Lương Sơn Bạc  
Trang chủ Lương Sơn Bạc  Lương Sơn Diễn Đàn  Nơi Lưu Trữ: Truyện Ngắn, Truyện Dài, Bài Viết, Nhân Vật, Sách Lịch Sử, Sách Dạy Võ Thuật...   Xem hình thành viên và hình các buổi giao lưu LSB   Nơi Lưu Trữ: Cổ Thi VN, Cổ Thi TQ, Thơ Mới & Các Tuyển Tập Thơ
Quay Lại   Lương Sơn Bạc > Kim Ngư Thành > Vọng Nguyệt Nhai > Thư Tình
Thành viên
Mật khẩu
Những câu hỏi thường gặp Danh sách các thành viên LSB  Lương Sơn Thương Quán
Thư Tình Là nơi chỉ gửi bài do chính mình sáng tác. Không gởi bài sưu tầm.

Trả lời
 
Tiện ích Chế độ hiển thị
Cũ 17-06-2003   #1
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.862
Trở về lương sơn đang offline
 
Có lẽ vì em là đàn bà

Anh thân yêu!

Giá như ngày đó, chúng ta đừng vội vàng quá thì đến bây giờ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Ôi! Nếu như thời gian cho phép em quay trở lại thì em sẵn sàng... Nhưng quá muộn.Và hiện thực vẫn là hiện thực.

Anh ơi! Có phải vì em là đàn bà cho nên không dứt khoát được tình cảm trong em? Có thể làm chủ bởi thực tại này đã chứng minh tất cả. Mỗi con người khi sinh ra và lớn lên đều trải qua nhiều giai đoạn, lúc vui, lúc buồn, lúc ngọt bùi, lúc đắng cay. Em cũng đã nếm trải những điều ấy, nhưng dường như sự buồn và đắng cay trong em là nhiều hơn cả.

Em đã rất đau khổ, khi chính từ miệng anh thốt ra lời: "Anh không còn yêu em nữa, chúng ta chia tay đi". Tất cả như sụp đổ dưới chân em, em sững sờ, em bàng hoàng, và không tin vào tai mình nữa. Bao nhiêu tình yêu mà em dành cho anh chỉ để đổi lấy câu nói đó sao? Anh, anh tồi làm, anh có biết không?

Hơn mười năm chung sống chúng ta thực sự đã trở thành một gia đình hoàn hảo hạnh phúc và khiến cho rất nhiều người mơ ước một cuộc sống như vậy. ồ không? Trong cái gọi là hoàn hảo và hạnh phúc ấy đã dần dần tích lũy nhiều rạn nứt và sự đổ vỡ bên trong. Em thừa nhận, chính em đã nhận thấy điều đó và cố gắng xây dựng lại nó. Nhưng anh đã xua đuổi em.

Anh! Em cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác, cũng muốn được người chồng chiều chuộng, âu yếm mình và làm tròn trách nhiệm bổn phận của một người vợ đó là chăm sóc chiều chuộng yêu thương chồng. Nhưng thực sự thì anh đã cho em những gì? Mỗi lần bị anh xua đuổi như vậy là mỗi lần tìm em như đau nhói, em đã khóc, không biết bao nhiêu lần và em tự hỏi mình liệu em có thể chịu đựng được nữa không? Em yếu đuối quá phải không anh?

Anh ơi! cuộc sống này không như ta mong muốn. Anh đã quyết định chia tay. ừ thì em cũng không muốn níu kéo lại làm gì?. Nhưng trong thâm tâm em vẫn còn yêu anh lắm. Có lẽ vì em là đàn bà.



Khi anh nói yêu em chưa hẳn là nói thật

Anh thương yêu!

Trưa nay bạn em đưa em cuốn áo trắng có mục "Bông hồng tình đầu" thật hay. Em chợt thấy tim mình nhói đau. Bông hồng tình đầu ư? Bông hồng tình đầu của em, của chúng ta héo tàn từ thủa nào.

Anh! Có một thời (mà có lẽ ngay cả bây giờ) em yêu anh, yêu thật nhiều. Người ta nói khi yêu con người thường mù quáng. Nhưng không! bằng linh cảm của mình em biết tình yêu anh dành cho em có cái gì thật bất ổn. Tình yêu ấy có lúc thật sự nồng nàn, say đắm song cũng có lúc thờ ơ, xa cách. Cái linh cảm của người con gái vừa như soi rõ được trong gương, vừa thật mơ hồ, nhập nhòa. Bởi vậy yêu anh mà em luôn thật dằn vặt, thấp thỏm lo âu.

Cơn mưa bất ngờ quá! chạy vội vào một mái hiên ven đường, em lặng lẽ ngắm nhìn từng hạt mưa rơi tí tách, lòng nao nao nhớ anh. Xa xa một đôi trai gái đang che ô sóng đôi bước tới. Chàng trai khoác vai cô gái thật tình tứ. ơ sao người ấy giống anh quá! Không. Không thể là anh. Em không muốn đó là anh. Đôi trai gái lướt qua mặt em là anh, chính là anh. Em đau đớn nhận ra điều mà mình cảm thấy từ lâu rồi.

Em mất anh! Em không còn giận anh nhiều đâu. Chỉ tại em ngu ngơ quá mà. Anh chưa một lần chính thức nói rằng anh yêu em. "Nếu như anh nói anh không yêu em là anh đã nói dối" anh chỉ nói với em như thế. Vậy có nghĩa khi anh nói anh yêu em chưa hẳn anh đã nói thật. Đúng vậy không anh?

Anh yêu dấu của em! Cho phép em được gọi như thế nghe anh. Em sẽ không gửi lá thư này cho anh đâu. Một cô gái bướng bỉnh như em sẽ không bao giờ chịu chấp nhận sự thất bại một cách dễ dàng. Ngày mai, nếu ngày mai gặp anh, em sẽ gắng cao đầu mà bước, sẽ nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng. Song anh ơi, trái tim em đang rỉ máu đây.

Vĩnh biệt người em yêu
.


Điều thiêng liêng nhất: Lòng tự trọng

Anh!

Đêm nay, một đêm cuối thu bình thường, lặng lẽ. Song, với em, đây là một đêm dài tưởng chừng như vô tận bởi đêm nay em chỉ có 1 mình. Con người ta, khi chỉ còn lại một mình mới được phép sống thực với chính mình, mới được thật thà hơn trong trí tưởng tượng khôn cùng. Chính trong sự lẻ loi này em mới dành tròn những suy nghĩ về anh.

Anh! Anh có biết không vì yêu anh em đã xây dựng cho mình 1 toà lâu đài thuỷ tính rất đẹp. Ngày đó, dẫu biết rằng em cũng chỉ là làn gió mờ nhạt bên những cơn lốc ào ào đã đi qua cuộc đời anh mà thôi, nhưng em vẫn rất nhớ và yêu anh. Song chính cái tát bất ngờ mà anh đã vô tình giáng lên đầu em, làm sụp đổ hoàn toàn tòa lâu đài em đã dày công vun đắp.

Từ đó đến nay, thời gian đã đủ cho em gột rửa những ưu phiền, đủ cho em can đảm đẩy bóng hình anh ra khỏi trái tim em - cái điều mà trước đây em không thể. Anh đã từng là niềm vui của em trong mỗi sớm, mỗi chiều, đã từng dắt em về vườn hoa tuổi hai mươi đây khát vọng. Giờ đây tất cả đều quá trễ tràng, cánh cửa tâm hồn của em đã từng mở để đón anh sáng rực rỡ, xua đi những cái giá rét của ngày đông, thì nó cũng biết khép lại trước giông tố phũ phàng. Giờ đây, tên anh đã nhẹ nhàng bước ra khỏi động suy tư của em. Dẫu sao mãi mãi cũng xin được cảm ơn anh - bài học muộn mằn nửa đời em mới học được.

Anh thân yêu! Trước phút chia tay hãy cho em được gọi anh như thế nhé, dù chỉ 1 lần thôi, đó cũng là tiếng gọi trái tim em bao năm thổn thức, để rồi em mãi mãi không có anh. Mỗi khi nghĩ về anh, nghĩ lại sự tổn thương anh đã gieo cho em, em không bao giờ tha thứ. Song, mỗi khi nghe anh nói em lại thấy lòng mình mềm lại. Cũng dễ hiểu thôi, chúng ta đều là những con người với ý nghĩa chân chính nhất. Dẫu rất giận anh, nhưng em cũng muốn được gặp lại anh, dù chỉ một lần để được ngắm nhìn, chiêm ngưỡng tất cả những gì em đã một thời tôn thờ, ngưỡng mộ. Bởi vậy mong anh đừng hiểu lầm sự gặp gỡ của chúng ta.

