Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông họ Lý nhà rất giàu có nhưng tính tình dâm đãng, suốt ngày chỉ biết ăn chơi đập phá, bài bạc, đĩ điếm. Vợ ông ta suốt ngày fải can ngăn, canh gác ông ta nhưng ông này vốn sinh nhằm giờ dê, ngày dê, tháng dê, năm dê... nghĩa là tứ quỷ thần dê sồm nên hễ cứ thiếu cái món đó cái là kô chịu được... ông ta cứ vài ngày lại fải đi tìm gái một lần, cho dù bà vợ có canh gác chặt kiểu gì ông ta cũng tìm cách trốn đi được, mỗi lần đi như vậy là lại mang theo nào tiền vàng lụa gấm để cho mấy cô tình nhân.
Vợ ông ta vì việc này mà ngày càng khô héo, chỉ còn da bọc xương, uống bao nhiêu thuốc bổ, nhân sâm, thiên sâm cũng không ăn thua gì, đến ngày kia thì bà ta ngã bịnh, trước khi về với tổ tiên bà ta gọi ông họ Lý lại bên giường mà dặn:
- Nhà ta trước nay vốn là giòng họ lớn trong nước, ra đường ai cũng kính phục, đến cả hoàng thượng cũng kính nể đôi phần, không ngờ đến đời ông sănh nhằm giờ xấu, suốt ngày chỉ thích đi tìm gái, tôi khuyên răn ngăn cản thế nào cũng không được. Nay tôi sắp về với ông bà rồi, vẫn còn canh cánh bên lòng nỗi lo về ông... tôi vừa tìm được cho ông một người thay tôi nâng khăn sửa gối, cô này tính tình hiền lành, khôn ngoan dịu dàng lại sắc sảo, hy vọng là sẽ kềm chế được ông đôi phần chăng?
Nói xong fun 9 9 tám mươi mốt thau máu mà chết.
Ông họ Lý từ sau khi có vợ mới lại càng trêu hoa ghẹo bướm, thêm sinh ra cái tính bài bạc, người vợ mới khuyên răn kiểu gì cũng kô được, để rảnh tay tiêu xài tiền của, ông họ Lý bữa nọ viết giấy bán vợ cho người khác rồi đạp đít nàng ra khỏi nhà.
Vài năm sau gia tài ức vạn gom góp mấy đời của ông họ Lý đều nướng hết vào sòng bạc và kỹ viện. Cuối cùng, không đồng xu dính túi fải bỏ làng mạc quê quán, đi lang thang khắp đầu đường xó chợ, ngửa tay xin ăn qua ngày.
Còn cô vợ mới, may trước khi chết bà vợ cũ đã đoán được sự việc xảy ra hôm nay mà nói riêng với cô ta là ở cạnh ngôi mộ của ông tổ 4 4 mười sáu đời trước có chôn một hũ vàng, dặn cho riêng cô ta, đừng để ông ta biết mà lại ôi thôi fí của. Nhờ số vàng đó cô ta mở tiệm buôn bán, không bao lâu sau mà giàu có đến fú gia địch quốc, người ăn kẻ ở trong nhà đến cả mấy vạn người.
Năm đó sau mấy tháng hạn, lúa khoai chết mòn trên những cánh đồng nứt nẻ. Giá gạo cứ lên vùn vụt. Ngoài đường, người đi xin ăn kéo từng đoàn. Cô ta viết sớ xin với triều đình cho mình đem tiền gạo ra phát chẩn cho kẻ khó. Làm như thế, cô ta còn mong một khi thấy yết thị dán khắp thôn xóm thì ông họ Lý tất sẽ lần mò về, nếu hắn còn sống. Y như thế thật, ngày bắt đầu phát, cô ta đã thấy bóng dáng của ông Lý ngồi ở hàng cuối đội quân lĩnh chẩn. Từ ngày bắt đầu cầm bị gậy đến nay, ông Lý vẫn chưa có cách gì để sống khá hơn và đỡ hèn hạ hơn trước. Bây giờ nghe nói có phát chẩn, ông Lý vội mò đến đây và ngồi đầu hàng về phía tả. Thế nhưng khi phát, những người giúp việc cho cô ta lại được lệnh phát từ phía hữu lại. Khi sắp sửa đến lượt ông Lý thì bọn họ tự nhiên nói lớn:
- Hôm nay đã hết gạo, mời bà con về đợi đến ngày mai! kekekkekeke
Mấy hôm liên tục cứ đến lượt ông Lý thì họ lại nói là hết gạo. Ông Lý thở than cho số đen đủi, lần trở ra về. Qua hôm sau nữa, lại mò đến thật sớm. Lần này ông Lý len vào ngồi đúng chính giữa đội quân lĩnh chẩn. Trong bụng ông Lý nghĩ lần nầy thì không để mất phần được. Nhưng đến giờ phát, ông Lý không ngờ người nhà của cô ta lại hô hết gạo lúc ông Lý sắp đến lượt. Ông Lý rất ngao ngán, bèn đánh liều tìm đến dinh cơ cô ta để xin ăn. Gặp mấy nữ hầu của vợ, ông Lý ngả nón kêu van hết lờị Ở trong nhà; cô ta nhìn ra biết là chồng, đã do mưu của mình mà đến đây, bèn sai người hầu ra hỏi, xem hắn có biết làm việc gì không để thuê mượn. Nghe hỏi thế, ông Lý vội trả lời:
- Xin ông bẩm với bà lớn rủ lòng thương, cho tôi được ở hầu bà, rửa bát, quét nhà, mọi việc tôi đều xin hết sức. Chỉ cho tôi ăn ba miếng là đủ rồi!
