Lương Sơn Bạc  
Trang chủ Lương Sơn Bạc  Lương Sơn Diễn Đàn  Nơi Lưu Trữ: Truyện Ngắn, Truyện Dài, Bài Viết, Nhân Vật, Sách Lịch Sử, Sách Dạy Võ Thuật...   Xem hình thành viên và hình các buổi giao lưu LSB   Nơi Lưu Trữ: Cổ Thi VN, Cổ Thi TQ, Thơ Mới & Các Tuyển Tập Thơ
Quay Lại   Lương Sơn Bạc > Bạch Hổ Doanh > Nghị Sự Sảnh
Thành viên
Mật khẩu
Những câu hỏi thường gặp Danh sách các thành viên LSB  Lương Sơn Thương Quán
Nghị Sự Sảnh Nơi nghị luận nghiêm chỉnh.

Trả lời
 
Tiện ích Chế độ hiển thị
Cũ 02-04-2010   #1
Ảnh thế thân của mutsu_viênminh
mutsu_viênminh
-=[ Hữu Quân Đầu Lĩnh ]=-
Gia nhập: 04-05-2009
Bài viết: 413
Điểm: 79
L$B: 13.914
Tâm trạng:
mutsu_viênminh đang offline
 
Chuyện xưa...và lẽ đời

Tái ông thất mã...
Xưa có Tái viên ngoại mua được con ngựa quý,suốt ngày ông chăm sóc cho nó bạn bè trầm trồ khen ngợi Tái ông lấy làm hãnh diện lắm.Một hôm ông quên khóa cửa chuồng ngựa con ngựa quý chạy mất tăm.Tái viên ngoại thất vọng và tiếc lắm cơm cũng chẳng buồn ăn.Vài ngày sau con ngựa quý trở về và dắt thêm một con ngựa cái cũng đẹp không kém.Một lúc được song mã Tái ông mừng lắm bao nhiêu phiền muộn như tan biến hết và niềm vui lại được nhân lên.Ấy thế nhưng vui chưa bao lâu thì con trai ông trong lần cưỡi thử con ngựa cái đã bị ngã gãy chân rất đau đớn.Một lần nữa Tái ông lại buồn phiền vì tai nạn đó ông thầm trách con ngựa...Tháng sau quan sai về làng bắt trai đi lính,thật may mắn con ông do gãy chân nên không phải đi.Ngẫm bụng chỉ có mình đứa con nối dõi nay thoát họa sa trường lòng ông vui mừng khôn xiết..Rốt cục ấy là đại may......
Ngày nay người ta vẫn dùng câu tái ông thất mã(tái ông mất ngựa) để nói về cái sự may rủi ở đời.Phúc họa luôn đi song hành với nhau nên chớ vội mừng với cái lợi trước mất và cũng chớ bi quan nếu gặp chuyện không may....
Chuyện 2...
Một con chim do mải mê dạo chơi nên đã không theo kịp đàn để bay về phương nam tránh rét.Mùa đông lạnh giá kéo đến con chim tội nghiệp nằm co quắp và chỉ đợi giờ phút cuối cùng của đời mình.Bống đâu có một con bò đi qua ỉa ngay lên đầu chim một bãi phân to tường lấp cả thân mình con chim chỉ còn chừa lại mũi để thở.Chim thấy vậy mới than-Ta nay đã sắp chết mà còn bị ỉa lên đầu quả là ông trời đã bạc với ta rồi.Thế nhưng thần kì thay sức nóng của bãi phân đã khiến chim dần hồi tỉnh.Một lúc sau nó đã có thể cử động,nhưng đống phân quá to khiến chim vất vả lắm mới loay hoay được.Nó bắt đầu thiếu kiên nhẫn và chửi rủa.Ngờ đâu một con mèo đi ngang qua nghe thấy chim kêu bèn tới gần giúp chim rũ sạch bãi phân và chén ngon lành,thế là hết đời chim....
câu chuyện tiền nhân khiến người đời kết luận sau
-kẻ ỉa vào đầu ta chưa chắc đã hại ta
-kẻ giúp ta có khi lại ăn thịt ta
-Đừng than vãn khi gặp khó khăn
-Sống có tổ chức đừng xa rời tập thể
Chuyện người xưa để lại đơn sơ mà thực tế mang ý giáo dục sâu sắc cho đời sau...


