Lương Sơn Bạc  
Trang chủ Lương Sơn Bạc  Lương Sơn Diễn Đàn  Nơi Lưu Trữ: Truyện Ngắn, Truyện Dài, Bài Viết, Nhân Vật, Sách Lịch Sử, Sách Dạy Võ Thuật...   Xem hình thành viên và hình các buổi giao lưu LSB   Nơi Lưu Trữ: Cổ Thi VN, Cổ Thi TQ, Thơ Mới & Các Tuyển Tập Thơ
Quay Lại   Lương Sơn Bạc > Kim Ngư Thành > Quốc Tử Giám > Luận Văn Đàn
Thành viên
Mật khẩu
Những câu hỏi thường gặp Danh sách các thành viên LSB  Lương Sơn Thương Quán
Luận Văn Đàn Trao đổi & tìm hiểu về văn học.

Đã khóa chủ đề
 
Tiện ích Chế độ hiển thị
Cũ 05-03-2004   #1
Ảnh thế thân của LSB-LyQuy
LSB-LyQuy
-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-
Hận Kẻ Bạc Tình
Gia nhập: 27-11-2003
Bài viết: 8.917
Điểm: -278
L$B: 31.759
LSB-LyQuy đang offline
 
Đây là bài thơ mà Hận mỗ thích nhất. Mong các vị cho lời bình nha. Lời bình hay nhất giá: 50.000$.
HAI SẮC HOA TI-GÔN.

TTKH.


Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn.
Nhặt cánh hoa rơi chẳng biết buồn.
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc.
Tôi chờ người đến với yêu thương.

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong.
Và phương trời ấy mờ sương cát.
Tay vít cành hoa trắng- cạnh lòng!

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi.
Thở dài những lúc thấy tôi vui.
Nói rằng hoa dáng như tim vỡ.
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi.

Ngày ấy nào tôi đã biết gì.
Cánh hoa tan tác thủa sinh ly
Cho lên cười đáp màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biết suy.

Ai biết ngày đi môt lỡ làng.
Dưới trời hoa đỏ chết yêu thương
Người xa xăm quá tôi buồn lắm.
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.

Từ đấy thu rồi, thu, lại thu.
Lòng tôi còn giá đến bao giờ.
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn dấu trong tim dáng một người.

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tụa trái tim tan vỡ.
Và màu như màu máu thắm pha.

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm nỡ tình duyên cũ mất rồi.

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có còn nhớ tới loài hoa vỡ.
Tựa trái tim phai tựa máu hồng.

Han tinh thu sinh kính bút.


Chữ ký của LSB-LyQuy
Từ nay ta không còn ra trận đánh giặc được nữa.
Trời xanh thăm thẳm, hận này biết bao giờ nguôi...!

Lương Sơn Đại Trại - Thiên Sát Tinh - Hắc Toàn Phong Lý Quỳ

Tài sản của LSB-LyQuy
Cũ 05-03-2004   #2
Ảnh thế thân của Anonymous
Anonymous
Khách Giang Hồ
Bài viết: n/a
 
Nhân tiện bình luôn giúp ĐTCT bài này nhé 50.001$ sẽ thuộc về ai bình hay nhất

Lỗi Hẹn Với Hai Sắc Hoa Ti Gôn

Đào Tiến Luyện


Chim chiều sải cánh trốn hoàng hôn,
Chuông gửi không gian nhạc điệu buồn.
Nhìn giải mây mờ che đất nước,
Nghe chìm khát vọng tuổi yêu đương .

Quê mẹ lầm than nỡ lạnh lùng,
Đường vào quốc sử mặc rêu phong
Thôi đành lỗi hẹn người em gái
Gác lại một bên chuyện của lòng .

Nhí nhảnh hồn nhiên lúc cạnh tôi,
Nhìn đời là chuỗi những ngày vui .
Yêu nàng tôi muốn cho nàng biết
Nước mất tình nhà cũng mất thôi .

Giờ phút chia tay biết nói gì ?
Như say hương vị phút từ ly
Nàng cười : - Vạn lý dù ngăn cách
Chung thủy tình ta chẳng giảm suy .

