Đêm về khuya, cái lạnh mơn trớn vuốt ve làn da, thức tỉnh một điều gì đấy trong miền nhớ. Để rồi chợt nhớ chợt mong một bóng hình trong hư ảo, nhưng là thật hay là mơ cũng chỉ là phù du. Nhớ buổi chiều một thoáng bâng khuâng dạo bước trên con phố từng mang mùi hương thoảng nồng nàn vào thơ ca. Phố Nguyễn Du chiều nay không bình yên hay vì lòng người gợn sóng, so vai kéo chiếc khăn quàng cổ kín lại nghe thoang thoảng một mùi hương…trong tưởng tượng. Gõ từng bước, nhịp từng bước, đếm từng viên đá nhỏ lăn qua bàn chân, và…thi thoảng giật mình vì một chiếc lá ẩm ướt rơi xuống vai……Đứa bạn người HN đi cùng mơ màng nhìn xa xăm nói :
“ Hà Nội vẫn thế Mi ạ, tuy có thay đổi nhiều nhưng cái hồn vẫn thế, như sương như gió, xa bao năm trở về tớ vẫn thấy yêu nó lạ, cậu rời xa HN lâu lắm rồi chắc chẳng còn nhớ gì..., cái lạnh ở đây chẳng giống như ở xứ cậu…”
Khe khẽ mỉm cười vu vơ….
Cái se lạnh của Hà Nội ngày xuân khiến chợt nhớ Tô Đông Pha đã có lời rằng:
“sự như xuân mộng liễu vô ngấn ”
(Đời qua mau như một giấc mơ xuân, không lưu lại một vết nào)
Nhiều lúc tự hỏi, mình đã đi được rất nhiều nơi, cảnh đẹp vô ngần quyến rũ…sao nay lại để lòng lắng lại giữa Hà thành, chợt thèm nghe một tiếng tây ban cầm sâu lắng….của ai đó…..từ miền Nam, hay do chén rượu nếp Cảm vừa thử nhấp chiều nay khiến lòng say…mà hoài cảm...
Nhớ những ngày chưa trở về cố hương, ta vẫn hay dùng từ “đến” để nói rằng “Ta đến VN”, nhưng không hiểu bắt đầu từ bao giờ từ “về” đã nhẹ nhàng thay thế, rất vô tình mà hữu ý làm sao….
Cũng phải thôi , cái lạnh của Hà Nội bao giờ cũng có nét riêng , se se , buồn buồn . Người ta thuờng nói " Thu về lá vàng rơi " nhưng hoá ra lá vàng rơi vào mùa đông ở Hà Nội lại nhiều hơn . Khắp cả con đuờng rợp lá vàng , không phải đuờng Nguyễn Du , cũng chẳng phải đuờng Quang Trung , đó là con đuờng Hoàng Diệu . Nơi ấy cách đây 5 năm anh thường đứng chờ em tan truờng . Cũng chờ trong cái lạnh se se nhiều hơi ẩm . Nụ cười của em ngày ấy có khác nhiều với nụ cười của cái ngày em lên xe hoa không nhỉ , ta cũng đâu còn nhớ nữa , quên mất rồi .
" Ta ném mưa , ta ngửi mưa , tìm trong mưa lạ 1 mùi mưa quen ... " phải rồi , lâu lắm ta không đi trong mưa , không nghe cái lạnh thấm nguợc vào lòng mà bàn tay chợt ấm vì .... có bàn tay em .
Tất cả đều là mộng, mộng giăng đầy trong mắt sâu, mộng thả trên triền đồi ngập nắng, mộng tan trong sương khói chiều lãng đãng, mộng mờ dần trong màn tơ óng ánh vô hình, mộng ru hồn người vào vực thẳm sâu mà ngỡ địa đàng đầy hoa thơm cỏ lạ, ai ru hồn bước nhẹ gót sen hồng vào địa đàng để bàn chân tứa máu, gai nhọn đâm vào buốt nhói tận trái tim, vỡ òa...thả rơi cung đàn vào cung rê trưởng, hợp âm thứ buồn như tiếng chuông giáo đường vọng về thoảng quanh đây....chuông ngân dài một ngày lập đông...thu đi khuất rồi còn ai tìm lá vàng thắp nắng...ừ thôi là mộng...giấc mộng phù vân.......