Anh!

Là người đàn ông đầy bản lĩnh, đã được tôi luyện trong thư thách gian lao, em mong anh hãy hiểu, thông cảm cho em những gì không thể. Vì giờ đây và mãi mãi, em chẳng thể nào em mang lại niềm vui đến cho anh được nữa rồi. Con người ta có thể mất đi tất cả, song duy chỉ có một điều thiêng thiêng nhất là không thể: Đó là Lòng tự trọng của mỗi con người.

Xin được trả lại anh những giày vò đớn đau của lòng em. Xin anh hiểu cho em: Trước anh, em không thể nói thêm lời nào nữa. Hãy đừng gọi điện cho em, đừng tìm em vô ích, đừng tàn nhẫn xé nát tìm em thêm một lần nữa.


Chữ ký của Trở về lương sơn
Hiên ngang trước cửu trùng

Lạnh lùng nhìn thời thế
Đập tan Biển Gọi - Phá nát Hoàng Gia - San bằng Đất Cảng - Thanh toán Newcentury - Thủ tiêu Mưa Rừng - Độc chiếm Lương Sơn Bạc

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 17-06-2003   #2
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.862
Trở về lương sơn đang offline
 
Vì sao em từ chối tình yêu của anh

Anh!

Em chẳng thể quên và mãi mãi sẽ không quên được ngày hôm nay ngày mà em vừa từ cõi chết trở về và cũng chính là ngày em được tin anh vừa cưới vợ.

Em được tin anh lấy vợ từ chính nơi anh, từ giọng nói vừa quen vừa lạ. Anh bảo với em "anh vừa cưới vợ rồi, em có biết không?". "Em có biết không ?" - Anh hỏi em mà như hờn trách như la lối. "Em có biết không?" - Em hiểu vì sao anh hỏi em như thế.

Anh có biết được không Anh khi gần 2 năm qua em sống mà như chết ? Một căn bệnh quái ác đã giáng xuống thân phận em, đã cướp đi của em, cướp đi của em tất cả.Em còn đâu là cô bé ngày xưa : khỏe mạnh, trẻ trung, sôi nổi và tràn đầy mơ ước... mà em bây giờ chỉ là một con số không tròn trĩnh : không sức khỏe, không sự nghiệp, không tình yêu... còn có gì để nói nữa đâu anh ?

Anh!

Đêm nay em đã không ngủ để viết cho anh lá thư này. Có lẽ đây cũng là lá thư cuối cùng em viết cho anh, viết về anh. Hy vọng nó sẽ không dang dở, ít ra cũng đừng dang dở như cuộc đời của em, như những lá thư mà trong gần 2 năm qua em đã viết cho anh giữa những cơn đau và cũng không gửi đi mặc dù rất muốn. Hãy đọc nó nhé anh - anh sẽ hiểu ra tất cả, những điều mà ngày xưa anh vẫn nói rằng: "Anh không hiểu" và" Tại sao....?".

Tại sao em lại từ chối tình yêu của anh? Anh ơi , thời gian đã quá lâu rồi mà sao em vẫn không quên được buổi tối năm xưa - Khi anh người đàn ông lần đầu tiên trong lời nói yêu thương với một người con gái - và em, người con gái đó đã khước từ tình yêu đầu đời của anh. Vâng! Em đã chối từ mà không nói rõ nguyên nhân vì sao, chỉ nói rằng: "Em không thể ...".

Vâng! Em không thể yêu anh và không được phép yêu anh... vì cũng chính từ ngày đó em biết mình mang bệnh, một căn bệnh hết sức hiểm nghèo. Em đã giấu anh, anh ơi. Em đã giấu anh, còn vì sao thì giờ chắc anh cũng đã hiểu rồi.

...Và hôm nay, khi vừa từ bệnh viện trở về, em rất muốn gặp anh để được nghe anh nói, để thấy anh cười. Em ào ra bưu điện và gọi điện cho anh. Và đã được nghe những gì anh nói: "Anh lấy vợ rồi em có biết không?".

Anh ơi! Em có yêu anh hay không chắc bây giờ anh đã hiểu, còn em bây giờ em không có quyền gì để giận anh, trách anh mà em chỉ buồn thôi, em buồn cho riêng em mà thôi.

Anh! Em sẽ cầu chúc cho anh hạnh phúc và mãi mãi sẽ cầu chúc như vậy. Em sẽ coi hạnh phúc của anh là hạnh phúc của chính mình.


Đó là cuộc sống

TN, những ngày mưa bụi!

Anh xa!

Cách đây 3 năm, em bất ngờ nhận được tình yêu cuồng nhiệt của anh vào một tối mưa tầm tã. Cô sinh viên năm thứ nhất ngây thơ đã hoảng sợ trong trận mưa hôn nóng bỏng của anh lính xa nhà. Em đã biết khao khát nụ hôn cháy bỏng nói anh. Bạn bè mừng cho em - "cánh cửa sắt" đã dần dần hé mở. Bạn bè anh thân quý làm thơ tặng "mối tình đẹp nhất đơn vị...".

Mỗi lần nhớ về những kỷ niệm ấy em đều phải khóc để rồi hy vọng. Lòng chung thủy cũng đuối sức không cắt nghĩa được lý do vì sao những lá thư của anh ngày một thưa, ngày một mỏng dân. Mọi buồn vui của em, anh không chia sẽ kịp thời rồi cố tính tảng lờ đến vô trách nhiệm. Anh tự coi anh là người thừa trong cuộc sống của em và thừa nhận nó. Gần đây, anh còn bảo em đừng viết thư cho anh nữa, hãy cố gắng học hành... Anh cũng không con kể về cuộc sống, ước mơ, lý tưởng và hạnh phúc tương lai. Em cũng vô tình bị anh đuổi ra xa anh, ngày càng xa...

Trước đây, đọc thư anh và viết thư cho anh là nguồn vui, niềm hạnh phúc của em vậy mà nay em ngần ngại, nghẹn ngao...Em sống nặng nề hơn, học hành và công việc không còn hiệu quả và em đã nhận rõ một điều: Đừng bao giờ treo tất cả lên một cái đinh! Chắc chắn là không có gì chắc chắn cả!

Em viết thư này là để cả anh và em bắt đầu một cuộc sống mới. Mọi sĩ diện, mọi nuối tiếc cũng chẳng níu kéo được lòng tự trọng và tình yêu đã mất niềm tin của em. Bạn bè của em, đồng đội của anh và những người đã vun vén cho tình yêu ấy trước sau cũng sẽ hiểu và bình luận: "I'est là vie"- Đó là cuộc sống.

Cầu mong mọi điều tốt lành sẽ đến với anh.

Mãi là kỷ niệm!


Cùng trở lại giấc mơ Loan Phượng

Anh dấu yêu ơi!

Anh biết không, đã có lúc em gào thét lên. Em muốn biết tại sao chúng ta đánh mất nhau. Sau đó em đã tìm mọi cách để lý giải nhưng em chưa bao giờ tìm được lời giải đáp. Những lúc do hình bóng anh, kỷ niệm của chúng ta lại cào xé tìm em.

Em đã biết khi mất anh thì tất cả thế giới này với em như sụp đổ. Mặc dù em đã tìm đủ mọi cách để quên anh những điều đó càng không thể. Đôi khi em đã nghĩ những điều tồi tệ về anh để mong sao quên được anh trong chốc lát... Nhưng càng như thế thì nỗi nhớ trong em lại càng trào lên quyết liệt. Em không thể kìm nén được lòng mình. Em không thể giả câm giả điếc khi con tim em đòi được anh yêu. Em xin anh đừng làm khó tình ta vì em biết anh có đâu sung suớng gì. Bạn bè nói anh đã có mảnh trời riêng mình những thực tế anh không hạnh phúc. Họ nói anh luôn nhớ tới em, buồn rầu và ốm hơn xưa nhiều. Hạnh phúc là sự hòa hợp giữa hai trái tim. Em nhớ có lần anh đã nói: "Thuở nào chúng ta luôn có nhau". Vậy mà khi giờ đây cả anh và em đều sắp là những kỹ sư trong cuộc sống thì căn nguyên gì chúng ta không đến với nhau? Có nhiều đêm em không sao ngủ được. Em trằn trọc băn khoăn và tự hỏi: Anh sẽ làm gì với tấm bằng kỹ sư xây dựng, liệu rằng anh có xây dựng được ngôi nhà hạnh phúc cho mình không. Còn em nữa, một kỹ sư tâm hồn nhưng rồi em sẽ ươm trông cho ai khi chính tâm hồn em cũng đang tổn thương biết chừng nào.

