Người ta ghét tôi thì tôi biết làm thế nào , cám ơn bạn quan tâm , cảm động rơi nước mắt nè
Quả thật hôm nay đọc lại , mới thấy , những vẫn thơ tiễn biệt ấy có 1 cái hay rất chung, ko có vần thơ nào có lệ rơi, nhưng đọc lên lại có cảm giác nước mắt tràn đầy,ko có cuộc chia tay nào ko đầy nhớ thuơng , nuối tiếc .Người ở lại hay người ra đi , ai đau khổ hơn ai , ai dùng dằng hơn ai ? chẳng có bất cứ 1 câu trả lời nào cả , bởi tình thuơng yêu đâu thể đong đo cân đếm. Cũng ko thể so sánh vần thơ này diễn tả hay hơn , cảm động hơn , bởi mỗi nhà thơ có 1 phong cách riêng , mỗi nhà thơ có sự cảm nhận khác nhau về tâm trạng của kẻ ở người đi . Có chăng họ giống nhau vì họ đã truyền vào thơ của mình tình cảm của chính mình , lấy chính mình ra để trải nghiệm
" Người lên ngựa kẻ chia bào"
"Nhủ rồi tay lại cầm tay
Người đi một bước dây dây lại ngừng"
Cái dùng dằng nửa ở nửa đi đó ko câu chữ nào nói đuợc hết , Nhưng mấy câu thơ trên TV thật sự khâm phục 2 vị tác giả của nó , lời ít mà ý nhiều , chỉ 1 câu thôi đã mở ra cho người đọc cả 1 trời liên tuởng và cảm xúc , cái tình dồn nén . cô đọng , thể hiện trọn vẹn cảm xúc của 2 kẻ trong cảnh li biệt , ko phải là 1 cuộc chia tay bình thuờng, bởi người đi và người ở đều ko biết cái gì sẽ đón họ ở phía truớc , liệu lần li biệt này có ngày hạnh ngộ ? Thuý Kiều , người chinh phụ họ gặp nhau chính' ở cái trăn trở đó của người vợ tiễn chồng , ám ảnh và lo sợ , vì thế mới trông theo bóng người dù đã " khuất mấy ngàn dâu xanh", vì thế mới " nhủ rồi tay lại cầm tay "
4 câu thơ đầu của bài Tống biệt hành của Thâm Tâm là 1 trong những câu thơ TV thích nhất
" Đưa người ta ko đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Nắng chiều ko thắm ko vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong"
Nhà thơ đưa tiễn 1 người bạn lên đường nhập ngũ , cũng ko nuớc mắt , ko rơi lệ , chỉ có sóng ở trong lòng , 1 buổi đưa tiễn duờng như 2 người bạn chỉ lặng nhìn nhau ko nói lời nào , TV cảm nhận như thế, có 1 sự im lặng xem giữa 2 người , ko "nhủ rồi tay lại cầm tay" , ko phải là ko có sự dùng dằng nửa ở nửa đi , có chứ , nhưng họ giấu sự dùng dằng đó đi , để ngừơi đi có thể bình thản mà cất buớc
Hay nhất vẫn là 2 câu "Nắng chiều ko thắm ko vàng vọt - Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong" Thể hiện tất cả , thể hiện cái nuối tiếc của 2 người , "mắt trong" ko phải vì ko có nuớc mắt , mà bởi nuớc mắt chảy nguợc vào trong tim .Điều đó tất nhiên ko ai nói , nhưng họ hiểu , bởi trong mắt họ cùng chứa đầy hoàng hôn.
Về bài thơ của Lí Bạch , TV ko thể nói đưọc gì nhiều về đoạn thơ này , vì cảm nhận 1 bài thơ hay như vậy thông qua bản dịch là một điều rất khó, , vì thế TV muốn nhuờng lời cho những người yêu văn chuơng khác cảm nhận về nó
Những gì TV viết trên là những cảm nhận của chính mình khi đọc những vần thơ ấy , nếu nói là bình luận thì thật chưa xứng , mọi người đọc đừng cười chê nhá
|