Chữ ký của mutsu_viênminh
đường thẳng là đường ngắn nhất

Tài sản của mutsu_viênminh
Trả lời kèm theo trích dẫn
13 thành viên đã gửi lời cám ơn đến mutsu_viênminh vì bài viết hữu ích này:
Bất Ảnh Vô Hồn (03-04-2010), caohang (03-04-2010), Con Hủi (02-04-2010), cong danh (02-04-2010), Dương Nghiệp (03-04-2010), Lã Liên Kiệt (02-04-2010), LSB_Tuyết Phong (04-04-2010), Mạt Vấn Vô Tình (13-04-2010), Người Không Tên (03-04-2010), phieu_dieu_khach (02-04-2010), quyvuongcuasontrai (03-04-2010), sao_phu08 (02-04-2010), VŨ NGỌC CHI MAI (13-04-2010)
Cũ 02-04-2010   #2
Ảnh thế thân của sao_phu08
sao_phu08
-=[ Huyền Vũ Bộ Binh ]=-
Gia nhập: 31-01-2010
Bài viết: 539
Điểm: 461
L$B: 35.707
sao_phu08 đang offline
 
Phủ lần đầu dò mò tìm hiểu tinh hoa tích cổ mê nhất là chuyện Tái Ông Thất Mã , không dài , câu văn dẽ hiểu mà mỗi một con người đều có thể tự đúc kết ra bài học cho riêng mình . Có thể hiểu theo một cách nữa như thế này , chuyện đời vốn không bao giờ hợp theo lòng người mong muốn . Thay vì cố cưỡng cầu chúng ta nên cố gắng thay đổi mình một chút cho phù hợp . Họa phúc luôn song hành trong mỗi chuyện nhưng quan trọng khi chúng ta gặp chuyện , chúng ta có biết nhìn vào phúc hay chỉ chăm chăm âu sầu cho họa ? Ví dụ nhỏ , không may chúng ta do sơ xuất rơi mất tiền tiêu trong một tháng . Tất nhiên chúng ta sẽ âu sầu thật nhiều . Nào là phải vay mượn trang trải . Nào là phải lo lắng sau đó tìm khoản nào bù lại . nào là thấy tiếc nuối ray rứt chỉ vì mình sơ ý mà mất đi khoản tiền quan trọng ấy...Tuy nhiên có một điều chúng ta nên nhớ , dù có thế nào đi nữa tiền ấy cũng đã mất rồi . Thay vì quá âu sầu chúng ta hãy nghĩ thoáng một chút và thấy mình đã may mắn . May mắn vì sơ xuất của chúng ta chỉ mất tiền , ví như chúng ta không mất tiền mà mất mạng thì sao ? Vậy làm gì còn cơ hội để mà tiếc của nữa . Suy luận tuy có vẻ AQ nhưng nếu suy như vậy ta sẽ thấy nhẹ lòng hơn . Lần sau chúng ta sẽ chú ý cẩn thận hơn nữa .

Phủ cũng xin góp một câu chuyện nhỏ trong Chiến Quốc Sách để chúng ta cùng ngẫm . Câu chuyện đại ý đừng vì cái lợi trước mắt mà không thấy cái hại lâu dài, ngắn gọn như sau :

Vua một nước lớn muốn đánh chiếm nước nhỏ lân bang . Triều thần hết lòng can ngăn đều không được . Vua ra lệnh ai còn can ngăn sẽ bị chém . Một vị quan nọ liền đứng cầm cung dương tên lên cây lớn bên điện đến hết ngày . Vua thấy vậy liền hỏi tại sao . Quan đáp : " có một con ve sầu trên cây nghĩ rằng nó ở trên cao không ai làm hại , thoải mái vui đùa không biết có con bọ ngựa đang rình chờ vồ ăn thịt . Con bọ ngựa ấy cũng nghĩ nó ở trên cây cao nên không có con gì làm hại được nào biết có con chim sẻ nhỏ đang chực chờ khi bọ ngựa ăn ve sẽ ăn bọ ngựa . Con chim nhỏ ấy cũng tự cho mình ở trên cao không có ai làm hại được nào ngờ đâu tôi đang giương cung tên chờ khi nó ăn bọ ngựa sẽ bắn hạ mà thịt rượu . Tôi vì mãi mê rình bắn con chim sẻ nào ngờ đâu sương xuống thấm vào người đã mang bệnh cảm hàn . Đó là thấy cái lợi trước mắt mà không nhìn được cái hại lâu dài " . Lúc này quan nọ liền quỳ xuống tâu " Bệ hạ xua quân đánh nước ấy thật dễ như lấy đồ trong túi . Nhưng xin thưa , nước ấy không gây hại cho ta , lại là tiền trạm che chắn nước ta . Nước nào muốn chiếm nước ta phải đánh nước nhỏ ấy trước . Nay chúng ta chiếm mất nước ấy là nguy cho nước nhà lắm ! " . Vua ngẫm nghĩ liền thôi không đánh nữa

Phủ cho đây là câu chuyện không bao giờ cũ . Chúng ta hay mắc lừa là vì sao ? Cả tin chỉ là một phần , có phải vì chúng ta bị cái lợi trước mắt che mất nên không thấy được cái hại về sau đấy sao ? Trên các mặt báo mục cảnh giác đều nêu na ná một kịch bản khá giống nhau . Dân lừa đảo hay đưa ra một món lợi để dụ chúng ta sập bẫy .