Anh dấu yêu ơi!

Trong trái tim em anh là tất cả. Đã đôi lần em tập nói lời yêu với người khác những lúc đó tim em lại nhói đau, anh, nụ cười anh lại hiện lên chợt gần rồi chợt xa. Và em lại để lời yêu đuổi theo bóng hình anh. Đã xa, xa lắm rồi, kỷ niệm thành dĩ vãng. Những giấc mơ loan phường ngày nào vẫn khắc khoải nơi trái tim em.


Chữ ký của Trở về lương sơn
Hiên ngang trước cửu trùng

Lạnh lùng nhìn thời thế
Đập tan Biển Gọi - Phá nát Hoàng Gia - San bằng Đất Cảng - Thanh toán Newcentury - Thủ tiêu Mưa Rừng - Độc chiếm Lương Sơn Bạc

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 17-06-2003   #3
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.862
Trở về lương sơn đang offline
 
Ôm trọn vầng trăng khuyết

Anh yêu dấu!

....."Đêm nay, trước giờ xuất giá, em tìm đọc lại thư anh, mà tất cả được bao nhiêu lá(?). Một năm dài biền biệt xa nhau, anh ra tỉnh thành công tác còn em ở lại quê với gánh mạ trên vai, đợi chờ anh bên vườn cam già cỗi. Mắt em đã quầng đến mòn mỏi mà thư anh vẫn không về. Chẳng lẽ 365 ngày mà tâm sự với em chỉ có hai lần thư với lời lẽ đơn sơ vậy sao? Buồn! Một nỗi buồn vô hạn định em không biết phải chia sẻ cũng ai; Em cảm thấy mình cô đơn và lạc lõng trong cuộc sống nhịp nhàng thường nhật; Em viết đến mười lá thư đong đầy nỗi nhớ da diết gởi đi mà chẳng có hồi âm. Trách ai, trách anh hay trách đường bưu điện sao......vô tình?

Em soi lại gương, nước mắt em lăn dài xuống má rớt trên những khăn voan, găng tay.....Thế là hết rồi phải không anh, mình vĩnh viễn mất nhau thật sự? Đâu còn giây phút bên nhau ngọt ngào nồng mặn? Anh bảo em giống như một đóa hoa hàm tiếu. Tiếc thay, vầng trăng đã sẻ làm đôi mà anh không giữ một nửa mình em. Than ôi hình bóng em sao quá mờ nhạt làm cho những cô gái trên đất tỉnh thành chiếm trọn tim anh và ngự trị trong đó. Thế là anh quên em! Quên như vừa vút chiếc áo cũ kỹ, một sinh linh bé bỏng đã không bao giờ hưởng được hạnh phúc làm người, vì anh!

Anh ơi! Em soi lại mình, em không dám. Em soi lại lương tâm, thật không đủ can đảm đối diện với lòng, bởi vì em đã đánh mất giá trị người con gái. Nhưng khi chồng em chấp nhận quá khứ đau thương kia thì em càng day dứt, hổ thẹn hơn, em không ngờ "phần giữa dòng" lại may mắn đến thế!

Lần cuối này em viết cho anh bằng nước mắt với tất cả những gì em muốn nói và cần nói trong "phạm vi cho phép" của một cô gái sắp lấy chồng.

Xin gởi lại anh lời cầu chúc tốt đẹp. Tạm biệt.


Khi trời xanh không tiếc hoa tàn

Gửi người con trai Hải Phòng!

Em không dám viết thư cho anh trực tiếp dù lòng em rất muốn. Có thể anh đọc những dòng chữ này hay hiểu cho em. Nhưng cũng có thể mãi mãi không bao giờ biết đến, và trong con mắt của anh, em chỉ là người con gái tự cao, kiêu sa, khinh bỉ những người đàn ông nghèo hèn bước vào đời bằng hai bàn tay trắng.

Anh B ơi! Anh bảo anh cầu xin em trút giân lên anh ư? Đã quá muốn rồi. Từ khi đọc những dòng chữ hận thù của anh em đã hoàn toàn suy sụp và chỉ biết khóc. Anh có biết không?...

Tại sao khi viết lên những dòng chữ kia anh lại không nghĩ đến hậu quả của nó? Em đã bất ngờ trước hiện thực phũ phàng. Em trách em chỉ giương đôi mắt thơ ngây để nhìn đời thay đổi rồi lặng lẽ ôm đau đớn, tủi nhục vào lòng. Trách anh quá dại khờ để những lời phản bội đường mật của lũ bạn em ngấm dần vào tâm hồn của một người như anh. Để rồi nó như thứ thuộc độc giết chết tình cảm cao đẹp mà anh và em bồi đắp bấy lâu nay.

Thời gian trôi đi, thứ thuốc nào đã khiến anh tỉnh ngộ để nhận ra lỗi lầm của mình. Những anh à! Tỉnh dậy sau con mê thì cuộc đời này đã thay đổi. Người ta bảo "Những kỷ niệm đẹp giữ được lâu, nhưng những kỷ niệm đau khổ còn giữ được dài lâu hơn nữa". Nhịp cầu nối giữa anh và em đã gẫy mất rồi, "Con chim không thể bay bằng một cánh, tình cảm không thể chắp nối bởi một người được đâu". Anh đừng mong có một sân ga tình bạn để cho con tàu tình yêu thứ hai rời bến. Cũng đừng nghĩ rằng em khinh anh nghèo bởi ngày xưa em cũng ước có được "Một mai nhà tranh hai trái tim vàng" Rút cục thì:


"Cứ ngỡ tình ta sâu tựa biển
Nào hay cũng chỉ khách qua đường"
Tình cảm đã chôn chặt trong trái tim em, anh đừng hiểu lầm lần nữa cho tình người tan vỡ. Chỉ tại trời xanh không tiếc hòa tan ...mà thôi!


Em không muốn mãi là một virus

Người yêu của em!

Anh hãy cho phép em gọi anh như thế (một lần thôi) lần đầu và cũng là lần cuối, mặc dù em biết anh không hề muốn. Em là một kẻ mù quáng trong tình yêu phải không anh? Bởi đã nhiều lần anh lạnh lùng nói với em rằng: "anh không hề yêu em, anh đã có bạn gái". Thế nhưng em vẫn bất chấp tất cả lao vào yêu. Em khờ dại khi nghĩ rằng một ngày không xa, anh sẽ nhận ra tình yêu chân thành nơi em rồi chấp nhận.

Nhưng em đã lầm, em càng quan tâm anh bao nhiêu thì anh lại càng khinh bỉ, càng xa lánh em bấy nhiêu. Em có cảm tưởng rằng anh sợ em như sợ một loại virus gây bệnh. Em đau đớn khi gửi hết lá thư này đến lá thư kia với những lời lẽ chân thật vậy mà anh không một chữ hồi âm. Nhiều lần nghe giọng anh cáu kỉnh, bực bội qua máy, em đã muốn xa anh, quên anh. Nhưng em quá yếu đuối để rồi không làm được điều đó. Dần dần trong em lẫn lộn giữa hận anh và yêu anh. Song cho đến hôm nay cái mối hận đó đã không còn nữa mặc dù nỗi đau đó để lại không phải nhỏ.

Người giúp em xóa bỏ nó là Nam. Nam đeo đuổi em đã gần 7 năm, Nam dành cho em một tình yêu quá nồng nàn quá chân thành. Chính những cái "quá" đó ở Nam hướng về em đã làm cho em khó chịu và bực bởi vô cùng. Cũng như anh, em đã nói hết những suy nghĩ của mình với Nam, bởi em không hề yêu Nam. Nhưng dường như em càng trốn tránh thì Nam lại càng quan tâm đến em hơn. Đúng là "yêu mà không được yêu lại đó là một nổi khổ. Nhưng không yêu mà cứ bị đeo đuổi lại càng đau khổ hơn". Giờ thì em hiểu anh khổ sở đến thế nào khi bị em "đeo đuổi". Chắc anh cũng đã căm ghét em như em đã căm ghét Nam vậy, thậm chí anh con sợ cả việc gặp em nữa đúng không ?.