Trăng bước vào mây soi mình chỉ thấy một khoảng trắng trống rỗng, trăng khuyết chưa tròn ngỡ rằng ngày chưa tới, quay lưng chạm khẽ vào thời gian mới hiểu rằng trăng đã qua đêm rằm, là trăng vơi đi nào phải chưa đầy. Mộng chỉ là ảo giác, đánh lừa mình bằng tự kỉ ám thị ư, có lẽ....Say một giấc mộng chỉ còn là hồi ức, thảm hoa vàng trong nắng chỉ là mộng...ừ là mộng, giấc mộng phù vân...
Chờ nhau...cũng là mộng, yêu nhau...càng là mộng, xa nhau...mộng càng lên ngôi, ôi giấc mộng phù vân...của một thời kết hoa vào vùng nhớ, kết nắng vào vùng thương, lấp lánh lời hứa hẹn...miên trường...
"Em mãi là hôn thê của anh...", ôi giấc mộng phù vân bồng bềnh theo mây , lặng lẽ như gió ngày đông lạnh buốt lòng....chông chênh....
Một ngày pha màu cho nhân gian chìm vào cõi mộng...ru chính hồn mình lạc bến thời gian!!!!!!!!!
4:55 PM
2005年11月15日 Bạch Ngọc
P/S: Mong đừng ai quá giang nơi này của riêng tôi, ngoại trừ......bạn tôi!
Mỗi một ngày đối diện với cuộc sống , đôi khi thấy mình quẩn quẩn quanh quanh mãi vào vòng quay của bánh xe đời , và đôi lúc thấy sao đời mỏi mệt quá . Nào nợ áo cơm , nào bao mộng tưởng cho tương lai , nào loay hoay mãi vào sợi giây tình ái , có lúc rối nùi đến thảm thương . Đôi lúc tâm hồn chợt nổi loạn , chỉ muốn vất hết , vất hết . Ta ca ta hát trên đỉnh sóng vô ưu có được không ? Hay ta thích làm kẻ mù lòa ẩn mình trong đêm tối hay làm một kẻ đi bên lề cuộc sống? . Ngang ngược và thách thức hay yếu đuối trốn tìm , ta thử nhé !Ta giấu mình lại cho thật nhỏ , ẩn vào con gấu bông trên giường , có khi ta ẩn vào bức tranh cũ kỷ , với cảnh biển trời sông nước buồn hiu . Ẩn vào đi ... không ai thấy ta được đâu .
Có một con bé đêm nào nằm ngủ cũng phải ôm vội con gấu bông vào lòng , thủ thỉ nói chuyện rất nhiều về những gì đã xảy ra trong một ngày trôi qua đó . Ta nghe cô bé nói , có khi ta bật cười ha hả , có khi ta khóc theo những giọt nước mắt rơi trên gối nằm của cô bé . Nhưng rõ ràng cô bé đó , dù cười hay khóc cũng rất vui vẻ với cuộc sống của mình . Ta thấy mình hèn nhát , sao lại ẩn trốn ? Cười và khóc cũng ngọt ngào như nhau , cũng là những hương vị do cuộc đời đem lại . Ta thoát ra từ con thú bông , ta đi ngang qua bức tranh , lại hấp dẫn lấy ta qua dáng vẽ sầu buồn vời vợi và lãng mạn . Ta lại lao vào đó và ẩn tiếp .
Rồi có một người đàn bà , đem bức tranh đó xuống , phủi nhẹ bụi và cũng ngồi khóc lặng lẽ khi ánh mắt cứ dán chặt vào bức tranh mãi . Ta ngạc nhiên lắm , muốn đưa tay gạt những giòng lệ kia nhưng ta lại sợ bị phác giác , nên ta đành buồn bã ngó thôi . Người đàn bà đó vừa khóc vừa gọi tên một người , vừa thì thầm nhắc lại từng kỷ niệm đã đi qua trong đời . Ta hiểu rồi , đó là một kỷ vật của một người lính đã chết ngoài mặt trận , chỉ còn để lại cho người vợ một bức tranh tự tay đã vẽ mà thôi. Ta cũng hiểu ra một điều nữa , có những mất mác không thể tránh và từ đó sẽ biết quý trọng hơn những gì đã có được trong tay .