Chúng ta ngay trong cuộc sống bây giờ đã bao lần bị cái lợi như vậy để lao vào rồi vở chuyện bị hậu quả của cái hại lâu dài ? Cuộc sống người tốt nhiều hơn người xấu nhưng thường không có ai cho không ai cái gì ngoại trừ cha mẹ của ta . Thấy có điều lợi cho mình thì trước khi vui mừng hãy coi kỹ xem có cái hại lâu dài về sau hay không . Chúng ta vấp ngã nhiều rồi rút được kinh nghiệm mà không vấp ngã nữa . Những lần vấp ngã ấy cũng có phải là một bài học nhỏ về chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không thấy cái hại lâu dài đó sao ? Bài học về tính cẩn trọng không bao giờ là cũ cả

Vài dòng góp thêm . Khả ái !


Chữ ký của sao_phu08
Đôi giầy tôi mang
Cũ qua năm tháng
Một hôm cởi ra
Chân mình cũng mòn
(sp08)

Trả lời kèm theo trích dẫn
11 thành viên đã gửi lời cám ơn đến sao_phu08 vì bài viết hữu ích này:
Bất Ảnh Vô Hồn (03-04-2010), Con Hủi (13-04-2010), Dương Nghiệp (03-04-2010), LSB-phucket (03-04-2010), LSB_Tuyết Phong (04-04-2010), Mạt Vấn Vô Tình (13-04-2010), mutsu_viênminh (03-04-2010), Người Không Tên (03-04-2010), phieu_dieu_khach (02-04-2010), quyvuongcuasontrai (03-04-2010), VŨ NGỌC CHI MAI (13-04-2010)
Cũ 04-04-2010   #3
Ảnh thế thân của sao_phu08
sao_phu08
-=[ Huyền Vũ Bộ Binh ]=-
Gia nhập: 31-01-2010
Bài viết: 539
Điểm: 461
L$B: 35.707
sao_phu08 đang offline
 
Bài Học Từ Bỏ

Đây cũng là một trong nhưng câu chuyện Phủ nhìn nhận theo phiếm diện của mình là hợp với thời đại bây giờ . Xin viết đại ý và diễn giải sau :

Có một vị tướng vì gấp rút nhận công vụ nên đã trong đêm băng rừng mà đi . Không may bị lọt xuống hố không biết sâu cạn . Vị tướng này may mắn chụp lấy một rễ cây mọc chìa ra mà bám lấy trong cơn thập tử nhất sinh nhất định bám chặt không buông , vì nghĩ buông tay sẽ té tan xác mà chết . Đến khi quá mỏi mệt về sáng không thể giữ nỗi đành thả tay ra chịu chết . Ngờ đâu nơi ông ta bám vào rể cây chỉ cách đãy hố có hai thước .

Hãy xem nếu vị tướng buông tay sớm để " tìm sự sống trong cái chết " có phải là hơn không khi chắc chắn ông ta không thể cả đời bám vào " một cái rể cây mọc sẵn " như vậy ?

Có phải bây giờ đôi khi chúng ta mắc một lỗi lầm nào đó nhưng lại không dám thừa nhận mà tìm cách lấp liếm đi vì ta cho rằng lỗi đó nghiêm trọng lắm . Chúng ta nào biết rằng càng cố che dấu chúng ta đã ngày càng trầm trọng lỗi nhỏ mắc phải ban đầu . " Lỗi không xấu , chỉ có tìm cách che dấu nó mới xấu " . Tại sao chúng ta không can đảm thừa nhận đi để khỏi phải nơm nớp bất an vì lo lắng sẽ có một ngày ai đó phát hiện ra . ( như vị tướng nọ ôm chặt cái rể cây vì sợ buông tay sẽ tan xác chết )

Chúng ta ai cũng có một hoài bão để làm mục đích sống . Nhưng đôi khi chúng ta không biết rằng hoài bão của chúng ta thực chất " cao hơn " những gì mà chúng ta có thể làm được . Vậy sao lại không từ bỏ đi để chọn những mục đích vừa tầm và thiết thực hơn ( như vị tướng nọ , nếu rõ ràng không thể cả đời ôm lấy cái rể cây sao không đánh cược mạng sống của mình , té xuống hố chưa chắc đã chết trong khi trước sau cũng phải buông tay )

Chúng ta vì cái tính cố chấp cố hữu đôi khi không dám từ bỏ để làm lại vì cho rằng con đường mình là đúng và chúng ta không thể khởi đầu lại vì hàng loạt lý do tự đặt ra để dọa mình .

