Còn có hơn 2 tiếng nữa là nó lên tầu về quê. Vui thì chắc chắn là vui rồi , vì dù sao cũng đã lâu lắm không về , lâu lắm rồi không được gửi cái mùi Biển quen thuộc. Lâu lắm rồi không được thưởng thức những món ăn miền Trung , rồi được đi thăm họ hàng , đi chơi những địa danh.... Nhưng vẫn có cái gì đó buồn buồn , dù sao cũng lâu lắm rồi không được nói chuyện với người ấy ấy của nó, lâu lắm rồi không được nghe những lời yêu thương , rồi giận hờn , trách móc . Nhớ ! nó nhớ nhiều lắm , và lần về quê này , nó lại càng khó gặp hơn......... Chính vì thế hôm nay nó bỏ cả ngày ra để liên lạc , but có cố đến mấy thì cũng không liên lạc được. Không hiểu lúc đó người ấy đang làm gì , không hiểu có còn nhớ gì đến nó không. Nhưng mà thôi , cũng không sao cả... Cứ cho là đang tự an ủi mình , nhưng nó biết tình cảm của người ấy dành cho nó ở mức độ nào , nó biết người ấy nghĩ đến nó đến mức độ nào , và như thế là quá đủ rồi.
Chà chà... Thời gian còn lâu quá nhẩy , không biết làm cái gì đây , nó tính viết bài này cho đến khi chuẩn bị lên đường thì mới gửi.. Ặc..... Như thế không hiểu bài viết này sẽ dài đến đâu , mà nó kiếm đâu ra nhiều chữ để mà viết cơ chứ.
Àh ! hôm rồi nó có mơ về người ấy , vui lắm , hạnh phúc lắm , đúng là trong giấc mơ có nhiều cái hay , nhiều cái lạ mà ở ngoài cuộc đời thật khó có thể kiếm được . Mà cũng lấy làm lạ , khung cảnh xung quanh thay đôi liên tùng tục , thay đổi đến nỗi hoa cả mắt , chóng cả mặt. Đang ở trên không tự nhiên lại nhẩy xuống đất , đang đứng ngắm biển chiều thì lại thấy đang đứng giữa một đoạn đường đông người.... Như kiểu trong truyện 7 viện ngọc rồng ý nhờ , có dịch chuyển tức thời , muốn đi đến đâu thì đến... he he he... Giờ mà có dịch chuyển thật thì nó sẽ vào trong nhẩy vào trong quê chào hỏi mọi người trong đó , rồi lại nhẩy vào chỗ gì gì đó , có người ấy ấy mà nó thương thầm nhớ trộm... Rồi thì lại chấm chấm phẩy phẩy hiện ra... là lá la.. Không hiểu còn có chuyện gì xảy ra nữa . Càng tưởng tượng ra thì lại càng có nhiều cái không ngờ . Thôi không dám nghĩ , nếu tiếp tục nữa thì cái chuyện (...) lại hiện ra trong đầu bây giờ chứ lị. Uhm... Dạo này nó cũng hư thật đấy , chỉ biết lang thang , không chịu tập chung vào một cái gì cả , đầu óc cứ bâng quơ , lơ lửng trên 9 tầng mây , 10 tầng gió.... Rồi hay nghĩ xấu nữa chứ. Cái thằng này , mày đê tiện nó vừa vừa thôi , mày mà cứ mãi như vầy thì người đó sẽ buồn lắm có biết không. Người ấy vẫn thương mày , vẫn quý mày cơ mà , và cho dù có chuyện gì , cho dù có điều gì xảy ra thì người ấy vẫn nhớ mày cơ mà.