Khi xa anh em chỉ muốn gửi một thông điệp tới cô bạn gái của anh rằng: Cô ấy có một người yêu tuyệt vời và tuyệt hơn cả. Đó là sự thủy chung trọn vẹn.

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 17-06-2003   #4
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.862
Trở về lương sơn đang offline
 
Không đề

Anh thương !

Dạo này em thấy tình cảm anh dành cho em không còn như trước. Thực sự em cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng em tin chắc rằng anh không còn yêu quý em nữa, có lẽ 1 trong những lý do khiến anh xử sự như vậy là vì em quen Hoàng, 1 người bạn mà theo em được biết anh rất ghét anh ấy. Nhưng anh biết không em thật sự cảm thấy buồn vì cách đối xử của anh đối với em. Có thời gian anh đã khuyên em không nên quên Hoàng, em đã đồng ý và đã xem Hoàng như 1 người anh, lúc đó em đã rất nhớ anh, em đã yêu anh lúc nào em cũng không biết nữa anh àh, lúc nào em cũng mong được gặp anh. Em thường hay đùa với anh nhưng đó không phải là kiểu đùa đơn thuần. Em không biết anh không hiểu hay cố tình không hiểu trước tình cảm của em dành cho anh, anh luôn từ chối và ngày càng lạnh nhạt với em, anh hiểu lầm và luôn luôn khắt khẻ đối với em, tại sao vậy hỡi anh?

Em cảm thấy mình rất buồn tuy vậy em luôn muốn làm anh vui, nhưng càng muốn làm anh vui thì ngược lại anh lại càng ghét em, đôi lúc em buồn muốn chia sẻ thật nhiều cùng anh nhưng anh biết không, chính sự vô tâm của anh càng làm em buồn, em không hiểu lý do tại sao nhưng em nghĩ có thể anh chỉ muốn luôn vui thôi phải không anh? Mặc dù vậy em ngày càng yêu anh hơn.

Trong lúc đó Hoàng người anh luôn ở bên cạnh em, luôn luôn động viên và thương em, có lúc em cũng đã muốn nói thật với Hoàng rằng em yêu người khác nhưng em không đủ cần đảm và em không muốn làm tổn thương ai cả, đặc biệt là người đó lại thương em. Con người em không cho phép em nói ra câu đó anh àh.

Thời gian quen Hoàng em vẫn luôn nghĩ về anh, em đã nhiều lần tự nhủ với mình đừng như vậy hãy xem anh như 1 người anh thôi, nhưng em không thể điều khiển được con tim mình anh àh. Em đã nhiều lần bộc lộ tình cảm đối với anh cho đến khi em không thể nhẫn nại hơn được nữa và em cũng thật bất ngờ và thật buồn khi biết được trái tìm anh đã dành cho 1 người con gái khác mà người đó không phải là em, chị ấy thật máy mắn em đã nghĩ như vậy và cũng thầm ghen với chị ấy anh àh, em buồn cười quá phải không anh?

Đúng vậy, em chẳng có tư cách gì để ghen hết và có lẽ lúc đó em đã cảm thấy yêu Hoàng, em vẫn luôn nhớ anh, nỗi nhớ da diết về 1 hình bóng khiến em không thể nào ngủ được, những lúc anh giận em hay trách em, em vẫn thường khóc 1 mình trước khi ngủ, anh là người thứ 2 làm em phải khóc mỗi đêm. Trước đây em không hề khóc ngoài 1 người thân em rất yêu quý mà có lần em đã kể với anh và còn hứa sẽ giới thiệu anh với người đó nữa, không biết anh còn nhớ không vậy?

Phong ơi ! Em luôn nghĩ đến anh và cầu chúc cho anh hạnh phúc. Giờ đây em đã có Hoàng nhưng em không biết liệu mình có thể quên anh để đến với anh ấy hay không anh àh. Anh hãy nhớ rằng dù thế nào đi nữa em vẫn luôn nhớ đến anh, em nói vậy có phải em quá tham lam không anh?

Đúng vậy anh àh, em là một con người tham lam muốn chiếm được tình cảm của mọi người mà hình như em đã làm được điều đó ngoại trừ việc có được con tim anh. Bây giờ em biết anh không đồng ý với việc chọn bạn trái của em, nhưng anh hãy hiểu và thông cảm cho em, em biết anh xem em như một người em gái và lo cho em. Em rất biết ơn anh về điều đó nhưng dù không đồng ý em cũng xin anh hãy thay đổi cách đối xử như vậy đối với em, trước đây chẳng phải mình đã từng là anh em rất vui sao anh.

Giờ đây, em biết mình vẫn còn yêu anh nhưng em sẽ cố chôn chặt tình yêu đó vì nó sẽ không đem đến kết quả gì anh àh, anh không yêu em thì liệu em có thể dành được vị trí nào trong trái tìm anh không, nhưng dù gì đi nữa em vẫn xem anh như một người bạn thân và là 1 người anh, hãy làm anh em tôt của nhau anh nhé ! Anh ơi! Em sẽ luôn cầu chúc những gì máy mắn nhất cho anh và mong anh hạnh phúc. Cuối cùng cho em được gọi anh một lần cuôi 2 tiếng : ANH YÊU.

Em........


Em đã nhầm lẫn giữa tình yêu và lòng khâm phục

Anh!

Em đã rất có lỗi với anh. Em đã nói điều này ra chắc sẽ làm anh đau khổ nhiều lắm, thậm chí con căm thù em nữa, nhưng em không muốn lừa dối anh. Cuộc sống là như thế đấy, sự thật luôn phụ phàng, song thà đối diện với sự thật còn hơn phải sống trong giả dối.

Anh! Em biết anh là một người tốt, hoàn hảo, đa tài, biết chơi bóng đá, biết chơi đàn ghi ta, là một mẫu đàn ông lý tưởng mà mọi cô gái như em hằng mong ước. Khi nhận lời yêu anh, em không biết có phải em đã yêu anh hay do chỉ là lòng khâm phục?...

Rồi, một ngày kia anh ấy bỗng dưng xuất hiện, rất tình cờ, rất nhẹ nhàng, anh ấy đã mang đến chở em một thứ mà em chưa cảm nhận được khi ở bên anh - đó chính là tình yêu. Em không biết, phải chăng mình đã không thể vượt qua cái thử thách nghiệt ngã của thời gian và sự xa cách hay em đã chưa dành cho anh một tình cảm thật sự. Anh ấy không giỏi giang bằng anh, không đẹp trai bằng anh nhưng anh ấy đã làm rung động trái tim em và em hiểu, mình đã yêu anh ấy.

Anh! Em xin lỗi. Em biết, chỉ hai tiếng "xin lỗi" sẽ chẳng làm nguôi đi sự đau khổ và lòng căm thù của anh đối với em. Em mong anh hay hiểu và tha thứ cho em với tất cả tấm lòng bao dung,

Sau những gì trải qua, em hiểu rằng một tình yêu đích thực chỉ xảy ra khi cả hai người đều giành cho nhau những tình cảm thật sự và chắc chắn đó không phải là lòng khâm phục.

Em......


Tình đơn phương, đắm say và tuyệt vọng

Ngày buồn tháng nhớ...

H. có biết không, khi bước ra khỏi cổng nhà anh, tôi cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Tôi có cảm giác như trái tim mình bị ai đó bóp nát một cách phũ phàng.

Giờ đây tôi ngồi giữa bốn bề là im lặng, là đêm tối, là nỗi cô đơn, uất hận, nghẹn ngào... Tôi không biết mình phải làm gì đây để cho tan đi nỗi đau này. Tôi vẫn tự hỏi tại sao, tại sao mình lại làm như vậy, tại sao mình lại hạ thấp mình như vậy và tôi đã tự tìm ra câu trả lời là tại vì tôi quá yêu anh, tôi không thể kìm nén được tình cảm của mình. Giá như tôi yêu anh ít hơn một chút thì có lẽ tôi không phải đau đớn như thế này. Tôi đã ngốc nghếch đặt hết tình yêu, niềm tin của mình vào anh, vậy sao anh nỡ quay lưng lại với tôi một cách phũ phàng như vậy khi biết rằng lời yêu thương vẫn cháy bỏng trong tôi. Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã nói thẳng, tôi đã ngộ nhận, tôi đã lầm tưởng để rồi tôi đau.