Đã đến lúc chúng ta nên chấp nhận những sự thật nghiệt ngã . Đã đến lúc chúng ta phải nghiêm chỉnh xét lại những viễn vông ảo tưởng của mình mà thật tế hơn sống . Hãy buông những gánh nặng mà ta đang canh cánh trong lòng vì bất lực , làm lại từ đầu . Không bao giờ muộn cho một sự bắt đầu nếu như ta thật sự muốn . Đừng để như vị tướng quân nọ , đến lúc không thể nắm được , phải buông tay mới biết mình đang ôm giữ những điều vô nghĩa rồi lại tự ân hận : giá như buông tay sớm một chút .


Chữ ký của sao_phu08
Đôi giầy tôi mang
Cũ qua năm tháng
Một hôm cởi ra
Chân mình cũng mòn
(sp08)

Trả lời kèm theo trích dẫn
4 thành viên đã gửi lời cám ơn đến sao_phu08 vì bài viết hữu ích này:
Con Hủi (13-04-2010), LSB_Tuyết Phong (04-04-2010), mutsu_viênminh (05-04-2010), VŨ NGỌC CHI MAI (13-04-2010)
Cũ 04-04-2010   #4
Ảnh thế thân của LSB_Tuyết Phong
LSB_Tuyết Phong
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 25-07-2008
Bài viết: 845
Điểm: 128
L$B: 6.467
Tâm trạng:
LSB_Tuyết Phong đang offline
 
Chuyện "Tái ông thất mã" hồi xưa có nghe ông già kể rồi, trong cái họa có cái phước, trong cái phước có cái họa. Người giúp mình, đôi khi trong đó có lợi dụng mình...Haizzz thật chẳng biết đâu mà lần.

Thôi kệ, họa hay phước không thể tránh khỏi...Cầu mong ông trời đừng có cho con mất mạng là được, hic...còn sống là tốt rồi... Hê hê!


Chữ ký của LSB_Tuyết Phong
Sống cô độc trong đời trần trụi
Biết bao giờ mới thấy tương lai
Lang thang mãi bước chân lầm lũi
Ôi thế nhân! Trắc trở còn dài...!

Trả lời kèm theo trích dẫn
Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến LSB_Tuyết Phong vì bài viết hữu ích này:
mutsu_viênminh (13-04-2010)
Cũ 05-04-2010   #5
Ảnh thế thân của mutsu_viênminh
mutsu_viênminh
-=[ Hữu Quân Đầu Lĩnh ]=-
Gia nhập: 04-05-2009
Bài viết: 413
Điểm: 79
L$B: 13.914
Tâm trạng:
mutsu_viênminh đang offline
 
Hai đồ đệ đang ngồi tranh luận có phần gay gắt vị sư phụ khẽ mỉm cười lấy ra một tờ giấy giơ lên giữa hai người và hỏi:
-hai con cho ta biết tờ giấy màu gì???
-màu trắng thưa thầy ??? vị huynh trưởng nhanh miệng...
-thưa sư phụ màu đen ạ ...vị sư đệ tiếp lời
Đến đây vị sư phụ mới cười lớn và đổi mặt tờ giấy,hóa ra đó là một tờ giấy hai mặt một mặt đen một mặt trắng rồi cả ba thầy trò chìm vào im lặng...

chuyện 2:
nuôi ong tay áo-nuôi cáo trong nhà
...Một người nông dân trên đường về nhà gặp một trận mưa lớn,chợt thấy có một chú ong bị ướt cánh nên sinh lòng thương mới cứu vớt đem về nhà.Về đến nhà anh này để chú ong vào tay áo dài vắt trên móc và bôi một chút mật cho ong.Thì ra đó là một ong chúa trẻ mới tách đàn,chỉ một thời gian sau ong đã làm tổ đầy tay áo của anh.Thấy vậy anh cho là may mắn nên mặc nhiên để ong thỏa sức.Một ngày nọ con trai anh chơi gần đó vô ý đụng phải cánh tay áo có ong làm tổ.tức thì đám ong tấn công con trai anh và cướp đi sinh mạng chú bé.Về đến nhà anh vô cùng hối hận khóc lóc nhưng chẳng thể làm gì được nữa....
chuyện 3:
Thừa nước đục thả câu
Anh nọ vừa lười vừa nhác chẳng chịu làm gì,cha mẹ chết để lại cho anh một cái ao nhỏ nhưng anh chẳng chịu làm gì cả nên ao chỉ như một vũng nước mà thôi.Một ngày nọ mưa lớn ao hàng xóm bên cạnh tràn nước sang ao anh mang theo cá làm đục ngầu cả một vùng nước.Anh này thấy vậy bèn đem cần câu tới chỗ ấy mà câu thì được rất nhiều cá.Mặc hàng xóm hết lời xin anh giúp đỡ anh cũng chẳng màng ao thôi thì tôi câu