Đời có học đâu chữ lỡ làng,
Ngày về khao khát đẹp yêu đương
Phong sương, cố quận tìm dư ảnh
Ước vọng tàn theo bụi cuối đường .

Nàng đã trao thề trả nắng thu,
Đốt thư tình cũ tự bao giờ,
Đã say hương ấm bên người mới
Nhắc chuyện ngày xưa với hững hờ.

Tôi đã yêu em cả cuộc đời
Đường duyên ai cản bước tình tôi ?
Ba cung sáu viện, ngàn hoa lệ
Xin đổi cho tôi lấy một người !

Đời nếu chỉ là trang tiểu thuyết
Thì xin viết lại chuyện ngày xưa :
Yêu thương đôi lứa trong tha thiết
Chẳng nói bao giờ phút tiễn đưa .

Em đã nói gì trước với tôi ?
Nhắc mà chi nữa chuyện xa xôi .
Đời người giây phút nhiều đau khổ
Là phút buồn thương chuyện đã rồi .

Cũng tưởng thời gian sẽ xóa mờ
Niềm đau dần vợi với tàn thu,
Càng tìm quên lãng càng nhung nhớ
Câu chuyện sang sông chẳng đợi đò .

Đau đớn người yêu đã lấy chồng
Tình ơi, tay trắng lại hoàn không !
Ta về ghi lại trong tâm khảm
Hình ảnh ngây thơ dưới nắng hồng .

Cũ 07-03-2004   #3
Ảnh thế thân của Lý Thám Hoa
Lý Thám Hoa
-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-
Gia nhập: 29-02-2004
Bài viết: 307
Điểm: 1139
L$B: 856.485
Lý Thám Hoa đang offline
 
TTKH vốn làm hao tốn không biết bao nhiêu giấy mực của Văn đàn VN, nội cái xuất thân của bà cũng đã là 1 điều kỳ bí. Ngay cả "Thi Nhân Việt nam" của Hoài Thanh-Hoài Chân cũng chỉ có 1 đoạn ngắn đôi ba dòng giới thiệu về nữ sĩ này.
Về "2 Sắc Hoa Tigol" thì trước đây có 1 bài bình rất hay của Chính Hữu, đáng tiếc tại hạ đã làm thất lạc Tuy nhiên dụng ý của Hận Tình huynh đệ (tên ngầu quá !) rất lý thú, ở thế hệ chúng ta có thể sẽ có nhiều cảm nhận khác với các vị tiền bối. Cá nhân tại hạ cũng mong mỏi được nghe cảm nhận của chư vị về bài thơ này (đồng cảm hoặc phản cảm), vốn là 1 trong những bài tại hạ ưa chuộng nhất.

Kiến nghị nhỏ với chư vị Đàn chủ : Thiết nghĩ quý vị nên móc hầu bao ra chút đỉnh để ủng hộ chủ đề này. Gỉai 1 khoảng 150k giải 2=70k xem ra cũng hợp lý. Luận thơ của một người tức cần đặt mình trong vị thế của tác giả, trong khi tác giả này rất mơ hồ vậy 150k e còn khá nhẹ


Chữ ký của Lý Thám Hoa
Hoa nào tin quả đắng đến không ngờ...

Tài sản của Lý Thám Hoa
Cũ 07-03-2004   #4
Ảnh thế thân của Hào Kiệt Lương Sơn
Hào Kiệt Lương Sơn
-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-
Gia nhập: 04-09-2002
Bài viết: 2.143
Điểm: 144
L$B: 45.017
Hào Kiệt Lương Sơn đang offline
 
Bài thơ Hai Sắc Hoa Ti Gôn theo HK là hay, cảm động. Không phải câu này đoạn nào trong bài này cũng hay, bài thơ viết tự nhiên không gò ép, không viết theo kiểu trau chuốt nên có thể hơi khó đọc, nhưng cũng không phải vì thế mà không có những câu rất hay:

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng "một người".

.....

Nếu biết ngày mai tôi lấy chồng
Trời ơi người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa máu hồng.