Tôi đã mất anh, mà nói đúng hơn đã bao giờ tôi có anh đâu để mà mất. Tình cảm anh dành cho tôi không cao hơn tình bạn vậy mà tôi đã lầm tưởng đó là... Tôi đã khóc với mấy ngày ngắn ngủi, mấy ngày tôi lầm tưởng để rồi hôm nay tôi chợt tỉnh - sẽ chẳng bao giờ thời gian quay trở lại, ước gì mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, ánh mắt của anh giá như tôi có thể quên được, nó cứ ám ảnh tôi mãi và chính ánh mắt ấy làm tôi sụp đổ tất cả... Anh như cơn gió bay qua ngàn phương và chỉ thổi qua tôi một lần duy nhất, tôi sẽ khép lại hết và coi đó là một kỉ niệm đẹp, đẹp nhưng buồn. Tôi sẽ không viết gì về anh nữa và anh sẽ không đọc được những gì tôi viết nữa. Thôi nhé, từ nay tôi sẽ không viết nữa cho dù trong tôi nỗi nhớ vẫn đong đầy. Tạm biệt nhé, tạm biệt con người mà tôi đã từng yêu đến thế, tạm biệt ánh mắt biết nói, ánh mắt đã làm tôi rung động và ánh mắt ấy chẳng phải của riêng tôi nhưng tôi sẽ cất giấu nó cho riêng mình. Và thời gian sẽ nhắc tôi nhớ mãi khoảng trời riêng nơi ấy, tôi đã yêu một người và suốt đời tôi không thể nào quên.

Đúng thật, trong tình yêu có rất nhiều điều phải suy nghĩ, cái mà ta muốn có lẽ chẳng thể nào đạt được. Nó chỉ là ước ao, là hy vọng, cũng như tôi thầm ước "ước gì tôi có anh".

Rồi chuyện gì đến sẽ phải đến, tôi cũng như anh phải có cuộc sống riêng cho mình. Ngày mai đây dù ở hai phương trời xa cách anh cũng nhớ rằng có một người con gái đã yêu anh chân thành và tôi cũng vậy, tôi sẽ không quên rằng mình đã yêu người ta đến thế.

Vĩnh biệt tình yêu của riêng tôi. Chúc cho trên bước đường anh đi sẽ chỉ có thành công và hạnh phúc. Chúc cho ngọn gió của tôi sẽ có chỗ đứng và nơi đó sẽ là nơi bình yên cho tâm hồn và tình yêu của anh. Tôi biết tôi không đủ khả năng làm điều đó, chỉ biết đứng ngoài nhìn theo và chúc cho anh tất cả.


Chữ ký của Trở về lương sơn
Hiên ngang trước cửu trùng

Lạnh lùng nhìn thời thế
Đập tan Biển Gọi - Phá nát Hoàng Gia - San bằng Đất Cảng - Thanh toán Newcentury - Thủ tiêu Mưa Rừng - Độc chiếm Lương Sơn Bạc

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 17-06-2003   #5
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.862
Trở về lương sơn đang offline
 
Em mới là hiện tại

Anh !

Em đã suy nghĩ nhiều và cân nhắc mãi mới quyết định gửi tới anh những dòng này. Hy vọng là đọc nó anh sẽ hiểu và thông cảm với em hơn. Anh biết không, khi nhận lời yêu anh em phải vượt qua mọi tai tiếng rằng đi "yêu thừa" của bạn. Thật ra em chưa bao giờ nghĩ rằng mình có được anh cho nên lúc đó em rất xúc động, sung sướng xen lẫn cảm giác có lỗi với Linh. Nhưng rồi em lại tự an ủi mình: "Linh đã lấy chồng, Anh đã là người tự do...".

Anh luôn bảo rằng anh rất yêu em và em mới thực sự là người con gái anh cần. Ai mà chẳng thấy sung sướng khi nghe những lời yêu thương từ chính người yêu mình nói ra. Em cũng thế. Nhưng nhiều lúc em lại phân vân tự hỏi: anh đã thực sự quên Linh chưa? Bởi bất cứ chuyện gì anh cũng đem em so sánh với cô ấy. Em không kể ra chắc anh cũng còn nhớ! Em phải có lòng tự trọng của mình chứ! Em muốn khẳng định với anh một điều: em là em và em mới là hiện tại của anh. Con người ta sống bằng hiện tại chứ mấy ai sống bằng quá khứ! Mong anh hiểu điều đó!

Yêu anh nhiều!


Em tin rồi mẹ sẽ hiểu

Anh Thân yêu!

Khi anh đọc thư này thì em ở rất xa. Em không muốn anh phải khó xử giữa chữ "tình" và chữ "hiếu" nữa.

Từ bé tới giờ em sống trong sự yêu thương của gia đình. Vì vậy em sẽ không thể sống với một người mẹ chồng không thông cảm và yêu thương mình. Mà em lại không muốn gây tổn thơng cho người đã sinh ra và nuôi dưỡng người yêu của mình.

Dẫu mẹ không chấp nhận em làm con mẹ nhưng em không giận mẹ đâu. Em rất hiểu tình cảm của mẹ. Cả cuộc đời mẹ đã hi sinh cho anh rồi anh đừng làm mẹ thất vọng. Vì yêu anh nên em rất yêu mẹ, trong thâm tâm em đã coi mẹ nh mẹ của mình rồi.

Anh yêu!

Có kẻ đang yêu nào lại muốn xa người mình yêu đâu. Anh hãy hiểu cho em về sự quyết định này. Ngày mai em sẽ bay sang úc để học tập thêm. Đừng giận em vì đã không báo trước cho anh. Em biết rất rõ nếu anh biết chuyện thì em sẽ không đành lòng ra đi được. Anh không phải lo lắng cho em bởi em không đơn độc, bên em luôn có anh. Em tin tưởng rằng anh sẽ yêu em mãi mãi. Với tình yêu của anh em có thể vượt qua mọi khó khăn thử thách.

Em ra đi như vậy có thể mở mang kiến thức và cũng để mẹ có một khoảng thời gian suy nghĩ đúng về em. Em tin rồi mẹ sẽ hiểu tất cả, em không cướp đi người con trai của mẹ mà mẹ còn có thêm một người con gái nữa. Khi ấy ba người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.

Đến đây chắc anh đã hiểu tất cả. Rằng em ra đi không phải chạy trốn anh. Anh hãy chờ em trở về. Chúng ta không thể làm mẹ buồn cũng không thể từ bỏ nhau. Vậy hãy bình tĩnh nghe anh. Rồi hạnh phúc trọn vẹn sẽ đến với chúng ta.


Tâm hồn anh luôn thuộc về người ấy

Anh yêu!

Khi viết ra những dòng này em mới thấy thật ân hận, thật tiếc cho anh đã không biết bảo vệ tình yêu của chính mình. Em thường than, giận anh nhưng vẫn yêu anh vô cùng. Anh, mối tình đầu của em, người luôn hiểu rõ con ngời em, người đã từng chia sẻ với em tất cả những buồn vui trong cuộc sống vốn đã đầy những khó khăn thử thách. Có những lúc em tưởng chừng như mình sẽ không bao giờ vượt qua thì chính anh đã giang vòng tay ra đón lấy em, an ủi, động viên. Chỉ cần ánh mắt nhìn của anh cũng đủ xua tan đi bao nhiêu muộn phiền nơi em. Em đã tin và yêu anh đến thế... Tại sao anh còn cứ để người ấy đứng giữa hai ta?

Em còn nhớ rõ ngày người ấy bỏ anh cách đây 3 năm. Anh buồn và suy sụp vô cùng. Lấy ấy em đến với anh chỉ là để an ủi, động viên rồi em yêu anh từ lúc nào không biết nữa. Em đã xác định không bao giờ anh có thể yêu em được khi em đã biết rõ về anh đến thế, em biết đàn ông rất sợ thể hiện những phút yếu lòng trước mặt phụ nữ phải không? Nhưng chính anh đã chủ động nhận ra em quan trọng thế nào đối với cuộc đời hiện tại của anh. Yêu anh, em đã thay đổi rất nhiều. Không, em không cố gắng làm theo cái bóng của người ta nhưng em cũng biết dung hoà đi phần nào sự khác biệt quá lớn giữa em và người cũ của anh, một cô gái dịu dàng, khéo léo trong cách đối nhân xử thế mà anh thường hay nhắc đến... Hãy nhìn lại đi anh ơi, em chỉ có một tấm lòng ngay thật, chẳng nhẽ anh vẫn chưa nhận ra rằng sự dịu dàng đáng yêu kia đã ra đi không một giọt nước mắt khi người ta thấy rằng anh sẽ không bao giờ mang lại những thứ mà người ta cần sao?