chuyện 4:
không có chó bắt mèo ăn cưưứ......t
Anh nọ có nuôi một con chó và một con mèo,hàng ngày khi con anh đi toilet thì chó đều đi theo để giải quyết hậu quả.Một ngày nọ con chó ốm chêt anh phải tự tay làm công tác hậu cần.Thấy mèo loanh quanh ở đấy sẵn cơn bực mình anh bắt nó và nói "-này suốt ngày mày chỉ ăn chơi lười nhác mà tao vẫn nuôi mày ăn như chó,nay chó chết rồi mày phải ăn cờ thay cho chó...đoạn dí mõm con mèo vào đống cờ.thế nhưng hỡi ơi mèo làm sao ăn được cờ nên giãy mạnh làm đồ văng tung tóe rồi chạy bôi ra khắp nhà.....
Ngày nay nói câu không có chó bắt mèo ăn cờ là để nói về những việc làm bắt buộc nhưng trái với lẽ tự nhiên...


Chữ ký của mutsu_viênminh
đường thẳng là đường ngắn nhất

Tài sản của mutsu_viênminh
Trả lời kèm theo trích dẫn
Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến mutsu_viênminh vì bài viết hữu ích này:
sao_phu08 (05-04-2010)
Cũ 13-04-2010   #6
Ảnh thế thân của Mạt Vấn Vô Tình
Mạt Vấn Vô Tình
-=[ Lương Sơn Hảo Hán ]=-
Gia nhập: 11-02-2010
Bài viết: 82
Điểm: 55
L$B: 5.187
Tâm trạng:
Mạt Vấn Vô Tình đang offline
 
Trích dẫn:
Nguyên văn gởi bởi sao_phu08 Xem bài viết
Chúng ta ai cũng có một hoài bão để làm mục đích sống . Nhưng đôi khi chúng ta không biết rằng hoài bão của chúng ta thực chất " cao hơn " những gì mà chúng ta có thể làm được . Vậy sao lại không từ bỏ đi để chọn những mục đích vừa tầm và thiết thực hơn ( như vị tướng nọ , nếu rõ ràng không thể cả đời ôm lấy cái rể cây sao không đánh cược mạng sống của mình , té xuống hố chưa chắc đã chết trong khi trước sau cũng phải buông tay )
Mv đồng ý với sao_phu về những chuyện khác, nhưng phần này thì mv thấy ko nhất định.

Trong câu chuyện thì hố ko sâu, nên chúng ta có thể nghĩa là vị tướng này dại, thà thả tay cho sớm để có thể an nhàn.
Nhưng nếu trong tình huống khác thì sao?
Chưa cố gắng đã vội vàng buông bỏ à?
Biết rằng, vị tướng đó ko thể bám vào rễ cây suốt đời, sẽ có một lúc ông mệt mỏi mà buông xuôi, hay rễ cây tróc gốc vì sức nặng của ông. Nhưng ai có thể nói, ông cố gắng được thêm một khắc sẽ có người đi qua mà giúp đỡ?
Một chút tia hy vọng cũng ko nên bỏ qua, nếu ko ta sẽ ko bao giờ có hy vọng.

Mv ko văn hay chữ tốt, ko hiểu nhiều biết rộng nên chỉ lấy tỉ dụ đơn giản, mong sao_phu đừng giận.

Chuyện nói về một người bàn trong lớp (hình như năm ngoái) ... cô giáo cho tất cả ba bài kiểm tra, mỗi bài 20%, bài kiểm tra nhanh thì 10%, bài kiểm cuối kì là 30%.
Hai bài đầu kiểm đầu và mấy bài kiểm tra nhanh cộng lại, cậu ấy bị điểm cực thấp, dưới trung bình. Dù cố gắng bao nhiêu thì cuối cùng cũng chỉ được chừng 50%. Ko thể qua được lớp.
Bạn bè bảo hãy bỏ lớp đó đi, để ko bị hạnh kiểm xấu, nhưng cậu ấy quyết tâm để dù có thất bại cũng được điểm tốt trong hai bài kiểm tra cuối để lấy lại chút lòng tự tin.
Ai ngờ, phút cuối, bà cô tốt bụng, nâng bài kiểm cuối cùng lên 50% và bỏ đi một trong hai bài kiểm xấu. Thành ra cậu ấy vượt qua lớp ấy cao hơn cả mv nữa là.

Đấy, nếu cậu ấy bỏ cuộc thì chẳng phải đã phải học lại một năm nữa à?

Chút ý kiến nhỏ, giờ mv đi học. Bye!


Chữ ký của Mạt Vấn Vô Tình
"Đạo đời hai ngã đành chia cách,
Nương bóng từ bi xóa sạch rồi."



"Ân hiếu nặng quằng nhiều thương cảm,
Ai chứng cho mình chốn am vân."