Có thể khi đã trải qua những đau thương người ta sâu sắc và dễ đồng cảm hơn với người khác, nhưng theo HK cái quan trọng hơn là cảm nhận thật sự của mình. Thấy thương người con gái kia, hình như cuộc đời này có nhiều người con gái như vậy, họ yêu một người và rồi lại lấy một người, chấp nhận giữ trong tim mình một bóng hình khác, sống để bụng chết mang theo. HK biết nhiều người như thế lắm, có cả những người rất thân thiết nữa, thương vô cùng. Có mấy ai nói ra được nỗi lòng mình đâu.

Hoa ti gôn theo HK chỉ là một sự trùng hợp, câu chuyện về loài hoa có dáng như trái tim vỡ đã gợi tác giả nhớ lại chuyện xưa. Nếu có một ngày, quý huynh đệ gặp hay nhìn thấy lại một kỉ vật của người cũ, có lẽ quý huynh sẽ thông cảm hơn với T.T. Kh.

HK thấy thích nhất từ buồn trong câu "Trời ơi người ấy có buồn không". Không phải là "đau khổ", không phải là "thất vọng". Chỉ là buồn thôi. Người con gái chỉ sợ người ấy buồn... thế mới biết chữ tình còn nặng lắm.

PS: Đây là một chủ đề rất hay, rất đáng để nhiều người cùng tham gia. Và cũng là giúp vui tí chút, HK xin được bỏ ra $100000 và xin phép được gởi đến quý huynh đệ nào có lời bình về Hai sắc hoa Tigôn hay nhất.


Chữ ký của Hào Kiệt Lương Sơn

Ốm MậP ĐẹP Dễ SưƠnGgG
CaO SaNg LùN QuÍ PhÁiIiIi

Cũ 07-03-2004   #5
Ảnh thế thân của Chau Nhuoc Lan
Chau Nhuoc Lan
-=[ Lâu La ]=-
Gia nhập: 03-03-2004
Bài viết: 25
Điểm: 4
L$B: 6.571
Chau Nhuoc Lan đang offline
 
Ngày xưa thì Nhược Lan cũng thích bài thơ này lắm . Thấy không ai bình luận hết, ê! quá trời nên Nhược Lan cả gan múa rìu qua mắt thợ nha :lol: . Đang học mà chán quá nên Nhược Lan lách chách chút chứ không đủ tài tranh giải đâu . Cỡ Nhược Lan thì chỉ có nước "giật giải" thôi :lol:

Bài thơ Hai sắc hoa Ti-Gôn được đăng trên Tiểu Thuyết Thứ Bảy dưới cái tên TKTh đã tạo nên một làn sóng xao động cả xã hội vốn lặng im như mặt nước hồ thu . Một loạt các nhà thơ nổi tiếng như Nguyễn Bính, Thâm Tâm đều đưa ra một vài lời phê bình rất náo nhiệt . Có người cho rằng đây là một áng thơ tuyệt tác . Tuyệt tác không phải vì thơ đ1ung luật hay quá hay mà tuyệt tác vì nó nói trúng tâm sự của hầu hết "xóm nhà văn" .

Cả bài thơ là một chuyện tình buồn nhưng tuyệt đẹp, dẫu chia xa nhưng vẫn vương vấn như sen kia "dẫu lìa ngó y vẫn vương tơ lòng "

Một mùa Thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người ấy với yêu đương

Hoa Ti Gôn có hai sắc trắng và hồng, thường nở rộ vào mùa hè, nhưng vào thu thì lại rơi lả tả theo những trận gió thu . Mùa thu phải chăng là mùa của ly biệt, khi mà hoa phải lìa cành, lá úa vàng rơi rụng . Khi người ta đang yêu nhau thì tay nhặt cánh hoa rơi mà lòng chẳng thấy buồn . Buồn làm sao được khi mà nàng đang chìm đắm trong hạnh phúc của riêng mình . Bất kể mùa thu, bất kể ánh nắng tà sắp tắt của hoàng hôn, nàng thiếu nữ chỉ có mỗi một điều để nghĩ , đó là ngóng chờ người yêu đến . Một nàng thiếu nữ thật ngây thơ, vô tư nổi bật giữa bức tranh ảm đạm như báo trước trắc trở của cuộc tình .

Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: “Mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy!”

Lòng nàng thiếu nữ chẳng biến suy nhưng đời thì cứ luôn thay đổi . Nàng không biết buồn, nhưng "người ấy " lại chạnh lòng . Nàng sống trong mơ mộng, đời chỉ dệt bằng hoa nhưng "người ấy" thì nhìn bằng thực tế và lòng như linh cảm một chuyện bất tường

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Giải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít giây hoa trắng, chạnh lòng.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: “Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!”

Chí làm trai luôn muốn được tung hoàng một cõi, tạo nên sự nghiệp cho mình, chứ không thể sống an nhàn một nơi . Có lẽ vì thế mà "người ấy" thường hay dõi mắt trông về một phương trời xa xăm nào đó, để khao khát làm cánh chim bằng tung hoành giữa tầng cao . Nhưng ai biết một lần chia ly là muôn đời cách biệt . Như cánh hoa kia tựa như trái tim vỡ vụn, đã vỡ rồi thì mãi mãi chẳng hoà đôi .

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương

Chàng ra đi, còn nàng thì cất bước sang ngang , để rồi
Người xa xăm quá! Tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.

Nàng ngây thơ, đã từng không tin sẽ có sự chia ly nhưng ai ngờ lời nói năm nào lại trở thành sự thật .

Từ ấy Thu rồi, Thu lại Thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?

Lấy chồng vì hoàn cảnh ép buộc nhưng lòng nàng tưởng chừng như đã chết "như từng Thu chết, từng thu chết" . Tim nàng sẽ băng giá đến muôn đời vì chính nàng cũng không biết chừng nào sẽ hết giá băng . Lòng nàng dù sống bên cạnh chồng vẫn "Vẫn dấu trong tim một bóng người."

Đến một ngày, tình cờ đọc tiể thuyết mới hay được rằng cánh hoa của ngày xưa

Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha.

Nhưng khi biết được thì đã muộn mất rồi , tình duyên cũ đã mất rồi .

Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi

Ước gì được trở lại ngày xưa, thì có lẽ cuộc đời sẽ khác . Nhưng hạnh phúc đã vuột khỏi tầm tay thì hối tiếc cũng chỉ là hối tiếc .

oppsss, thầy xuống, sẽ tiếp sau

:lol:

Cũ 09-03-2004   #6
Ảnh thế thân của LSB-LyQuy
LSB-LyQuy
-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-
Hận Kẻ Bạc Tình
Gia nhập: 27-11-2003
Bài viết: 8.917
Điểm: -278
L$B: 31.759
LSB-LyQuy đang offline
 
Bài bình của CNL rất hay. Trong vòng một tuần nữa mong các vị vào bình tiếp cho nha. Trong một tuần nữa Hận mỗ sẽ xem xét ai có bài bình hay nhất để gửi tiền tặng nha.


Chữ ký của LSB-LyQuy
Từ nay ta không còn ra trận đánh giặc được nữa.
Trời xanh thăm thẳm, hận này biết bao giờ nguôi...!

Lương Sơn Đại Trại - Thiên Sát Tinh - Hắc Toàn Phong Lý Quỳ

Tài sản của LSB-LyQuy
Cũ 09-03-2004   #7
Ảnh thế thân của LSB-TienPhongTuong
LSB-TienPhongTuong
-=[ Lương Sơn Hảo Hán ]=-
Gia nhập: 29-09-2002
Bài viết: 75
Điểm: 115
L$B: 24.301
LSB-TienPhongTuong đang offline
 
Nói thực, tiểu đệ thường rất dị ứng với những bài thơ có tên tuổi kiểu này, lại càng không thích bình luận những bài thơ nổi tiếng. Biết HTTS huynh đăng bài này và treo giải cho lời bình mà vẫn không vào đọc, nay có chút thời gian đọc qua mới biết, thấm thật.