Có lẽ mẹ em nói đúng, ai yêu nhiều hơn người đó sẽ khổ hơn. Em đã chấp nhận nỗi khổ đó trong hơn 2 năm cũng chỉ vì quá yêu anh, nghĩ rằng một ngày nào đó em sẽ thay thế được ngời ấy một cách hoàn toàn. Nhưng đau đớn thay em đã lầm. Anh vẫn là anh, tâm hồn anh luôn thuộc về người ấy kể cả những khi đang ôm em trong vòng tay, đang âu yếm hôn em. Em đã không phản kháng khi anh dẫn em đến những nơi mà ngày xưa anh và người đó thường hẹn hò mặc dù trong lòng em vô cùng đau khổ, anh biết không?

Anh yêu, thế là chúng mình đã chính thức chia tay nhau được hơn hai tháng, sau cái buổi chiều mưa ấy. Anh đứng dưới mưa tầm tã đợi em tan sở. Em vẫn biết người ấy của anh luôn thích cùng anh đứng dưới mưa những ngày cô ấy và anh học chung trường, những kỷ niệm thời sinh viên khó quên... Còn em, anh biết em rất hay bị cảm lạnh mà sao rất nhiều lần anh vẫn bắt em đi dưới mưa cùng anh như thế? Tại sao?

Em vẫn nhớ hôm người ấy đi lấy chồng, anh đã đi dự đám cưới rồi thức cả đêm làm bạn với khói thuốc. Anh buồn, nhưng anh hãy nhìn nhận cho công bằng một chút có được không, em là cô gái như thế nào? Chẳng lẽ anh cứ sống trong hoang tưởng cho đến hết đời sao? Nhân gian chẳng có câu "Con cá sổng là con cá to". Em đã từng chịu đựng sự so sánh với cô gái ấy từ phía ba mẹ, họ hàng nội ngoại nhà anh, mong rằng sẽ có ngày họ hiểu em nhưng thật tiếc ngày đó đã không đến.

Cho đến hôm nay em mới dám thốt ra câu nói buộc tội anh thật quá nặng nề. Em thật buồn vì anh đã không xứng đáng với lòng mong đợi của ba mẹ và tình yêu của em. Anh, người em đã yêu đến quên cả bản thân mình cũng chỉ tầm thường, ích kỷ. Nếu anh thực sự yêu thương em thì anh đã không nói lời yêu để rồi làm khổ em như thế...

Mình đã chia tay rồi, tất cả chỉ còn là kỉ niệm đau buồn cho em. Khi anh đọc được những dòng này, em có lẽ đang ở bên kia trời ÂU. Một chuyến đi không báo trước phải không anh. Có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi yêu anh em không thông báo với anh về dự định của mình. Em sẽ quên đi những gì đau khổ, phiền muộn, hoà mình vào công việc và hoàn thành nốt mảnh bằng thạc sĩ đáng ra đã được nhận từ hai năm về trước nếu anh đồng ý để em đi...

Chúc người yêu em những gì tốt đẹp nhất ...


Chữ ký của Trở về lương sơn
Hiên ngang trước cửu trùng

Lạnh lùng nhìn thời thế
Đập tan Biển Gọi - Phá nát Hoàng Gia - San bằng Đất Cảng - Thanh toán Newcentury - Thủ tiêu Mưa Rừng - Độc chiếm Lương Sơn Bạc

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 17-06-2003   #6
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.862
Trở về lương sơn đang offline
 
Nói với người yêu dấu



Lần đầu tiên trong đời em ăn ớt và cảm thấy ớt cay. ớt cay nhưng em vẫn cố gắng ăn và nghĩ rằng sau khi ăn xong uống một ngụm nước là hết cay, nhưng không anh ạ, em đã uống không chỉ một mà nhiều ngụm vẫn không hết cay. Tại sao vậy anh?

Cũng giống như tình yêu em đã dành cho anh, trong khoảng thời gian không dài yêu nhau, em đã yêu và sống hết mình để cho tình yêu của chúng ta tồn tại. Còn anh, anh đã làm được những gì để vun đắp tình yêu ấy ngoài những giận hờn vô cớ, sự ghen tuông tưởng chừng vô lý mà anh đã đem lại cho em. Anh có biết rằng em buồn như thế nào khi mỗi lần anh tỏ ra ngờ vực và không có niềm tin vào tình yêu của en dành cho anh không? Vậy mà, em vẫn đành im lặng không nói một lời nào vì em đã khờ dại nghĩ rằng anh làm như thế là vì yêu em. Nhưng không, đó chỉ là do tính ích kỷ, hẹp hòi của anh mà thôi.

Bây giờ đây, khi em ngồi viết lên nhưng dòng xúc cảm chân thành này cho anh thì chuyện của chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa. Em cay đắng nhận ra rằng cái gì không phải của riêng mình thì nó mãi mãi không thuộc về mình, dù cố tình bỏ qua hay níu kéo thì cũng chỉ là vô ích mà thôi. Bởi trong tình yêu khi đã đánh mất niềm tin ở nhau thì tình yêu còn có ý nghĩa gì? Có phải vậy không anh?

Xa anh, em không bao giờ oán trách hay giận hờn gì anh. Anh tốt với em như thế, anh thương em nhiều như thế thì làm sao em nỡ trách hay giận anh đợc cơ chứ. Em chỉ tự trách mình đã không biết giữ gìn và bảo vệ lấy hạnh phúc và tình yêu - thứ tình cảm thiêng liêng mà em đang có. Em thật vô dụng phải không anh?

Những dòng xúc cảm cuối cùng này, em hy vọng rằng anh sẽ biết và hiểu rõ về những tâm tư, tình cảm mà em đã dành cho anh trong thời gian qua. Chúc anh luôn may mắn, hạnh phúc.

Hãy để cho tình yêu của chúng ta trở thành những mảnh vỡ đẹp. Anh nhé !!!


Giá như anh có lòng tin

Anh!

Đến bây giờ mọi sự đã an bài, chuyện của chúng mình khi đã đi vào dĩ vãng, em mới có một chút tỉnh táo để nhìn lại quãng thời gian đã qua của tình yêu chúng mình. Ngày đó chúng mình yêu nhau đến cuồng si, ngày đó em chỉ biết yêu anh mà thôi. Mọi chuyện sẽ khác đi nếu chúng mình có một kết cục hạnh phúc. Sẽ... sẽ... và sẽ. Giá như tính cố chấp của anh bớt đi một chút, giá như em bớt ngu ngốc, trẻ con một chút. Giá như anh bản lĩnh hơn một chút và giá như cả hai ta biết tha thứ cho nhau, dù chỉ một chút thôi. .. Còn nhớ không anh, cái ngày xa đó... em sẽ không nhắc lại những kỷ niệm mà chúng mình từng có với nhau, bởi em biết rằng:


"ấp ủ men say ngọt trên môi
Chắc hẳn men yêu cũng chín rồi
Tình của tôi sao nồng nàn đến thế
Buồn lòng ai đó chạnh lòng tôi"


Nhắc lại làm gì phải không anh? Nếu anh còn hoài nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, chỉ xin anh biết cho rằng: em mãi mãi giữ gìn, nâng niu những kỷ niệm ngày ấy để luôn nhớ chúng mình đã một thời có nhau. Dù nó ngắn ngủi đến bao nhiêu thì cũng đọng lại trong em một cái gì đó ngọt ngào, trong trắng, trinh nguyên. Bây giờ em đã bước lên xe hoa để lại cho anh nỗi buồn vô vọng. Rồi thời gian sẽ trôi đi, anh sẽ đi tìm nguồn hạnh phúc khác. Sau này đến với người ta, em chỉ mong anh hiểu một điều rất thực này: không có ai trên đời yêu anh như em...

Em còn nhớ, ngày chúng mình chia tay nhau anh đã nói: "Anh biết em rất yêu anh, một mối tình đầu, và anh cũng yêu em thật lòng, thế nhưng bên em anh không thấy được độ rung động của hạnh phúc". Nghĩa là em không đem được hạnh phúc đến cho anh. Thế mà riêng em, những giờ phút gần anh, bên anh, và thậm chí chỉ nhìn thấy anh thôi, được thấy anh cười, được nghe anh nói, là em đã run lên vì sung sướng, những tưởng đó là hạnh phúc vô biên. Ôi! Cái hạnh phúc mơ hồ của em.