"Vấn dư hà sự thê bích san?
Tiếu nhi bất đáp tâm tự nhàn,
Đào hoa lưu thuỷ yểu nhiên khứ,
Biệt hữu thiên địa phi nhân gian."

Trả lời kèm theo trích dẫn
4 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Mạt Vấn Vô Tình vì bài viết hữu ích này:
Bất Ảnh Vô Hồn (13-04-2010), mutsu_viênminh (13-04-2010), sao_phu08 (13-04-2010), VŨ NGỌC CHI MAI (13-04-2010)
Cũ 13-04-2010   #7
Ảnh thế thân của sao_phu08
sao_phu08
-=[ Huyền Vũ Bộ Binh ]=-
Gia nhập: 31-01-2010
Bài viết: 539
Điểm: 461
L$B: 35.707
sao_phu08 đang offline
 
Bằng hữu Mạt Vấn Vô Tình đã có nhiều nhận xét mới và hay nhưng hình như bằng hữu đã không đọc kỹ câu truyện trên của Phủ thì phải ? Phủ nhấn mạnh rất nhiều lần về “ một cái rễ cây mọc sẵn “ .

Vị tướng nọ may mắn được bám vào một cái rễ cây mọc sẵn . Chúng ta nên hiểu thực tế là không thể mãi mãi bám vào cái rễ cây cả đời được , huống hồ chi lại là “ một cái rễ cây mọc sẵn “ . Chúng ta đã bao giờ từ nhìn lại , trong nhiều giấc mơ đẹp đẽ của chúng ta , có bao nhiêu giấc mơ được dựng nên từ một cái rễ cây mọc sẵn như vậy ? Phủ thiết nghĩ chắc cũng không ít . Chúng ta thường với nhiệt huyết rạo rực tuổi trẻ mà chạy theo nhiều hoài bão có thực tế và có cả hư ảo . Ai ? ai nhận ra được trong sự tỉnh táo đâu thực đâu hư ? Hãy tĩnh tâm mà nghẫm nghĩ , coi lại mình có đang đứng trên một cái rễ cây mọc sẵn phù phiếm nào đó không ?

Những ai đang canh cánh những nổi lo trong lòng về tội lỗi hay khiếm khuyết bản thân , cũng đã đến lúc nên buông tay sớm . Tại sao không chấp nhận thực tế rằng trước hay sau chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm về việc lẫm lỗi của chúng ta ? Tại sao không thực tế một điều rõ ràng là dù muón hay không , những khiếm khuyết trên thân thể ta đã không thể thay đổi được ( dị tật bẩm sinh chẵng hạn ) . Tại sao cứ phải như vị tướng nọ cố sống cố chết bám vào rễ cây để mơ một phép màu kỳ diệu mà ai cũng biết nó chẵng bao giờ xảy ra cả ? Tại sao lại phải khổ như vậy ?

Từ bỏ hay buông tay không có nghĩa là thất bại , kết thúc vốn chỉ là đóng đi cánh cữa này mà mở ra mọt cánh cữa khác mà thôi . Ngạn ngữ Đức có một câu rất hay , thà muộn còn hơn chẵng bao giờ . Đáng tiếc là khi chúng ta biết mình đã “ muộn “ thì ý chí cũng đã buông xuôi không bao giờ còn khái niệm “ chẵng bao giờ “

Có một câu chuyện nhỏ về cô bé Alesini , cô bé bỏ cả ngày trên bờ biển dựng được một lâu đài bằng cát rất đẹp . Chẵng may đến chiều , một con sóng lớn đã nhoài lên đánh vỡ hết . Thay vì khóc lóc vì nuối tiếc như bao đứa trẻ khác , Alesini ngày hôm sau đã dựng nên một tòa lâu đài khác cách xa hơn mà con sóng dù dữ dội thế nào cũng không đánh tới được .

Lâu đài cát vĩnh viễn vẫn là lâu đài cát . Dù con sóng không đánh vỡ thì trước sau cũng phải đổ sụp xuống . Vậy tại sao vẫn con chăm chăm bỏ công dựng nên nó ? Rồi cũng có lúc cô bé phải hiểu không thể tòn tại một lâu đài cát mãi mãi như chúng ta rồi cũng nhận ra , không thể suốt đời ôm “ một cái rễ cây mọc sẵng ” mà mơ mộng . Chúng ta có hai con mắt để làm gì vậy ? chính là để tỉnh táo mà nhìn nhận , đừng để bị con tim bao giờ cũng theo cảm tính chối bỏ lý trí đánh lừa .

Từ bỏ để có một bắt đầu mới . Tuy nhiên trước khi quyết định từ bỏ , hãy xem chúng ta đã phải vào trường hợp như vị tướng nọ chưa ? Cái này đòi hỏi nhận thức tỉnh táo của mỗi người , không ai có thể giúp được !


