Chiều nay từ chỗ làm chạy một mạch về nhà không ghé đâu hết , dù đang rất cần mua vài món cần dùng trong nhà bếp , cảm giác thấy mệt. Mở thùng thư không khỏi không bật reo nhỏ trong miệng, một lá thư từ Hà Nội. Để nguyên quần áo chạy ào vào phòng ngủ , nằm dài ra và bắt đầu đọc say sưa , trùi ui , ghét cái người đó ghê , viết thư lần nào cũng vậy , làm người ta cười hoài , nét chữ nho nhỏ sao quen thuộc thân thương quá đỗi.
Tôi nhớ có lần đã đưa một đề tài vào NSS về vấn đề Mail và thư tay , phải nói là mỗi người một ý. Phần đông ai cũng cho là thư tay đối với thời đại này y như là một sự hoang phí thời gian. Riêng tôi , cầm lá thư trên tay , dù nó nhẹ tênh mà sao thấy lòng mang mang nặng , cám ơn đến một trái tim đã yêu thương tôi , nghĩ đến tôi , cám ơn một tấm lòng. Tôi hình dung ra dáng hình người ngồi nắn nót từng chữ chuyên chở tình cảm đến cho tôi. Thật là cảm động lắm ah ! ( Chị Linh , I love you
).
Tôi nhớ vào 5 năm về trước lúc chị Hai tôi chưa có đủ tiền để mua nhà , hai chị em phải sống trong một khu Apartment nhỏ , có khoảng chừng 20 gia đình đủ sắc dân. Nhà nào cũng đều có một hệ thống báo động hỏa hoạn. Tôi còn nhớ đó là vào chiều thứ năm , đi học về là tôi đã lật đật đi tắm , chưa tới nửa tiếng thì chuông báo động reo inh ỏi , chị Hai tôi đập cửa nhà tắm la um sùm :" Ty ơi ! Cháy nhà rồi , chạy mau ". Trùi ah ! Lúc đó người tôi còn toàn soap, nhưng tôi cũng đành chịu chỉ khoác đúng cái khăn tắm quấn ngang người và chạy. Tới cửa tôi hoảng hốt sực nhớ ra đồ cần lấy , chạy trở vào phòng ngủ quơ cái hộp sắt và một khung hình rồi mới chịu chạy ra khỏi nhà , mặc cho chị Hai tôi la lối. Ra tới ngoài đường , nhìn thấy ngọn lửa đã thiêu gần rụi một căn nhà mới thấy xe chửa lửa tới , cũng may lúc đó còn đang mùa hè tôi chỉ thấy mát , gặp mùa đông chắc chết rét ,nhìn sang chị Hai thấy cũng đang ôm trong tay đúng một cái hộp sắt và túi xách đựng giấy tờ , ngoài ra hai chị em không đem gì cả , bởi vì chị tôi thường hay dặn rằng , có cháy nhà chỉ cần chạy thoát thân không cần chạy đồ , còn người thì còn làm ra của cải được. Tôi quay sang gắt nhẹ :" Có cái hộp nữ trang sao không gởi vào Bank đi , cứ giữ khư khư ở nhà " , chị ấy nói :" Mặc kệ tao " ( Trùi ah ! thì đúng là mặc kệ thiệt , tội cho chị ấy mới mấy tháng trước ăn trộm viếng nhà , rinh đi mất rồi còn đâu ). Còn chị ấy nhìn sang qua tôi , hỏi :" Mày cũng có để dành tiền ah ! Nhiều không sao cái hộp bự vậy? ". " Tiền không đủ xài lấy đâu bỏ hộp ". " Vậy chứ cái hộp gì vậy? ". Tôi mở ra cho chị ấy xem , chị trợn mắt nhìn tôi và phán một câu " Mày khùng hả? ".
Hai món đồ tôi cầm trên tay , một là bức hình chụp cả gia đình lúc tôi còn nhỏ. Từ bức hình đó không hiểu sao gia đình tôi đã không bao giờ còn có dịp nào ngồi lại mà chụp chung với nhau cho đầy đủ nữa , lúc nào không thiếu người này thì cũng thiếu người kia( cho nên nó thật là giá trị ) . Còn cái hộp sắt tôi chuyên để dùng thư từ và thiệp của bất cứ người nào gởi cho tôi.
Đó là một kho ký ức của tôi khi tôi đụng vào nó , có những lá thư khi cầm tới là khóc , đó là thư của Bố tôi khi còn sống , những lời động viên cho tôi học hành , những hỏi han săn sóc khi lo lắng sức khoẻ cho tôi và những lời dạy bảo tôi trên đường đời , có lần chị Hai tôi phải thốt lên " Sao tao thấy Bố với mày thư từ chi cho mệt vậy , nói qua phone giống Mẹ được rồi ". Tôi chỉ cười không cần giải thích , chị ấy không hiểu những cảm giác đó đâu , tôi và Bố tôi có rất là nhiều điểm giống nhau.
Trong cái hộp sắt đó còn có những tấm thiệp của một con bạn thân đã qua đời sau vụ tai nạn xe hơi ,nó cũng có ý thích giống hệt tôi , những tấm thiệp tự làm , đơn sơ nhưng đầy tình. Bao nhiêu lần những lá thư , những tấm thiệp đó đã lấy đi của tôi biết bao nhiêu là nước mắt, khi tôi tẩn mẩn đụng vào cái kho ký ức đó.
Còn có những lá thư mà khi đọc cứ phải bật cười đó là những lá thư tình ngộ nghĩnh dễ thương , mà những năm trung học của những đứa con trai trao cho tôi. Nhớ hồi đó cứ hay đem ra cho các bạn tôi đọc chung và cùng cười , là những kỷ niệm dễ thương , trong sáng của năm trung học. Bây giờ trong cái hộp sắt , từ từ đã có thêm những lá thư của những người bạn mới quen , Sài Gòn có , Hà Nội có. Vui lắm đó có biết không? Những cảm xúc không biết phải làm sao bày tỏ , chỉ biết nói lời cám ơn , cám ơn thật nhiều những bạn bè của tôi. Tôi biết cái hộp sắt đó sẽ theo tôi cho đến hết đời.