Có lẽ tiểu đệ vì có những người bạn nhiễm vào "cái thú đoạn trường" nên mới thấy cảm thương và xót xa cho thân phận người con gái trong thơ, T.T.Kh.

Tiểu đệ đọc hết cả 4 bài thơ trên, nói cho thực lòng thì 9/10 là cảm, phục. Đúng là cũng có những đoạn thơ không chau chuốt, nhưng chính sự không chau chuốt ấy làm bài thơ trở thành tự nhiên và dễ cuốn hút hơn, bởi nó thật hơn, tiểu đệ cảm thấy nó dường như là thể hiện cái chân tình của người con gái.

Còn 1 phần tiểu đệ cảm thấy giận, giận người con gái sao nỡ để đoạn trường, khi đã có chồng rồi mà vẫn còn tơ tưởng người ta.

Tiểu đệ có một cô bạn chẳng biết có phải vì đọc bài thơ này mà sinh ra cái sự thích đoạn trường hay không nữa, lần nào nói chuyện cũng nhắc đến cái sự sợ rằng sau này lấy chồng rồi sẽ vẫn chẳng quên được bóng hình mối tình đầu trong tim.

Cũ 09-03-2004   #8
Ảnh thế thân của LSB-LyQuy
LSB-LyQuy
-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-
Hận Kẻ Bạc Tình
Gia nhập: 27-11-2003
Bài viết: 8.917
Điểm: -278
L$B: 31.759
LSB-LyQuy đang offline
 
Có thể cô bạn của đệ có một tâm hồn luôn mơ mộng ảo tưởng. Thế nhưng cũng không thể trách những ai chạnh lòng khi đọc bài thơ này được. Ngay cả Hận mỗ là một người lạnh lẽo mà vẫn cảm thấy rất bồi hồi khi đọc bài thơ này. Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, vì nó là cái thủa ban đầu lưu luyến ấy và cũng vì mối tình đầu thường không có kết thúc có hậu lên nó lại càng đẹp. người ta ăn đời ở kiếp với chồng (vợ) mình nhưng không ai có thể quên được mối tình đầu cả. Rất mong mọi người tiếp tục luận bài thơ mà Hận mỗ thích nhất này nha.


Chữ ký của LSB-LyQuy
Từ nay ta không còn ra trận đánh giặc được nữa.
Trời xanh thăm thẳm, hận này biết bao giờ nguôi...!

Lương Sơn Đại Trại - Thiên Sát Tinh - Hắc Toàn Phong Lý Quỳ

Tài sản của LSB-LyQuy
Cũ 09-03-2004   #9
Ảnh thế thân của Suot-Doi-Chi-Yeu-Minh-Em
Suot-Doi-Chi-Yeu-Minh-Em
-=[ Lâu La ]=-
Gia nhập: 01-10-2002
Bài viết: 81
Điểm: 17
L$B: -36.273
Suot-Doi-Chi-Yeu-Minh-Em đang offline
 
Xin được gởi đến các huynh truyện ngắn Hoa ti-gôn của Thanh Châu
( google.com )

************************************

Hoa "Ti-gôn"

"... Hoa leo ti-gôn sắc đỏ, sắc hồng, sắc trắng năm nào cũng vậy, một mùa tàn lại một mùa nở. Nó chẳng giống lòng bất trắc của con người..."
Khải Hưng (Gánh hàng hoa)

Sáng nào cũng vậy, hết giờ dạy vẽ ở trường Mỹ thuật về qua phố Tràng Tiền, hoạ sư Lê cũng không quên mua một bó hoa "Ti-gôn". Ðó là thói quen của hoạ sư mà không một người bạn hay người bạn học trò thân nào là không biết rõ. Ðến mùa hoa "Ti-gôn" nở nhiều nhất, trong nhà hoạ sư Lê người ta chẳng còn thấy một thứ hoa nào khác. Mà có người nào tần mần ngắt một nụ hoa nho nhỏ ấy xem kỹ, họ sẽ phải cho lời nhận xét của hoạ sư Lê là đúng : "Hoa Ti-gôn hình quả tim vỡ làm mấy mảnh, màu hồng dịu như nhuộm máu đào". Rồi người ta tự hỏi thầm : "Tại sao hoạ sư Lê lại thích chơi cái thứ hoa trông như giấy ấy, để trong phòng quá một này đã rụng rồi ? Chắc lại có điều tâm sự chi đây..."