Chữ ký của sao_phu08
Đôi giầy tôi mang
Cũ qua năm tháng
Một hôm cởi ra
Chân mình cũng mòn
(sp08)

Trả lời kèm theo trích dẫn
2 thành viên đã gửi lời cám ơn đến sao_phu08 vì bài viết hữu ích này:
Bất Ảnh Vô Hồn (13-04-2010), mutsu_viênminh (13-04-2010)
Cũ 13-04-2010   #8
Ảnh thế thân của HoNhatDao
HoNhatDao
-=[ Lâu La ]=-
Gia nhập: 12-04-2010
Bài viết: 19
Điểm: 1
L$B: 1.460
Tâm trạng:
HoNhatDao đang offline
 
tại hạ xin góp ý đôi chút: Cuộc đời là bọt nước. Chỉ có hai điều như đá tảng: tử tế khi người khác lâm nạn và can đảm trong hoạn nạn của chính mình!


Chữ ký của HoNhatDao
Mãnh Hổ xuất Giang Hồ

Trả lời kèm theo trích dẫn
Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến HoNhatDao vì bài viết hữu ích này:
mutsu_viênminh (13-04-2010)
Cũ 13-04-2010   #9
Ảnh thế thân của Võ Đại Mao
Võ Đại Mao
-=[ Lâu La ]=-
Gia nhập: 22-04-2006
Bài viết: 70
Điểm: 4
L$B: 19.286
Võ Đại Mao đang offline
 
Mình xin góp vài ý mọn nhé
Trích dẫn:
Có một vị tướng vì gấp rút nhận công vụ nên đã trong đêm băng rừng mà đi . Không may bị lọt xuống hố không biết sâu cạn . Vị tướng này may mắn chụp lấy một rễ cây mọc chìa ra mà bám lấy trong cơn thập tử nhất sinh nhất định bám chặt không buông , vì nghĩ buông tay sẽ té tan xác mà chết . Đến khi quá mỏi mệt về sáng không thể giữ nỗi đành thả tay ra chịu chết . Ngờ đâu nơi ông ta bám vào rể cây chỉ cách đãy hố có hai thước
Trích dẫn:
Vị tướng nọ may mắn được bám vào một cái rễ cây mọc sẵn . Chúng ta nên hiểu thực tế là không thể mãi mãi bám vào cái rễ cây cả đời được , huống hồ chi lại là “ một cái rễ cây mọc sẵn “ . Chúng ta đã bao giờ từ nhìn lại , trong nhiều giấc mơ đẹp đẽ của chúng ta , có bao nhiêu giấc mơ được dựng nên từ một cái rễ cây mọc sẵn như vậy ? Phủ thiết nghĩ chắc cũng không ít . Chúng ta thường với nhiệt huyết rạo rực tuổi trẻ mà chạy theo nhiều hoài bão có thực tế và có cả hư ảo . Ai ? ai nhận ra được trong sự tỉnh táo đâu thực đâu hư ? Hãy tĩnh tâm mà nghẫm nghĩ , coi lại mình có đang đứng trên một cái rễ cây mọc sẵn phù phiếm nào đó không ?
Bạn ah, câu chuyện vị tướng rớt xuống hố và bài post của bạn khác nhau về ý nghĩa

Thứ 1: Câu chuyện vị tướng nói về vị tướng đó chẳng may bị lọt xuống hố chứ không phải là vị tướng đó thực hiện ước mơ hoài bão gì. Xin thưa, hên là cái hố đó cạn, chứ cái hố đó sâu khoảng 100m thì buông tay ra là khỏi thực hiện ước mơ luôn đó bạn
_Bạn mV nói đúng. Vị tướng đó ráng sức tới cùng bám vào cái cây, và chờ đợi người ta đi qua kêu cứu. Nhưng nói như bạn saophu thì buông tay cho khỏe, biết trước sao gì cũng té xuống thì cũng như là học mệt quá, biết trước sao gì cũng thua thần đồng, thui khỏi học cho khỏe.

