Xa xôi quá anh nhi?. Ngay gần bên , em tưởng như mình có thể chạm tới được nơi anh , vậy mà một sức mạnh vô hình khiến em hoàn toàn bất lực. Cái bức tường chán ngang nơi chúng ta tồn tại , thật nhẫn tâm. Em đã khóc cho một cuộc tình không thành , đã nuối tiếc bởi quyệt định dại dột...tất cả những cái đó không làm em trở lại như lúc xưa , không làm cho vòng tay em bớt chống vắng. Dẫu biết sống mãi với quá khứ là giết chết hiện tại , nhưng em không thể dùng lí trí để sai khiến con tim. Em ghét mình khi cảm thấy bất lực. Ghét mình yếu đuối trước tình yêu ngây dại. Yêu là chi khiến người ta chìm đắm trong khổ đau.
Ở một nơi thật xa anh , em không còn cảm giác mình đang được yêu , đang được tồn tại trong tiềm thức của một ai đó. Tất cả trở thành con số không tròn trĩnh. Em không thể thay đổi số phận. Người ấy cần em hơn anh. Và....dù vô tâm hay lạnh lùng , em cũng không thể....không thể sống cho hạnh phúc của riêng mình.
Em thật ngốc khi muốn mình tan biến trong anh. Nhưng đó phải chăng lài là cách giải quyết duy nhất cho cả hai. Anh vẫn cứ vui bên tình yêu mới. Em sống cho hạnh phúc của người ta...và chấp nhận như đã từng...Học cách quên đi để tìm thấy sự thanh thản cho chính mình.
Đã có lúc , tôi muốn mình trở nên vô tâm , để tự an ủi rằng HA vẫn sống bình yên và hạnh phúc bên người HA yêu nhất. Nhưng có lẽ không. tôi buộc phải chấp nhân sự thật và đối diện với chính nỗi sợ hãi trong mình. Có những lúc ở một mình , tôi đã cảm thấy hết sự cô đơn , cảm thấy lo lắng , xót xa cho bạn...ở nơi đó chỉ một mình.
Khi sống người làm hoa cho đất , để rồi khi đi vào cõi vĩnh hằng , người là đất của hoa. Vun đắp cho những mầm non mới tiếp tục nảy mầm. Nghe có ve bóng bẩy quá phải không HA. Nhưng tôi đã tìm đến suy nghĩ đó để an ủi mình cho những nỗi buồn dai dẳng sau này. HA luôn thường trực trong suy nghĩ và việc làm của tôi. Không thể thay đổi , nhưng sẽ luôn là động lực vô hình giúp tôi đứng vững.
Ở nơi xa ấy , hãy nhìn về tôi khi cảm thấy cô đơn. Hãy nhắc tên tôi khi bạn cần ai đó để tâm sự. HA nhé. Nỗi nhớ của tôi sẽ không làm HA thấy phiền muộn chứ....
Hôm nay , một chút thay đổi nho nhỏ trong cuộc sống làm tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Càng gần đến ngày đi xa , lại càng cảm thấy muốn sống vội vàng hơn. Nắm lấy từng giây từng phút , lưu trữ tất cả những gì có thể. Từng con đường , từng hàng cây , biết bao kỉ niệm về một thời học sinh thơ mộng ở thành phố này.
Tôi sẽ đến nơi từng chứng kiến sự tồn tại của HA. Cảm giác thân thuộc mà sao xa lạ quá. Tôi làm gì đây khi ngay bản thân mình cũng không hiểu nổi. Cảm giác mất mát , hụt hẫng....đau...một nhát dao đã cứa sâu trong trái tim này. Tôi không muốn trở thành gáng nặng...Nhưng tôi muốn HA hiểu rằng , tôi chưa từng ân hận vì quen bạn. Cuộc sông vô thường , nhưng đôi lúc bất giác , nghĩ đến HA , tôi thấy hạnh phúc , thấy tự hào.
Mùa đông lạnh băng rồi cũng đã qua. Những nỗi đau xưa dần lành khép lại Nhường chỗ cho những tia hy vọng , một ngày mai....nỗi đau xưa giờ là nỗi nhớ....nhẹ nhàng lan tỏa khiến con tim thanh thản.
Rồi cuối cùng sự thật cũng đến. Điều tôi mong ngóng trong sự lo lắng và niềm hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng đẩy tôi xuống bờ vực của sự thất vọng. Những giọt nước mắt thay cho nỗi đau trong tôi dâng trào. Tiếng nấc nghẹn ngào tự sâu thẳm làm tôi ngục ngã. Tôi mất HA thật rồi , khi mà thời gian tồn tại chỉ còn được tính bằng ngày. Cái cảm giác tận mắt chứng kiến người thân yêu rời xa mình mà không thể níu giữ - tôi đau lắm...Tôi thấy nỗi thất vọng như đeo bám không rời. Ngày mai khi tỉnh giấc , mọi thứ liệu có khác đi không? Hay vẫn là sự thanh thản đến lạnh lùng ấy.???