[center:5387f1eca0]***[/center:5387f1eca0]
Một buổi trưa - hồi đó Lê Chất hai mươi bốn tuổi, còn là hoạ sĩ nghèo mới ở trường ra - một buổi trưa đạp xe về các vùng lân cận Hà Nội, Lê Chất rẽ vào làng Mọc với giá vẽ buộc trên xe. Người thiếu niên ấy đi tìm cảnh đẹp. Mà cảnh đẹp đây là một thiếu nữ chàng mới gặp chiều qua. Ðến gần một ngôi nhà cũ kỹ, trông ra dáng biệt thự của một quan hưu dùng làm chỗ nghỉ ngơi. Chất hãm xe, nghển cổ nhìn qua một hàng rào cây tốt um tùm. Chiều qua, lúc Chất sắp đạp xe rất nhanh qua đó, tình cờ liếc mắt vào nhà, bỗng thấy một thiếu nữ đứng trên một chiếc ghế cao, đang với tay lên những dây hoa đỏ trên giàn nữa. Người con gái mặc áo cánh lụa cụt tay, hở cổ, để lộ một màu da khoẻ mạnh, như thứ da thường ra nắng của những cô gái nhỏ. Hai má ửng hồng, vài sợi tóc trên vừng trán, cảnh "con gái hái hoa" ấy như một bức tranh linh động, khiến người hoạ sĩ phải dừng chân ngắm không chán mắt. Khuôn mặt đều đặn, vẻ đẹp thông minh, nhất là đôi môi có một nét vẽ lạ, đó là thứ nhan sắc hiếm hoi, ai trông thấy một lần đều in sâu trong trí nhớ. Thiếu nữ vô tình, bận gỡ hoa trên giàn đã để Lê Chất có thì giờ nhìn ngắm kỹ. Ðến khi cô gái bước xuống đất, sắp vào nhà, đưa mắt nhìn ra đường thấy có người đứng nhìn mình, mới cau mày tỏ vẻ không bằng lòng. Nhưng từ hôm đó, hôm nào hoạ sư cũng đạp xe vào làng Mọc, giá vẽ buộc trên xe, mà chẳng vẽ bao giờ, vì còn bận quanh quẩn gần biệt thự. Thiếu nữ động trông thấy bóng anh chàng là lẩn vào nhà. Lê Chất chỉ được trông thấy nàng vài lần nữa rồi thôi, bởi ngôi nhà hình như sau đó không có người ở nữa, ngày nào cũng chỉ thấy có một ông già cuốc cỏ trong vườn. Rất lâu, Lê Chất mơ màng đến người thiếu nữ. Anh cố nhớ lại khuôn mặt, thân hình, hai cánh tay đẹp để trần, nhất là đôi môi của thiếu nữ. Anh đã vẽ nhiều croquis cất trong an-bom để ghi giữ lại, rồi dần dần cũng quên đi. ..