Người ta thường nói: "Chọn vợ bằng tai hơn bằng mắt", bởi vậy anh đã tin vào những dư luận không tốt về em, để rồi... chúng mình xa nhau mãi mãi. Không, em chẳng trách anh đâu, miệng thế gian mà, vả lại lòng tin của anh vốn không kiên định. Điều gì đã qua sẽ phải qua, điều gì đến ắt phải đến. Em biết đời em sẽ chẳng còn anh nữa. Nhưng em cũng là người biết chấp nhận đau khổ và không bao giờ chịu tha thứ cho mình sự cầu cạnh, dù là sự cầu cạnh đó để giành lại hạnh phúc cho chính mình.



Sao chúng ta không giành giật tình yêu

Anh yêu!

Hôm trước nói chuyện với một người bạn, vì quá buồn và cô đơn em đã thú nhận rằng mình chả yêu ai, nói đúng ra là chả được ai yêu, ai ngỏ lời. Em buồn lắm, em tò mò và em không hiểu tại sao những người đàn ông không thể hiểu nổi con tim em. Em cảm nhận, em yêu, em mong muốn tất cả điều đó là tình yêu. Em dành hết cho anh. Có lúc em nghĩ lại, hay là em đã để vuột mất khỏi tay mình một cơ hội ngàn vàng em đã có. Khi anh ngỏ lời (tất nhiên ẩn ý) và em không hề đón nhận. Nhưng anh phải hiểu rằng người con gái thường e dè, nghi ngờ, nhưng họ cũng có thể tỉnh táo và quyết định, dù con tim họ đang ngập tràn cảm xúc vì yêu.

Đôi khi em cảm nhận, hay mơ hồ cảm thấy anh cũng yêu em, cũng nhớ em và mong được gặp em. Nhưng cái tình cảm bất chợt ấy không đủ mạnh, nó vẫn có sự so sánh, sự hồ nghi và chính anh cũng không tin rằng anh yêu em nữa. Bởi vậy em chỉ mong rằng anh có đủ lý trí, tình cảm anh đủ độ mạnh và con tim anh cũng đồng bậc tình yêu như trái tim em để anh tìm đến với em. Chấm dứt những chuỗi ngày em mong ngóng, viết thư,hay tự mình vạch ra một giấc mơ đẹp cho riêng mình.

Có thể bản thân em chả thể tự lo cho mình một cách chu toàn, nhưng em nghĩ khi chúng mình thành một đôi, em biết sẽ phải lo cho anh như thế nào. Chả lẽ anh còn hồ nghi về tình cảm của em nữa sao. Nếu có khó khăn gì chúng mình sẽ vượt qua. Đừng để mãi đi tìm nhau trong cuộc đời. Khi nhìn lại thấy hối tiếc, mình không sống, không giành giật lấy tình yêu mà Chúa đã dành cho. Trong khi cứ mỗi người mỗi ngả, có khi vẫn có cuộc sống gia đình riêng của mình, nhưngcứ mãi hoài tưởng và mong ngóng người mình yêu sẽ đến với mình dừ chỉ một khoảnh khắc mà thôi.

Em chờ anh!!!


Chữ ký của Trở về lương sơn
Hiên ngang trước cửu trùng

Lạnh lùng nhìn thời thế
Đập tan Biển Gọi - Phá nát Hoàng Gia - San bằng Đất Cảng - Thanh toán Newcentury - Thủ tiêu Mưa Rừng - Độc chiếm Lương Sơn Bạc

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 17-06-2003   #7
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.862
Trở về lương sơn đang offline
 
Đoạn cuối một cuộc tình

Hoàng hôn đã buông xuống rồi anh ơi, sao không thấy anh đâu cả? Đường Nguyễn Công Trứ mấy cánh phượng tím đầu mùa nhoè đi trong mắt em. Lá phượng nhỏ li ti vương trên tóc và xoay xoay trong chiều gió.

Anh đã thất hẹn và cố tình đoạn tuyệt với kỷ niệm của chúng mình. Em làm sao có thể trách anh cho được. Cũng bởi quá yêu nên em mù quáng, không nhìn ra điều chân thật của con người. Em yêu anh không phải vì sắc phục màu xanh lãng mạn. Em yêu anh không phải bởi sự giàu có hơn người mà em yêu anh bởi em cảm nhận được ánh mắt nồng ấm nhìn em như có lửa.

Trong khi tâm hồn em băng giá thì anh tới thắp lên những ánh hào quang hạnh phúc. Giọng nói của anh như có chất men đã xua đi biết bao câu hỏi em còn thắc mắc về anh. Em cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là vị ngọt của tình yêu. Nhưng chính anh cũng cho em biết luôn thế nào là đau khổ.

Cũng may, em là người có nghị lực, em đã vượt qua khi nỗi đau anh dành cho em quá lớn. Em biết cuộc đời còn nghiệt ngã nên em chẳng khóc làm gì cho vơi nước mắt. Gốc điệp màu vàng lần đầu tiên em đứng chờ anh, lần đầu tiên em thấy mình bị lừa gạt. Mỗi lần đi ngang qua gốc điệp em lại thấy nhức nhối tim mình. Anh ơi, em không nuối tiếc những gì đã qua, mà nuối tiếc làm chi khi quanh em biết bao lời mời gọi chân tình đầy quyến rũ.

Nhưng em chẳng hò hẹn làm chi nữa, bởi vì lần đầu tiên trong đời em hò hẹn và bị lãng quên. Em chẳng buồn vì anh đâu vì em biết em và anh - hai con người đi bên hai cuộc đời mà vĩnh viễn không tìm ra điểm đồng quy.

Anh ơi! Em đã ngắt một nhành phượng tím ấp vào lồng ngực, con tim em đang thổn thức. Em thấy cuộc sống ngày càng trở nên ấm áp hơn khi có người chồng biết thương yêu, cư xử và em sẽ làm trọn nghĩa vụ của người vợ chung tình. Hôm đi ngang qua gốc điệp vàng rụng rơi lả tả, đám lá non tươi đang hé nhuỵ đâm chồi đón nắng mai rực rỡ.



Bởi anh là lời tạ từ dang dở



Người em thương nhớ!

Sáng nay, em thấy anh cũng lũ bạn đã cầu. Anh đá thật tuyệt! Anh biết không?Lúc nhìn thấy anh, trái tim em sao cứ loan nhịp? Muốn gọi tên anh thật to, muốn chạy lai gần anh nhưng chẳng thể được. Lòng em lại quặn đau!

Vậy là chỉ còn 5 tháng nữa thôi là mình sẽ chia tay, anh một phương em một hướng. Anh sẽ rời khỏi mái trường dấu yêu, sẽ rời xa em, xa những kỷ niệm của tuổi học trò thơ ngây. Anh ra đi thỏa mãn chí làm trai tung hoành bốn bể, chỉ còn em ngồi đây ánh mắt trông chờ dõi theo bước chân anh trở lại. Nhưng... anh đã ra đi...đi mãi...

Em biết ...em đã biết một điều rằng: Mình chưa là gì` của nhau cả! Anh chỉ xem em như một người xa lạ, một người không quen biết, phải chăng vì thế mà chúng mình không thành đôi? Liệu rằng có phải em quá vội vàng, quá dại khờ không anh? Đã là gì đâu mà chỉ một lần anh nhìn em đã cho là tất cả...Thật ngu ngốc phải không anh?

Đã có lúc đôi mắt nhau, em muốn cất tiếng chào nhưng sao không thể? em trách mình sao quá nhút nhát, quá ngu ngơ để anh tuột mất khỏi tầm tay! Và giờ đây...lúc anh sắp xa , xa thật xa...thì liệu rằng em có nên làm một điều gì đó không anh?

Thời gian trôi đi, xóa nhòa tất cả. Có lúc nào đó ánh mắt anh chợt dừng lại, nỗi nhớ của anh ghé về thăm miền cũ xa xôi. ở đó, anh có em , có bầu trời xanh trong của cả hai chúng mình. Điều đó sẽ xảy ra?..Giá như em có thể đủ sức mạnh, đủ niềm tin để xoay vần tạo hóa. Ngày ấy... em hạnh phúc biết bao với niềm vui nho nhỏ là anh, ánh mắt anh, dáng người anh...

Anh thương mến!

