Lương Sơn Bạc  
Trang chủ Lương Sơn Bạc  Lương Sơn Diễn Đàn  Nơi Lưu Trữ: Truyện Ngắn, Truyện Dài, Bài Viết, Nhân Vật, Sách Lịch Sử, Sách Dạy Võ Thuật...   Xem hình thành viên và hình các buổi giao lưu LSB   Nơi Lưu Trữ: Cổ Thi VN, Cổ Thi TQ, Thơ Mới & Các Tuyển Tập Thơ
Quay Lại   Lương Sơn Bạc > Kim Ngư Thành > Vọng Nguyệt Nhai > Nhật Ký & Lưu Bút
Thành viên
Mật khẩu
Những câu hỏi thường gặp Danh sách các thành viên LSB  Lương Sơn Thương Quán
Nhật Ký & Lưu Bút Là nơi gửi những dòng lưu bút và nhật ký của các huynh đệ tỷ muội Lương Sơn.

 
 
Tiện ích Chế độ hiển thị
Cũ 10-01-2014   #39
Ảnh thế thân của LSB-NguyenPtit
LSB-NguyenPtit
-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-
Chút xí nữa thôi à!
Gia nhập: 13-09-2006
Bài viết: 1.847
Điểm: 472
L$B: 31.478.052
Tâm trạng:
LSB-NguyenPtit đang offline
 
Ngâm cho thúi luôn

Ngày xửa ngày xưa, xưa thiệt là xưa, ở một làng nọ, có gia đình ông bà Hai, giàu ơi là giàu, mà keo ơi là keo. Sống với nhau bao nhiêu năm mà hổng có được mụn con nào. Mặc dù keo kiệt, nhưng không đến nỗi là một trọc phú, vẫn còn cái tâm của một con người. Vì đó mà ông có nhận nuôi thằng Tí từ lúc bốn, năm tuổi đầu, khi cha mẹ của nó qua đời trong một cơn bạo bịnh, để lại cho nó một số nợ nho nhỏ. Tới nay thằng Tí đã 14, 15 tuổi đầu, nhưng số nợ đó vẫn còn nguyên, mặc dù hỏi hoài, ông Hai cũng không cho nó biết chính xác là cha mẹ nó còn nợ bao nhiêu. Chỉ biết nghe ông Hai biểu ráng ở làm thì nó ráng ở làm vậy thôi.

Chuyện cũng không có gì đặc sắc, đáng kể, bởi lẽ, mô tuýp câu chuyện quá giống với bao câu chuyện đời xưa mà thuở nhỏ ai cũng từng được nghe kể. Duy có một ngày trong câu chuyện đó, nổi bật hơn cả. Nên tui sẽ kể chuyện đã xảy ra vào cái ngày đó thôi. Những ngày khác, mạn phép khỏi kể.

Sớm mai sáng trong, tiết trời mát mẻ, ông Hai thấy mát lòng mát dạ, thấy hưng phấn sảng khoái, thấy thoải mái tinh thần, thấy rần rần sinh khí. Ông tóm tém điếu thuốc vấn trên môi, bước từ tốn đôi cặp giò khẳng khiêu từ nhà trong ra ngõ trước. Ông bước ra khỏi hàng ba, đứng giữa sân, quơ quàu đôi tay lêu khêu vài cái cho thư giãn gân cốt, mặc cho điếu thuốc vấn lệ xệ, cố níu vấu trên cặp môi thâm đen của ổng. Đoạn, ông day mặt vào trong nhà, gọi lớn:
- Tí à, Tí.
Thằng Tí trả lời vọng từ phía nhà sau:
- Dạ, tui ở đằng sau, có gì hông ông Hai?
- Trưa trờ trưa trật rồi, mày còn làm cái gì trong trỏng đó, ra đây tao biểu chút coi.

Thằng Tí nhanh nhảu chạy ra phía nhà trước, đứng tựa vào lan can hàng ba:
- Tui chuẩn bị lùa trâu ra đồng. Ông biểu gì tui vậy ông Hai?
- Ờ, đúng rồi đó. Mà nè, Tí. Bữa nay tao coi bộ trời tốt đó đa. Mày coi dắt bầy trâu đi xa xa một chút, để kiếm cỏ tốt mà cho tụi nó ăn. Chứ tao thấy dạo này, xung quanh đây ruộng đồng trống trải quá, hổng có cỏ gì tươi tốt ráo trọi.

Ông dừng lại một chút, vừa rít hơi thuốc, vừa dòm thằng Tí. Nó dường như không chú ý lời ông nói lắm, mặt đang cúi gầm xuống nhìn đôi bàn chân mốc thích, đang cố cọ cọ vào nhau, chân này cọ chân kia 1 cái, rồi chân kia cọ chân nọ 1 cái, giống như chơi trò cọ nhau sao cho đều vậy. Ông gằn giọng một phát rồi tiếp:
- E hèm, mày có nghe tao nói gì đó hôn, Tí?
- Dạ, có nghe chớ sao hông, ông Hai. Tui đâu có điếc đâu.
- Mày hay quá heng. Mày nghe mần sao, mày nhắc lại thử tao coi coi.
- Thì ông nói bữa nay trời đẹp, biểu tui dắt trâu đi xa xa chút, để kiếm cỏ tốt cho tụi nó ăn, cho tụi nó mập thây, để tui khỏi về nhà buổi trưa, để tui đói thấy mộ nội tui luôn, đúng hôn?
- Tao đập mày xăn dịch bây giờ chứ ở đó mà đói thấy mộ nội. Mày vô vét cái nồi cơm nguội mà đem theo ăn trưa. Có bữa nào mà vợ tao nó bỏ đói mày hông mà mày nói vậy. Hổng lẽ tới ăn mà tao cũng phải bưng tận mặt mày thì mày mới thấy phải.
- Ờ, tui biết rồi ông Hai .

