Mình xin góp vài ý mọn nhé
Trích dẫn:
Có một vị tướng vì gấp rút nhận công vụ nên đã trong đêm băng rừng mà đi . Không may bị lọt xuống hố không biết sâu cạn . Vị tướng này may mắn chụp lấy một rễ cây mọc chìa ra mà bám lấy trong cơn thập tử nhất sinh nhất định bám chặt không buông , vì nghĩ buông tay sẽ té tan xác mà chết . Đến khi quá mỏi mệt về sáng không thể giữ nỗi đành thả tay ra chịu chết . Ngờ đâu nơi ông ta bám vào rể cây chỉ cách đãy hố có hai thước
|
Trích dẫn:
Vị tướng nọ may mắn được bám vào một cái rễ cây mọc sẵn . Chúng ta nên hiểu thực tế là không thể mãi mãi bám vào cái rễ cây cả đời được , huống hồ chi lại là “ một cái rễ cây mọc sẵn “ . Chúng ta đã bao giờ từ nhìn lại , trong nhiều giấc mơ đẹp đẽ của chúng ta , có bao nhiêu giấc mơ được dựng nên từ một cái rễ cây mọc sẵn như vậy ? Phủ thiết nghĩ chắc cũng không ít . Chúng ta thường với nhiệt huyết rạo rực tuổi trẻ mà chạy theo nhiều hoài bão có thực tế và có cả hư ảo . Ai ? ai nhận ra được trong sự tỉnh táo đâu thực đâu hư ? Hãy tĩnh tâm mà nghẫm nghĩ , coi lại mình có đang đứng trên một cái rễ cây mọc sẵn phù phiếm nào đó không ?
|
Bạn ah, câu chuyện vị tướng rớt xuống hố và bài post của bạn khác nhau về ý nghĩa
Thứ 1: Câu chuyện vị tướng nói về vị tướng đó chẳng may bị lọt xuống hố chứ không phải là vị tướng đó thực hiện ước mơ hoài bão gì. Xin thưa, hên là cái hố đó cạn, chứ cái hố đó sâu khoảng 100m thì buông tay ra là khỏi thực hiện ước mơ luôn đó bạn
_Bạn mV nói đúng. Vị tướng đó ráng sức tới cùng bám vào cái cây, và chờ đợi người ta đi qua kêu cứu. Nhưng nói như bạn saophu thì buông tay cho khỏe, biết trước sao gì cũng té xuống thì cũng như là học mệt quá, biết trước sao gì cũng thua thần đồng, thui khỏi học cho khỏe.
Thứ 2: Phân tích bài post của bạn. Bạn nói là ước mơ không nên được dựng từ cái rễ cây mọc sẵn. Như vậy bạn không tin vào may mắn của tạo hóa rồi. Thí dụ như thằng bé A dù học giỏi nhưng không có tiền đi học. Được 1 đại gia giúp đỡ đi học và sau này thằng bé thực hiện được ước mơ đi học của mình. Thế nói như bạn thằng bé phải "biết" từ bỏ ước mơ ah để chấp nhận đi cày ruộng ah. Hay quá nhỉ
Trích dẫn:
Những ai đang canh cánh những nổi lo trong lòng về tội lỗi hay khiếm khuyết bản thân , cũng đã đến lúc nên buông tay sớm . Tại sao không chấp nhận thực tế rằng trước hay sau chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm về việc lẫm lỗi của chúng ta ? Tại sao không thực tế một điều rõ ràng là dù muón hay không , những khiếm khuyết trên thân thể ta đã không thể thay đổi được ( dị tật bẩm sinh chẵng hạn ) . Tại sao cứ phải như vị tướng nọ cố sống cố chết bám vào rễ cây để mơ một phép màu kỳ diệu mà ai cũng biết nó chẵng bao giờ xảy ra cả ? Tại sao lại phải khổ như vậy
|
Đây chỉ là ý kiến riêng của bạn. Bạn chỉ biết từ bỏ chứ không biết phấn đấu. Khiếm khuyết bản thân ư. Mình xin dẫn ví dụ của Lance armstrong nhé. Bác sĩ bảo rằng ông ta bị ung thư và khuyên ông ta không nên vận động nhiều. Nhưng ông ta bỏ ngoài tai những lời ấy, tiếp tục tập luyện và sau cùng trở thành tượng đài của sự chiến thắng chính mình, không từ bỏ. Thế Lance armstrong có suy nghĩ như bạn saophu thì chắc tới giờ ông ta cũng chỉ là 1 người vô danh mà thui
Trích dẫn:
Từ bỏ hay buông tay không có nghĩa là thất bại , kết thúc vốn chỉ là đóng đi cánh cữa này mà mở ra mọt cánh cữa khác mà thôi . Ngạn ngữ Đức có một câu rất hay , thà muộn còn hơn chẵng bao giờ . Đáng tiếc là khi chúng ta biết mình đã “ muộn “ thì ý chí cũng đã buông xuôi không bao giờ còn khái niệm “ chẵng bao giờ “
|
Từ bỏ = thất bại. Bạn muốn làm giám đốc nhưng bạn thấy phải học nhiều và phải có kinh nghiệm nhiều. Bạn chán nản và từ bỏ. Sau đó bạn mở cánh cửa khác. YEAH. Xin chúc mừng bạn, bạn đã mở cánh cửa KIẾP CÔNG NHÂN suốt đời. Thay vì chiến đấu để mở cánh cửa GIÁM ĐỐC
Bạn hiểu sai ý câu thành ngữ đó rồi. Nó nói thà đạt được ước mơ muộn còn hơn là không bao giờ đạt được ước mơ.
Trích dẫn:
Lâu đài cát vĩnh viễn vẫn là lâu đài cát . Dù con sóng không đánh vỡ thì trước sau cũng phải đổ sụp xuống . Vậy tại sao vẫn con chăm chăm bỏ công dựng nên nó
|
Bạn ra vế đối hay quá, mình xin đối lại là: Tiền bạc và danh vọng học thức vẫn mãi là phù du, xuống mồ có đem theo được đâu. Vậy tại sao phải bỏ công học 12 năm rùi đi làm kiếm tiền làm gì. Trước sao gì cũng xài hết tiền và chết cũng đâu đem xuống được
Trích dẫn:
Rồi cũng có lúc cô bé phải hiểu không thể tòn tại một lâu đài cát mãi mãi như chúng ta rồi cũng nhận ra , không thể suốt đời ôm “ một cái rễ cây mọc sẵng ” mà mơ mộng
|
Nói như bạn thì sẽ không có sự mơ mộng và con người cũng chỉ như robot chẳng biết mơ là gì. Nếu không mơ mộng thì làm gì EDISON chế ra đèn điện, không mơ mộng thì làm gì Bill gate chế ra Windows cho bạn xài bây giờ.
_Không mơ mộng suốt đời cũng chỉ trong hang núi chứ chẳng được như bây giờ đâu
--> bạn saophu không tin vào sự may mắn của tạo hóa. Bạn tưởng chỉ dựa vào sức mình mà làm được ah. Chỉ vì bạn dựa vào sức mình nên bạn đã thất bại ê chề và nghĩ về cách từ bỏ đó