Ah ha ! Cám ơn cô bé , cám ơn người đàn bà đau khổ kia . Ta vẫn thích xây mộng trên lối đời ta đi , nhưng ta vẫn cứng cáp khi đối diện với con đường sống . Mùa đông cho dù lạnh cách mấy , cay nghiệt cách mấy rồi cũng phải đi qua , sẽ nhường lối cho nàng xuân bước về . Ta vật vã với những cơn bịnh khi trời trở gió lạnh , ta cũng hay khóc nhè khi thấy cần vòi vỉnh một sự yêu thương và quan tâm nào từ ai đó. Và cứ thế , ta vẫn khóc , vẫn cười bình thường của một kiếp người , thế thôi .Nhưng ẩn phía đằng sau những nụ cười và nước mắt đó, ta học được để hiểu ra rằng , mộng ở trong đời và đời cũng ở trong mộng , ta không cần tìm kiếm đâu xa . Nếu mộng không thành nhưng mộng vẫn mãi đẹp , vì đã cho tâm hồn ta những giây phút thăng hoa , thì còn có điều chi mà ân hận nữa . Vì ta đã sống hết sức mình rồi . Mộng ơi ! Cuộc đời ơi !
Có ai đấy nói với tôi rằng "cuộc đời này là mộng", tôi kô đồng ý chút nào, mộng mà để ngừi ta phải buồn đến thế thì mộng wái gì, là thật rõ ràng, Jessica nhể .
Chiều wa về sớm, thấy cậu cặm cụi làm chiếc bánh gatô vừa ngon vừa đẹp cho sinh nhật con bé, hai tay dính bột tèm lem, tớ lặng đứng nơi cửa bếp mà nhìn rất lâu rồi mới bước vào đấy, ngắm cậu hay lắm cơ hé hé (chắc lại sẽ mắng mình là cái đồ...lén lút ).... Tớ còn nhớ ông Koko đầu bếp nhà hàng của bọn mình ở Tokyo thường nói "Khi ta nấu một món ăn, hình ảnh đẹp nhất là cái tâm của con người đặt vào món ăn đó, nó bừng sáng wa gương mặt và bàn tay tỉ mỉ..". Wả là thế thật, nhìn cái cách cậu mỗi khi vào bếp, tớ...thích lắm Jessica ạ. Tớ hiểu ra niềm vui của cậu tỏa sáng wa mọi điều cậu làm. Đúng thật mà, TY chỉ là phù du, được và mất có khi chỉ là phút chốc, nhưng trên đời này còn nhiều thứ để mình phải wan tâm hơn đâu chỉ có TY. Hôm CN dự thánh lễ nhận đỡ đầu con bé của cậu, tớ và anh Kevin, anh Jo , AChan và tụi bạn cậu cảm động ghê, con bé xinh xắn wá thể, trách 2 cái ngừi kia sinh mà kô chịu dưỡng wá thể Jessica nhể, nhìn con bé tay ôm chặt cậu kô rời mà rưng rưng nước mắt, tớ đã sai khi khuyên cậu nên để nó cho sơ Anna, con bé wấn wít cậu wá, mà kể cũng ngộ, sao cậu dụ con nít hay thế hahahah, đứa nhóc nào gặp cậu một lần là cứ bám chặt lấy ngay ac ac...anh Kevin bảo "..ngừi lớn còn dứt ra hủn nổi thì nói gì con nít.." há há chắc chết vì cừi cái ông này .
Sinh nhật con bé đêm wa vui đáo để, SN con nít mà toàn...ngừi lớn , con nít chỉ có vài đứa heheheheh tớ nhớ 1 câu nói của cậu :
- Nhìn thấy kô Briney, con bé hạnh phúc, nếu để nó ở tu viện liệu cậu có thể nhìn thấy ánh mắt rạng ngời của nó kô, ánh mắt nó sẽ buồn như tớ ngày xưa, mà điều đó tớ kô muốn thấy, mẹ nó từng là bạn thân tớ nhưng bây giờ nó là con tớ....
Tính bao đồng và thích ôm lấy phiền phức thì chả ai wa mặt được cậu Yumi ạ , tớ hết ý kiến với cậu rồi ac ac...nói nhiều cậu lại mắng tớ, chịu sao xiết, im lặng làm theo là thượng sách hén ..nhưng mà...lo thì làm sao lo hết..mai mốt cái nhà mình thành nhà trẻ thì bỏ bà
Đối với thế giới bạn bè chúng ta kô có gì là mộng cả Jessica nhể, Jeny nhể, Vi nhể, bà bạn thân yêu nhể heheh, cả thế giới lấp lánh trong đôi mắt trẻ thơ, chỉ có ước mơ, kô có mộng mị...
Mà bà QA này, sao bọn họ giống nhau thế nhể từ suy nghĩ đến hành động, cbn, một đôi rất tuyệt vời, ấy thế mà...nói vậy bà hiểu rồi hén .
Log out, thức làm việc đến giờ này đến khổ ac ac...chợp mắt tẹo gặp bà sau nghen QA.