Hy vọng vut tắt....Đau khổ dâng trào...Trái tim vô cảm !
Tôi đã từng đợi , từng đợi để được nghe một sự thật. Dù lạc quan nhưng tôi vẫn phải chấp nhận nó như một định mệnh. Những người tôi thương yêu rồi sẽ dần dần rời xa tôi. Tôi sẽ mất bạn , như đã từng mất người ấy - trước đây. HA làm cái cảm giác sợ sệt trong tôi cựa mình. Tưởng đã quên thì giờ lại như hiển hiện.
Tôi sợ cái cảm giác khi mình cần đến một ai đó. Sợ ai đó sẽ trở thành một cai gì đó trong mình... Rồi sẽ ra sao khi không còn họ bên cạnh....Đâu phải mọi khoảng trống đều có thể lấp đầy
Đã muộn rồi. Lang thang trên đường một mình , đi qua những con đường quen thuộc. Dòng người xuôi ngược...một mình...cô đơn....chống vắng.
Đối diện với chính nỗi cô đơn của mình để cảm thấy ta cũng dũng cảm đấy chứ. Ta có tất cả trong tay...ôm tất cả vào lòng. Mệt mỏi với ý định sẽ quên hay phải nhớ...Mãi rồi cũng quen dần khi một mình.
Lầm lũi tìm lại quá khứ...ngày hôm qua như vẫn còn đâu đây...thật gần mà cũng hóa xa xôi. Muốn với tay ra vớt vát chút tàn dư....lại sợ cái mình có được chỉ là chút dư âm đã nhạt mầu.
Những cảm xúc tin yêu của một thời đã dần phai mờ theo thời gian. Đôi khi nhìn lại , cũng ngỡ ngàng bởi thực sự mọi thứ sẽ thế này sao...không ai muốn , không ai tin...nhưng lại là sự thật.
Anh vẫn là anh , vui bên niềm vui mới. Em không còn là em...vô cảm từ trong tiềm thức. Em không cảm giác nổi những cảm giác ngày ấy nữa...trống rỗng....bất lực... vô vọng.
Niềm hạnh phúc của em giờ đây là thấy nụ cười của anh. Dù la bên ai , cùng ai...Đôi mắt như nỗi ám ảnh trong trí nhớ...đôi mắt ẩn chứa bao nỗi niềm thầm kín...
Lanh...tự nhiên lại muốn biết anh ở nơi ấy có cảm thấy cô đơn như em lúc này không. Nếu có ai đó bên cạnh , chắc hẳn mùa đông sẽ âm' áp như mùa xuân , đam mê như mùa hè , lãng mạng như mùa thu. Giá như....! Đôi lúc , em tự trói mình trong cái cảm giác đấu tranh giữa cái có và không....giữa sự bất lực và khao khát muốn thay đổi...một lần trong đời sống cho chính mình , cho hạnh phúc của mình.
Nhưng em hiểu , chúng ta tồn tại và biết lưu trữ những cái đáng nhớ. Biết quên những cái phải quên. Biết trân trọng những điều rất thực tự trái tim bé bỏng kia. Nếu không thể thay đổi số phận thì hãy sống thật tốt vì định mệnh. Sống cho người...sống cho đời.
Giờ này...một mình...em đã cảm nhận hết sự cô đơn.Và càng thấy trân trọng hơn những giây phút ngọt ngào ngày ấy. Để nhận ra giá trị thưc sự của nó...em đã phải trả một cái giá quá đắt...nhưng nó xứng đáng phải không anh?
Khi những tia sáng cuối cùng của một ngày dần tắt...màn đêm bao trùm vũ không gian hoang vắng. Em lại lục tìm trong kí ức xa xăm một bóng hình...ngày ấy. Ánh sáng mờ ảo dần che khuất những vệt sáng còn le lói...nhưng vẫn đủ để em nhìn thấy anh...nhìn lại mình trong những ngày ấy.
Một cuộc tình buồn...ai mong đợi. Ai níu kéo , hay chỉ đơn thuần la những hạt bụi bé nhỏ bay theo muôn ngàn ngọn gió ngoài kia. Em đã yêu , đã hy vọng , để rồi giờ đây lại đối diện với nỗi thất vong tràn trề.
Có lẽ , đời không cho em chút gì may mắn. Tất cả mọi thứ đều dần rời xa mình. Em không thể níu giữ , không thể thay đổi...và em buộc mình học cách chấp nhận.
Xa xôi rồi ngày xưa ấy...thời gian sẽ xóa nhòa những gì tốt đẹp. Con tim này , liệu rồi...có quên...một bóng hình