Người nhà trở ra cho hắn biết bà chủ nhận lời. Từ đó, ông Lý chăm chỉ làm lụng, cố làm vừa lòng chủ. Nhưng chung quy ông Lý vẫn không biết chủ chính là vợ cũ của mình. Về phần người vợ cũng không hề để lộ một tí cho hắn biết, chỉ dặn người hầu đối đãi tử tế mà thôi. Sau một thời gian, thấy ông Lý chịu khó làm ăn, cô ta mừng lắm. Một hôm nàng cho gọi ông Lý lên nhà hỏi xem có biết chữ nghĩa gì không! ông Lý đáp:
- Tôi lúc nhỏ được đi học có biết ít nhiều.
- Vậy từ mai trở đi, anh không hầu hạ nữa, cho anh ở gian nhà khách dạy đám trẻ học tôi sẽ trả mỗi năm ba mươi quan.
Nghe nói, ông Lý tưởng không có gì sung sướng hơn thế nữa, cảm thấy lòng nhân đức của bà chủ đối với mình bằng trời bằng biển, vội nhận lời ngay. Từ đó, ông Lý đóng vai thầy đồ cố sức làm cho chủ tin cậy. Nhưng người vợ vẫn thử mãi không thôi.
Một lần, gặp ngày tết, cô ta sai lấy tiền ra cho kẻ hầu người hạ. Nàng nói:
- Ta cho mỗi người năm quan, hãy mang đi đánh bạc cho vui, nếu hết sẽ cho thêm. Thầy đồ ta cũng được năm quan tiền. Nhưng trong khi mọi người đem tiền nướng vào xóc đĩa, bài mười, thì trái lại, ông Lý mang nguyên vẹn số tiền đó về gửi cho chủ. Bà chủ hỏi:
- Tại sao anh không thích đánh bạc? ông Lý trả lời:
- Bẩm bà, tôi ngày xưa, vì cờ bạc mà đến nông nỗi này. Cho nên bây giờ buộc chỉ cổ tay thề rằng không đụng đến nó.
Thế rồi luôn miệng, ông Lý kể hết cho bà chủ nghe, từ cuộc đời cũ giàu có thế nào rồi đuổi vợ ra sao, cho đến lang thang đói rách, và ngày nay đã ăn năn hối lỗi v.v... Bà chủ hỏi:
- Anh còn thương vợ nữa không? Ông Lý rầu rĩ:
- Tôi đã nhiều lần dò tìm mà không thấy.
- Nghe anh nói tôi rất thương tình. Vậy tôi cho anh năm quan để anh đi tìm vợ. Nếu hết tiền mà vẫn chưa thấy, anh cứ về đây, tôi sẽ cho thêm mà tìm cho ra.
Ông Lý mừng rỡ vâng vâng, dạ dạ, mang tiền đi tìm. Nhưng sau ba tháng trở về với bộ mặt thiểu não, cho chủ biết không hề thấy tung tích đâu cả, chắc là vợ đã chết.
Từ đấy, vợ thấy chồng chí tình, lại có lòng tu tỉnh, nên rất mừng. Nhưng nàng vẫn chưa ra mặt vội, chỉ an ủi hãy ở lại đây, may ra sẽ có ngày hội ngộ.
Một hôm, nhân ngày giỗ bà vợ cũ, bà chủ nhờ thầy đồ chép bài văn tế. Hắn ta ngạc nhiên và bội phần mừng rỡ khi thấy bài vị của tổ tiên nhà chủ chính là bài vị tổ tiên mình. Lập tức, hai vợ chồng ôm nhau khóc lóc. Rồi sau khi cúng xong, họ mời làng xóm và người nhà ngồi lại kể rõ sự tình. Ai nấy đều cho là một cuộc tái ngộ hiếm có.
Về sau, hai vợ chồng trở về quê hương xưa, chuộc lại vườn tược nhà cửa cũ. Và sau khi đã sống yên ổn ở quê nhà.
tặng 200(bangchủ)
|