Sống trong cuộc sống nhiều lúc mình tự hỏi, thế giời này liệu có tồn tại một sự cho đi hoàn hảo không?
Thực tế mình đã tìm, mình đã có gắng thực hiện nhưng có lẽ là không, cho đến bây giờ mình chưa thấy một dự cho đi gọi là hoàn hảo, ngay cả tình mẫu tử cao cả cũng chưa hoàn hảo 100%, tại sao ư vì nó còn chứa đựng hai từ "nghĩa vụ".
Con người đã sống trên đời là phải biết nhìn và hiểu, mình tuy còn nhỏ tuổi nhưng có lẽ mình cũng hơi tâm trạng một tý, mình cũng hiểu được người khác một tý...vâng có thể nói mình hiểu tất cả dù là một tý. Mình nhìn thế giới với con mắt một tý nên mình đành nhận xét tất cả phiếm diện bởi một tý
. Nhưng mình thật sự thất vọng rất thất vọng khi con người cứ phải tình toán dù là một tý khi cho đi và vụ lợi.
chuyện kể
" Ngày hum đó một cậu hs, chơi cùng bạn thân nhà giàu có bạn ấy mời cậu hs đó cùng vài người nữa đến ăn mừng vì hs giỏi. Nhà bạn ấy rất giàu, giàu nhất trong lớp. Cậu hs mãi chơi và chợt nghe được một câu khiến cậu ta bỏ về. Câu nói không to tát nhưng khiến cậu ta buồn vì nhận ra rằng đồng tiền là cái trên hết, trên cả tình thân... Đang chơi thì cậu ta được đứa bạn nói đi ra đón một bạn gái cũng đựoc mời, khi đi vào lại nhà, đưa bạn gái đó vào nhà chơi thì chợt qua phòng mẹ cậu bạn cậu hs đó nghe được:" Sao mà mời nhiều thế! Bảo là chỉ có vài người thôi mà..". So với vẽ mặt vui tươi khi mấy đứa bạn của con tới lúc trứoc là một câu nói phũ phàng đầy toan tính."
Thật sự chẳng lẻ nhà giàu đó không thể cho đi hoàn toàn một bữa cơm với 6 đứa bạn, không cho đi một cách vui vẽ vì đó là những đứa bạn thânh của con, nó đã giúp con mình học tập rất nhiều nhiều lúc cậu hs đó còn chỉ tận tình bài vở, nhưng kết quả cậu ta bỏ về liền biện cớ nhà ở huyện có việc gấp. Thật đáng buồn, thật phũ phàng. Con người ai cũng vậy, chịu cho nhưng không chịu nhận rằng mình đã cho đi và những thứ đó không thuộc về mình nữa và mình không nên đòi lại bằng một thứ khác.
Con người sống là phaie biết chia sẽ, cho dù sự chia sẽ ấy chỉ là bặt buộc nhưng chúng ta cần hiểu nhưngc thứ đã cho đi đừng bao giờ cố gắng gợi lại để nhận lại, vì chử cho khac với cho mượn. Ôi trớ trêu! Thật buồn đã giàu mà cho đi thì càng phải tự do hơn, phải đở tình toán hơn nhưng cuối cùng vẫn thốt ra một câu nói trong khi những đúa bạn của con mình vẫn ở đó, tại sao không là lúc mọi người về hết rồi nói với con sau....Con người vẫn chỉ là loài "động vật" tuy là bậc cao!