[center:5387f1eca0]***[/center:5387f1eca0]
Lê Chất đã nổi tiếng. Thầy học cũ của anh vì mến tài, đã đưa anh lên một địa vị mà nhiều người ghen tỵ. Tranh của anh được nhiều báo nước ngoài nói đến và bán với giá cao. Anh đã bỏ lối phong cảnh để vẽ người. Tranh vẽ người, nhất là tranh vẽ đàn bà đã khiến các bạn Chất tặng cho cái tên : "Người lấy máu để vẽ các cô gái đẹp". Hoạ sĩ đã trở nên giàu có, ăn mặc sang, khó tính, Lê Chất bây giờ đã đứng tuổi, từ lâu không còn là gã hoạ sĩ nghèo huýt sáo đạp xe quanh vùng lân cận Hà thành đi tìm cảnh đẹp, với giá vẽ buộc trên xe đạp. Mùa lạnh năm ấy, Lê Chất đi vẽ ở một vùng Vân Nam phủ. Trong một bữa tiệc chiêu đãi của toà lãnh sự Pháp, hoạ sĩ trông thấy một thiếu phụ ta, đẹp một vẻ khác thường, nhưng có dáng buồn. Chất bỗng ngờ ngợ như hơn một lần đã gặp người này. ở đâu ? Chất giật mình. Có thể nào ? Nhưng quên làm sao khuôn mặt ấy, đôi môi ấy ? Nhờ một người quen giới thiệu, Chất được rõ : thiếu phụ là vợ một viên chức trong toà lãnh sự. Trong khi nhảy với thiếu phụ trong một bản "tăng gô", Lê Chất đột nhiên hỏi :
- Bà vẫn thích hái hoa "ti-gôn" chứ ?
Thiếu phụ nhìn chàng rất ngạc nhiên :
- Ông nói gì... tôi không hiểu.
- Có lẽ bà đã quên cả Hà thành, làng Mọc, cái biệt thự xinh xinh có một giàn hoa...
Người đàn bà ấy kêu lên, mắt long lanh :
- Có phải ông là cái anh chàng hoạ sĩ vẫn nhìn trộm tôi ngày trước đó không ?
Nàng nói tiếp :
- Thảo nào mới nhìn ông tôi cũng nghĩ không biết đã gặp ở đâu rồi. Tám chín năm rồi đấy, thế mà chúng ta còn nhận được nhau...

[center:5387f1eca0]***[/center:5387f1eca0]
Mai Hạnh - tên thiếu phụ - rất buồn ở Vân Nam phủ. Nàng không có bạn. Lấy một người chồng gia thế cân đối với nhà mình, cuộc đời nàng bằng phẳng nơi đất khách. Bây giờ gặp được người cùng xứ, người đó lại đã dự vào dĩ vãng tươi đẹp của mình, một hoạ sĩ nổi danh, nàng không có cảm tình với Lê Chất làm sao được ? Hạnh thường đến chỗ hoạ sĩ trọ, thăm viếng mỗi ngày, và thuận cho chàng vẽ một bức chân dung. Một buổi sáng, hai người đi chơi, trên một ngôi chùa Tàu cheo leo trên đỉnh núi, Lê Chất hỏi :
- Tôi biết thế nào trong đời tôi cũng còn gặp Hạnh, bởi vì không bao giờ tôi quên cái buổi chiều ở làng Mọc. Nhưng số mệnh khiến chúng ta gặp nhau lần này có phải là để chúng ta chỉ có thể thành đôi bạn thôi ư ? Hạnh có đoán được lòng tôi lúc này không ?
Mai Hạnh, giọng run run, tái nhợt, giơ tay bịt miệng Lê Chất. Nhưng khi Chất đã ôm nàng thì Hạnh không cưỡng lại :
- Em cũng yêu anh ngay từ buổi đầu.
Thế là, hai người như sống trong một cơn mê.
Mai Hạnh cố chống chọi lại với tình yêu mỗi ngày một lớn, còn Lê Chất thì lo ngại, tính toán như ngồi trên đống lửa. Chàng định cùng Hạnh trốn đi Nhật, không cần danh dự, chức nghiệp, dư luận của người đời. Nhưng Mai Hạnh tuy yếu đuối hơn, rụt rè, e ngại, sau cùng cũng nhận lời.
Lê Chất trở về Hà Nội, sắp đặt song mọi việc, lo lót giấy tờ tiền bạc, đồ dùng đi xa, tất cả đã sẵn sàng, thì phút cuối cùng nhận được thư của Hạnh :
"Chất, anh hãy đi một mình và quên em đi, vì em không có thể theo anh. Ðừng giận em tội nghiệp, em không phải là loại đàn bà có thể vượt được hết những khó khăn như anh đã tưởng. Ðến phút cuối cùng em bỗng sợ, em sợ gia đình tan tác, khổ thân thầy mẹ em, chồng em khinh bỉ, tai tiếng ở đời, những lo ngại ở tương lai... Em thấy rằng : nếu đi với nhau chưa chắc chúng ta đã sung sướng. Anh thấy chưa ? Em là một đứa hèn ! Em không yêu anh được như anh tưởng đâu, vì em đã hy sinh anh cho tất cả những lo ngại trên kia. Vậy mà em yêu anh có thể chết vì anh được. Trong đời anh còn nhiều chuyện, anh có thể quên em được đấy ! Nhưng còn em thì thật chẳng bao giờ, chẳng bao giờ ! Vì em biết sẽ không bao giờ tự an ủi được, bởi em đã làm hỏng đời em, nếu em chẳng theo anh...".
Trong thư, một dây hoa "ti-gôn" nhỏ ép rơi ra : những nụ hoa chum chúm hình quả tim vỡ, đỏ hồng như nhuộm máu đào. Lê Chất đặt một cái hôn trên những cánh hoa, và khóc. Nhưng đó là một kẻ đàn ông có nghị lực. Chàng đi du lịch Phù Tang có một mình.