Người ấy của nó ơi : nó bây giờ ngoan nhiều lắm rồi , nó bây giờ không như mấy ngày trước nữa đâu , cho dù vẫn có một chút chút buồn , nhưng nó tự động viên được mình, nó tự điều chỉnh được cảm xúc. Cái hôm đó nó đã hứa rồi mà , nó đã hứa là từ giờ nó sẽ tự chăm sóc lấy chính bản thân nó , chăm sóc đến sức khoẻ của nó , không nên bỏ mặc mọi thứ và cái quan trọng là không sống khép mình. Không sống theo kiểu một con ốc , lúc nào cũng thu mình trong vỏ , không giống như kiểu con bò , ngồi đó mà nhai lại những gì thuộc về quá khứ và không nghĩ đến tương lai. Nếu mọi việc xảy ra theo như những gì (...) thì tương lai không quan trọng nữa đúng không? Nhưng giờ này , phút này , giây này đã thay đổi rồi , thay đổi 180 độ , và trở về với cái bình thường vốn dĩ đã bình thường. Như ánh trăng huyền ảo kia , hàng đêm vẫn thắp sáng bầu trời đêm , như mặt trời kia vẫn thiêu đốt nhân gian bằng cái nóng của mình. Nếu giờ đây cho nó một điều ước thì nó sẽ không sử dụng điều ước đó , mà nó sẽ dành cho người.. Không phải là nó không muốn dùng , nó rất muốn dùng điều ước đó để có thể thay đổi tình hình hiện nay ( tất nhiên là có lợi cho nó ). Nhưng Tình yêu không thể như thế được , nó tin vào tình yêu bởi vì tình yêu quá đẹp , nó tin vào tình yêu bởi vì tình yêu đã đem lại cho nó những phút giây vui vẻ , hạnh phúc , những lúc buồn đau và cả những giọt nước mắt. Tin như thế , nhưng lúc nào nó cũng chửi rủa Tình Yêu , chửi rủa để cho nhẹ nhàng , chửi rủa để làm gì nó cũng không biết , nhưng chỉ biết làm như thế nó cảm thấy thích. Một thời gian trước con người nó bí bức lắm , bí bức về mọi thứ , đến nỗi điên không ra điên mà tửng tửng cũng không ra tưng tửng. Mà nghĩ cho kỹ thì muốn điên thì cũng đâu có được , tưởng
được điên dễ lắm đấy...
Hay thật đấy , từ hai con người xa lạ , không quen , không biết nhau , thậm chí một câu chào hỏi cũng không nói với nhau một lời , rồi đùng một cái lại yêu nhau lúc nào không hay. Ôi trời ơi , lạ thật đấy , ối giời đất ơi , thích thật đấy .
Không hiểu người còn nhớ bài hát Kỷ Niệm không nhờ ? Bài hát mà người toàn bắt nó hát mỗi khi (... ). Giờ nó đang nghe đây này.
Hãy nói một lời , một lời yêu thương thiết tha chân tình... Về nơi đâu em yêu ơi? Ta sẽ luôn có đôi. Về nơi đâu em yêu ơi ta sẽ không xa rời... Về nơi đâu...
Nhớ hông? nhớ hông?
Lần đầu tiên hát cho người không quen biết nghe đấy . Giọng ca vàng mà phải đi hát cho
người xa lạ nghe đấy . Thấy vinh dự chưa ?
Ái chà chà , viết cũng được 1h rồi cơ đấy , thôi thì cố gắng cho chót , cố gắng viết thêm một tiếng nữa rồi lên đường là vừa..
E hèm.... Hôm nay trời cao xanh , không trăng không sao... Quên mất , để chạy ra ngoài cái đã , coi xem có trăng có sao không ( không thì người ta lại nói nó bịa đặt , bốc phét )
.............. <~~ Đây là thời gian chạy ra
........... <~~~ Đây là thời gian chạy vào. Và đính chính lại .... Hôm nay trời không có trăng nhưng có sao . Trời trong xanh , ít mây , không trăng , có sao và nó nhớ người nó yêu
giang đôi tay ấm áp để người ôm tôi vào lòng... àh nhầm... Giang đôi tay ấm áp để ôm em vào lòng.... Để cho em không thoát được , và trong vòng tay đó , em sẽ cảm thấy bình an hơn , sẽ cảm nhậ được hơi ấm , cảm nhận được tình yêu , và cảm nhận được con tim của anh đang đập.
Hôm trước có hai người cứ ngồi bàn tán về con người của nó , chẳng hiểu họ đang nghĩ cái gì mà lại nói nó như thế cơ chứ . Họ nói nó như kiểu là nó là người vô cảm , nó là người không biết tình yêu là gì ... he he he.... Thế là cái mask nó đeo đã thành công , thành công đến mức ai cũng tin là như thế , thành công đến mức mà người ấy của nó có biết không? Ai cũng tin tưởng được nó cơ đấy. Mà cũng đúng, con người của nó cũng đáng tin cậy đấy chứ ( câu này được nghe bởi một cô bé , mà chắc chắn rằng cô bé đó sẽ đọc bài viết này... Cô bé đó ơi ! đừng có giận nó nhé ). Hôm nay nó đang vui , rất vui vì trước mắt nó sẽ có những cuộc vui khác , nó háo hức đón nhận nó , mà không , phải nói như thế này : Nó sẵn sàng đón nhận .
Cũng sắp đến giờ đi rồi , không viết nữa đâu , viết nhiều quá lại loãng , không hay tí tẹo tèo teo
.. Hẹn anh em , hẹn mọi người 1 tuần sau gặp nhau nhé... Pí Pi
Tư Không.