Hôm nay, trời nắng nóng oi bức khó chịu quá. Đúng là SG "chợt mưa rồi chợt nắng mà". Nhưng dù là nắng hay là mưa thì tôi cũng vẫn chỉ có một tâm trạng là buồn mà thôi. Cũng hok hiểu nữa. Tôi đâu phải là thi nhân để cảm được cái nỗi buồn "Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn" mà chỉ biết mình đang buồn vậy thôi.
Mà có lẽ vì đang quá cô đơn chăng?? Khi con người ta đang cô đơn thì rất dễ buồn, rất dễ đa cảm với mọi việc xung quanh. Và có lẽ tôi là người như vậy. Bao năm sống ở đất Sài thành này, tôi đang cố gắng hoà nhập với nhịp sống này nhưng quả thật không cách nào tôi làm được. Tôi không chịu nổi dòng người chen nhau mỗi chiều tan sở. Không chịu được cảnh ngập đường khi một cơn mưa lớn trút qua. Không thể quen với tiếng ồn ào, khói bụi trên những con đường... và nhiều nhiều nữa. Và thế là cảm thấy buồn. KHông quen, không chịu được và thế là ta lại lẻ loi.
Tâm sự đầy ắp trong lòng nhưng biết tỏ cùng ai. Nói ra thì thiên hạ bảo mình điên, ôm trong lòng thì lại cảm thấy mình sao bơ vơ lạc lõng. Thôi thì đành giữ mãi một nỗi buồn. Buồn miên viễn.
Và vì buồn thế nên trong lòng tôi bao giờ cũng chắt chiu một nỗi nhớ. Nhớ quê, nhớ nhà, nhớ mẹ cha và những người bạn một thời cắp sách. Nhớ nhớ thương thương rồi lại buồn.
Tôi cũng không hiểu bản thân tôi đang nghĩ gì nữa. Buồn không thể vợi, nỗi niềm không thể ta. Có lẽ tại tôi điên. Mà cũng điên thật. Nhiều người vẫn cho rằng là tôi điên mà. Uh, thì điên. Đôi khi làm một người điên cũng hay. Điên rồi sẽ không còn biết đến những nỗi buồn hiện tại, không còn thấy mình cô đơn, không còn phải phiền lòng ... và nhiều những điều khác nữa. Nhưng hỡi ôi, những lúc tưởng mình điên đó thì tôi giật mình nhận ra rằng ... tôi vẫn tỉnh và vẫn đang biết mình buồn. Và cứ thế lại buồn