[center:5387f1eca0]***[/center:5387f1eca0]
Bốn năm sau, một hôm hoạ sư Lê Chất thấy trên bàn giấy mình một phong thư viền đen báo tang. Ông mở ra xem thì đó là người chồng Mai Hạnh báo tin nàng đã chết. Hoạ sư đáp xe lửa đi Vân Nam ngay để một buổi chiều đặt trên mồ Mai Hạnh những dây hoa quen thuộc. Rồi trở về Hà Nội, ông sực nhớ ra rằng đã quên không hỏi xem Mai Hạnh chết vì một bệnh gì, một cơn cảm sốt.. hay vì sầu muộn...
Ngày nay, hoạ sư Lê Chất đã già, nhưng cứ đến mùa hoa "ti-gôn" nở, không buổi sáng nào ông quên mua một ôm về thay thế cho hoa cũ trong phòng vẽ, vì thứ hoa ấy chóng tàn (1).

=====================================
Ðăng trên Tiểu thuyết thứ bảy (1937)
(1). Truyện ngắn Hoa Ti-gôn (1937) đăng trên báo Tiểu thuyết thứ bảy được
ít lâu thì toà soạn nhận được hai bài thơ gửi đăng báo, ký tên T.T.KH. Người đọc chú ý nhất bài Hai sắc hoa ti-gôn. Bài thơ có câu : "buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết - Thấy ai cũng nhắc cánh hoa xưa...". Vậy là tâm sự người thơ gặp tâm sự người trong truyện, đã nảy ra thơ. Và tác giả tức thì được nhiều người mến mộ. Trong tập Thi nhân Việt Nam, nhắc đến thơ T.T.
KH., ông Hoài Thanh có cho rằng "ai đó nói thơ T.T.KH., là "kiệt tác" cũng hơi quá...". Nhưng sức sống của thơ T.T.KH. cũng thật lạ. Từ 1937 thơ ra đời, đến năm nay (1989), vẫn được nhiều bạn yêu thơ T.T.KH. nhắc đi nhắc lại (trong nước cũng như kiều bào hải ngoại). T.T.KH. là ai ? Lúc trước, tác giả đã không chịu cho nhà xuất bản biết địa chỉ (để gửi báo biếu) cũng như không chịu "xuất đầu lộ diện" cho tới ngày nay. Nếu còn sống T.T.KH. phải là lớp người "cổ lai hy" rồi. Vậy có nên quý trọng sự khiêm tốn của nhà thơ hẳn có lý do "ẩn tích" của mình.
(Chú thích của T.C. 1989).

Đã khóa chủ đề


Quyền sử dụng
Huynh đệ không được phép tạo chủ đề mới
Huynh đệ không có quyền gửi bài trả lời
Huynh đệ không được phép gửi file-gửi-kèm
Huynh đệ không được phép sửa bài của mình

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển nhanh đến:

 
Copyright © 2002 - 2010 Luongsonbac.club
Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung
Loading

Múi giờ tính theo GMT +7. Hiện giờ là 22:54
vBCredits v1.4 Copyright ©2007 - 2008, PixelFX Studios
Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ  
Page generated in 0,09210 seconds with 15 queries