Rồi mai đây, nơi chân trời mới lạ, anh có còn nhớ tới ngày xưa, tới cô bé con ngốc nghếch - là em cầm trên tay viên kẹo ước...em muốn làm một điều gì đó để sau này anh vẫn có thể nhớ mãi về em. Nhưng phải làm gì đây?...Lời chúc ư? Sáo rỗng quá phải không anh? Suốt thời gian qua và cả mãi về sau này em vẫn luôn thầm nguyện ước-chỉ cho anh thôi-những điều hạnh phúc...Bởi vậy hãy cứ để nó mãi trong tim em, anh nhé! Hay là lời từ biệt?...Không! Em sợ... bởi em đang cố tình chạy trốn...Chẳng lẽ lại thổ lộ cũng anh. Nếu những lời ấy làm cho khoảng cách giữa chúng ta càng xa hơn thì tốt nhất em nên im lặng...

Anh ! Có lẽ em đã quên với việc cất giấu kỷ niệm trong tim... Anh có tin không? Chính anh đã giúp em làm được điều ấy. Thôi anh cứ mặc em! Em sẽ âm thầm như con dã tràng tội nghiệp se những sợi nhớ, sợi thương bằng cát mong dệt thành chiếc cầu Ô Thước nối dải Ngân Hà...bởi anh...anh mãi lá lời tạ từ còn dang dở trong em.

Em của anh !



Người thắp lửa đã đi mất rồi!!

Anh!

Anh đã lặng lẽ ra đi, không một lời nói chia tay, không một lời dặn em chờ đợi. Anh đã đi nhưng trong tâm trí em anh vẫn như ở bên cạnh em , vẫn đang nắm lấy bàn tay em. Em rất thích được anh xiết chặt tay vì mỗi lần như thế em cảm thấy mình có được sư tự tin hơn, nghị lực hơn, tất cả những ưu phiền của cuộc sống đều biến mất hết.

Em đã yêu , yêu bằng cả trái tim bằng cả tâm hồn. Anh đã thắp lên ngọn lửa tình yêu ở em những khi nó vừa cháy sáng thì người thắp nó đã đi rồi, đi xa mặt rồi. Ngọn lửa ấy nó vẫn chưa tắt nhưng nó chỉ còn le lói sáng. Có thể đến một ngày nào đó có một người khác làm nó cháy lên nhưng nó sẽ không bao giờ sáng bùng lên như lần đầu ấy nữa.


Chữ ký của Trở về lương sơn
Hiên ngang trước cửu trùng

Lạnh lùng nhìn thời thế
Đập tan Biển Gọi - Phá nát Hoàng Gia - San bằng Đất Cảng - Thanh toán Newcentury - Thủ tiêu Mưa Rừng - Độc chiếm Lương Sơn Bạc

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 17-06-2003   #8
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.862
Trở về lương sơn đang offline
 
Anh yêu ơi, hãy nghe em nói nè...

Anh yêu !

Em 17 tuổi, nhiều người khen em đẹp và dễ thương, một vẻ đẹp nhìn lâu mới thấy, em biết mình không hề xinh nổi bật, song em vẫn tự tin quá thể. Bạn bè bảo em giống một cô tiểu thư bướng bỉnh và khó chiều. Nhiều người bảo, ai yêu em sau này sẽ khổ, vậy mà em vẫn thế, vẫn chỉ ưa dịu dàng và sự chiều chuộng.

Thế mà em lại quen anh, anh chân thành và thật thà, yêu em và cần em đến thế nhưng lại không hề quỵ luỵ em như nhữn đứa con trai khác, anh biết cách giữ người yêu và biết cách bảo vệ tình yêu. Nếu anh đứng trong đám con trai bạn em, sẽ không hề nổi bật, anh giản dị quá đỗi nhưng có lẽ vì thế mà em lại nhận ra anh.

Có một lần, em đã tự hào khi kể với anh chuyện một người con trai đã quỳ xuống chân em, em kiêu hãnh là thế... mà vẫn chẳng bao giờ dám nhìn vào mắt anh. Abnh nghiêm khắc và dịu dàng, hờ hững và nồng nàn, em không thể hiểu nổi anh, và em đã cố tìm để hiểu, em vốn là một con bé bướng bỉnh và hiếu thắng, nhưng có lẽ em đã chịu thua anh mất rồi.

Yêu mãi em nha anh !!!


Gửi đến anh yêu dấu nơi phương xa

Anh ơi!

Anh có biết không bây giờ ngồi viết những hàng chữ này mà em không thể nào cầm được nước mắt. Dẫu biết rằng anh chẳng còn yêu em nữa nhưng em vẫn nhớ anh và yêu anh nhiều lắm anh có biết không? không một giây phút nào em không nhớ tới anh cả.

Anh có biết lúc đi camping với tụi bạn thân của em, em đã không thể cầm được nước mắt khi nhìn thấy con sông nhỏ chạy dài. Anh có biết tại sao không tại vì hồi đó_ cái ngày xưa yêu dấu đó, mỗi lần tụi mình đi chơi anh đều đắt em tới lake và nói với em rằng tình anh dành cho em như dòng nước vậy, mãi mãi chảy không bao giờ ngưng.

Vậy mà sao bây giờ em mất anh rồi? em đã làm gì nên tội mà anh nỡ xa lìa em? anh có hiểu tình yêu em dành cho anh mãnh liệt và cháy bỏng đến cỡ nào không? 3 tháng rồi kể từ ngày tụi mình xa nhau. Trong những tháng ngày đó anh có nhớ tới em không? có không hả anh??? hay anh đang vui vẻ bên người con gái khác nên đã quên mất ở Hà nội này luôn có một người con gái ngóng chờ anh. Dẫu biết giữa Hà nội và Bắc Kinh không xa lắm nhưng tại sao em lại thấy nó xa vời vợi. Có lẽ bởi vì anh không đến bên em có đúng không anh? Tại vì anh xa em rồi - chắc là mãi mãi.

Em nhớ anh nhiều lắm và chỉ mãi yêu mình anh thôi. Trở về bên em anh nhé, em sẵn sàng tha thứ cho anh tất cả mà , đừng để những giọt nước mắt của em chảy ngược vào trái tim đang tan nát để rồi nó trở thành 1 thứ axit phá hoại trái tim non nớt này.


Mãi yêu anh dù là tình yêu mù quáng.


Chữ ký của Trở về lương sơn
Hiên ngang trước cửu trùng

Lạnh lùng nhìn thời thế
Đập tan Biển Gọi - Phá nát Hoàng Gia - San bằng Đất Cảng - Thanh toán Newcentury - Thủ tiêu Mưa Rừng - Độc chiếm Lương Sơn Bạc

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 15-07-2003   #9
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.862
Trở về lương sơn đang offline
 
Hạnh phúc có thể hiểu vậy phải không anh

Anh là người em yêu !

Chúng mình mới chỉ là của nhau một thời gian ngắn thôi mà đã có bao nhiêu buồn vui nước mắt ,và kỷ niệm anh nhỉ, 2 đứa mình là người khổ vì tình yêu quá nhiều rồi mối tình đầu trong sáng và ngây thơ của tuổi mới lớn đã một lần làm cho cả 2 con tim nhỏ bé do bị cấm tựa như một nô lệ không thương tiếc của đối phương, yêu mà sống trong sự kim hãm đau khổ, yêu mà không một chút thoải mái bên người mình yêu. Trái tim chúng mình đã chết một thời gian dài với cách sống không cần yêu không cần sự quan tâm của bất cứ người khác phái nào nữa. Đơn giản là vì họ không hợp với mình về quá nhiều mặt. Anh đến với cuộc đời em và em đến trong cuộc đời anh, cảm ơn những người đã ra đi để cho chúng ta hôm nay được có nhau và hạnh phúc bên nhau anh nhỉ. Anh đã viết cho em rằng "hạnh phúc là hai người yêu nhau không làm cho nhau buồn để lo chung cuộc sống. Em hiểu tôi như chính tôi và tôi hiểu em như chính em".

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Trả lời


Quyền sử dụng
Huynh đệ không được phép tạo chủ đề mới
Huynh đệ không có quyền gửi bài trả lời
Huynh đệ không được phép gửi file-gửi-kèm
Huynh đệ không được phép sửa bài của mình

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển nhanh đến:

 
Copyright © 2002 - 2010 Luongsonbac.club
Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung
Loading

Múi giờ tính theo GMT +7. Hiện giờ là 08:33
vBCredits v1.4 Copyright ©2007 - 2008, PixelFX Studios
Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ  
Page generated in 0,15068 seconds with 15 queries