Thứ 2: Phân tích bài post của bạn. Bạn nói là ước mơ không nên được dựng từ cái rễ cây mọc sẵn. Như vậy bạn không tin vào may mắn của tạo hóa rồi. Thí dụ như thằng bé A dù học giỏi nhưng không có tiền đi học. Được 1 đại gia giúp đỡ đi học và sau này thằng bé thực hiện được ước mơ đi học của mình. Thế nói như bạn thằng bé phải "biết" từ bỏ ước mơ ah để chấp nhận đi cày ruộng ah. Hay quá nhỉ
Trích dẫn:
Những ai đang canh cánh những nổi lo trong lòng về tội lỗi hay khiếm khuyết bản thân , cũng đã đến lúc nên buông tay sớm . Tại sao không chấp nhận thực tế rằng trước hay sau chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm về việc lẫm lỗi của chúng ta ? Tại sao không thực tế một điều rõ ràng là dù muón hay không , những khiếm khuyết trên thân thể ta đã không thể thay đổi được ( dị tật bẩm sinh chẵng hạn ) . Tại sao cứ phải như vị tướng nọ cố sống cố chết bám vào rễ cây để mơ một phép màu kỳ diệu mà ai cũng biết nó chẵng bao giờ xảy ra cả ? Tại sao lại phải khổ như vậy
Đây chỉ là ý kiến riêng của bạn. Bạn chỉ biết từ bỏ chứ không biết phấn đấu. Khiếm khuyết bản thân ư. Mình xin dẫn ví dụ của Lance armstrong nhé. Bác sĩ bảo rằng ông ta bị ung thư và khuyên ông ta không nên vận động nhiều. Nhưng ông ta bỏ ngoài tai những lời ấy, tiếp tục tập luyện và sau cùng trở thành tượng đài của sự chiến thắng chính mình, không từ bỏ. Thế Lance armstrong có suy nghĩ như bạn saophu thì chắc tới giờ ông ta cũng chỉ là 1 người vô danh mà thui

Trích dẫn:
Từ bỏ hay buông tay không có nghĩa là thất bại , kết thúc vốn chỉ là đóng đi cánh cữa này mà mở ra mọt cánh cữa khác mà thôi . Ngạn ngữ Đức có một câu rất hay , thà muộn còn hơn chẵng bao giờ . Đáng tiếc là khi chúng ta biết mình đã “ muộn “ thì ý chí cũng đã buông xuôi không bao giờ còn khái niệm “ chẵng bao giờ “
Từ bỏ = thất bại. Bạn muốn làm giám đốc nhưng bạn thấy phải học nhiều và phải có kinh nghiệm nhiều. Bạn chán nản và từ bỏ. Sau đó bạn mở cánh cửa khác. YEAH. Xin chúc mừng bạn, bạn đã mở cánh cửa KIẾP CÔNG NHÂN suốt đời. Thay vì chiến đấu để mở cánh cửa GIÁM ĐỐC

Bạn hiểu sai ý câu thành ngữ đó rồi. Nó nói thà đạt được ước mơ muộn còn hơn là không bao giờ đạt được ước mơ.

Trích dẫn:
Lâu đài cát vĩnh viễn vẫn là lâu đài cát . Dù con sóng không đánh vỡ thì trước sau cũng phải đổ sụp xuống . Vậy tại sao vẫn con chăm chăm bỏ công dựng nên nó
Bạn ra vế đối hay quá, mình xin đối lại là: Tiền bạc và danh vọng học thức vẫn mãi là phù du, xuống mồ có đem theo được đâu. Vậy tại sao phải bỏ công học 12 năm rùi đi làm kiếm tiền làm gì. Trước sao gì cũng xài hết tiền và chết cũng đâu đem xuống được

Trích dẫn:
Rồi cũng có lúc cô bé phải hiểu không thể tòn tại một lâu đài cát mãi mãi như chúng ta rồi cũng nhận ra , không thể suốt đời ôm “ một cái rễ cây mọc sẵng ” mà mơ mộng
Nói như bạn thì sẽ không có sự mơ mộng và con người cũng chỉ như robot chẳng biết mơ là gì. Nếu không mơ mộng thì làm gì EDISON chế ra đèn điện, không mơ mộng thì làm gì Bill gate chế ra Windows cho bạn xài bây giờ.
_Không mơ mộng suốt đời cũng chỉ trong hang núi chứ chẳng được như bây giờ đâu

--> bạn saophu không tin vào sự may mắn của tạo hóa. Bạn tưởng chỉ dựa vào sức mình mà làm được ah. Chỉ vì bạn dựa vào sức mình nên bạn đã thất bại ê chề và nghĩ về cách từ bỏ đó

Trả lời kèm theo trích dẫn
5 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Võ Đại Mao vì bài viết hữu ích này:
Bất Ảnh Vô Hồn (13-04-2010), HoNhatDao (13-04-2010), Mạt Vấn Vô Tình (14-04-2010), mutsu_viênminh (13-04-2010), sao_phu08 (13-04-2010)
Trả lời


Quyền sử dụng
Huynh đệ không được phép tạo chủ đề mới
Huynh đệ không có quyền gửi bài trả lời
Huynh đệ không được phép gửi file-gửi-kèm
Huynh đệ không được phép sửa bài của mình

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển nhanh đến:

 
Copyright © 2002 - 2010 Luongsonbac.club
Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung
Loading

Múi giờ tính theo GMT +7. Hiện giờ là 20:56
vBCredits v1.4 Copyright ©2007 - 2008, PixelFX Studios
Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ  
Page generated in 0,09232 seconds with 14 queries