Nó vừa trả lời, vừa bước đi vô nhà sau, 2 cặp giò cột nhà của nó nện phình phịch xuống nền, giống như cái nền nhà có tội với ông nội nó mấy chục kiếp trước vậy. Vừa đi, nó vừa lẩm bẩm: “Tối ngày đòi đập tui xăn dịch. Tui bỏ đói bày trâu của ông cho ông biết mặt. Hứm.”
Còn ông Hai thấy nó lầm lì đi vô nhà sau, thì nói với theo:
- Ờ,Tao thấy mày dạo này trả treo dữ lắm đa. Mày khôn lớn rồi, mày đủ lông đủ cánh rồi. Mày liệu hồn với tao đó đa, thằng quỷ.
- Tui tên Tí mà tối ngày ông kêu tui bằng thằng quỷ quài nha.

Thật ra Thằng Tí nó cũng hiền, nó hay trả treo với ông Hai cho vui vậy thôi, chứ thiệt ra nó hổng có ghét ổng. Ít nhất nhờ ổng mà nó có chỗ ăn, chỗ ở từ lúc cha mẹ nó bỏ nó mà đi bán muối. Ông Hai keo kiệt thiệt, hổng trả tiền công gì cho nó, nhưng ăn uống thì hổng bỏ đói nó bữa nào. Lâu lâu có bệnh hoạn gì ổng cũng cho nó nằm nhà nghỉ ngơi, cũng đi bốc thuốc cho nó, chứ hổng có bỏ nó nằm chèo queo, chết bờ chết bụi. Ngày Lễ Tết gì cũng có sắm sửa quần áo cho nó. Mà nó cũng chỉ chăn trâu, tới mùa thì cày bừa chút đỉnh, chứ ông Hai cũng hổng bắt nó làm gì thêm. Chuyện bếp núc nhà cửa thì bà Hai lo hết. Nói cho đúng, thì nó cảm kích ông lắm.

Nó dắt trâu ra tới bờ tràm thì cột bầy trâu ở đó, rồi quay ngược trở lại nhà. Số là lúc nãy bực bội cái vụ ông Hai kêu nó dậy sớm, còn biểu nó đi xa, nên nó huỳnh huỵch lùa trâu đi, mà quên đùm cơm nguội theo. Lát trưa nắng nóng mà lội khơi khơi giữa đồng không mông quạnh để về thì mệt lắm, nên nó quyết định trở lại luôn, lấy cơm xong đi một lèo, ra đó quánh một giấc tới chiều, rồi về cho khỏe.

Nó đùm xong cơm vô cái gào mên thì nó lững thững đi ra trở lại. Chợt nó nghĩ, ở xung quanh đám tràm cỏ thiếu gì, bầy trâu ăn no rồi thì vùi mình xuống bờ kênh ở đám tràm, khỏe re, ra đó nó cu ngon chỉ có ngủ. Nghĩ vậy nên nó tạt ngược trở lại bên hè, dưới tán cây vú sữa rậm lớn, quánh 1 giấc nhân trời mát. Nó dự định vậy, và đến xế chiều thì trở ngược ra bờ tràm mà lùa bầy trâu về. Nghĩ là làm. Nó lẻn ra sau hè nằm ngủ.

Đang lim dim mơ màng, thì nó nghe tiếng ông bà Hai thủ thỉ bên trong nhà. Nó chực nhớ, thì ra chỗ nó nằm là ngay phòng ngủ của ông bà Hai. Nó nằm im mà lóng tai nghe, coi coi ổng bà đang nói cái giống gì.

- Tay ải tay ai?
- Tay ẻm tay em. Tay ải tay ai?
- Tay ảnh tay anh.
- Cái này cái gì vậy anh?
- À, thì là … Rừng rậm gốc tre khô. Còn cái này cái gì vậy em?
- Hí hí. Cái này là… Bờ đìa cỏ chỉ mọc le the.
- Abc…
- Xyz…
- Xong rồi sao hổng lấy ra đi anh.
- Thôi, ngâm cho thúi luôn.

Thằng Tí vừa lóng tai nghe lén, vừa tủm tỉm cười một mình. Nó nghĩ. Ông bà già này cũng vui tính thiệt. Đọc sách cho nhau nghe mà giọng điệu, cảm xúc như thiệt. Há há.

Xế chiều, ông Hai trong nhà bước ra sau vườn. Ông dừng lại dưới gốc dừa xiêm cạnh ao cá. Ông dòm qua qua bên mấy bụi tre manh tông, rồi nói vọng vô nhà:
- Bà nó nè. Tui thấy mấy mục măng tre manh tông này bự chảng rồi nghen. Cuối tuần bà coi kiếm cái giò heo, tui xắn một mục, nấu ăn chơi cho nó đã.
- Ờ. Để cuối tuần, tui ra chợ huyện.

Từ phía sau hậu, thằng Tí thủng thẳng lùa bầy trâu đi vào. Vừa đợi thằng Tí lùa trâu vô chuồng, ông Hai mới lên tiếng:
- Thằng Tí, lại đây tao biểu chút coi.
- Gì nữa ông Hai? Thằng Tí vừa làu bàu vừa đi ra phía ông Hai.
- Tao hỏi chớ Bữa nay mày cho trâu ăn ở đâu vậy Tí?

Thằng Tí đang suy nghĩ coi trả lời làm sao cho đúng. Bởi lẽ ông Hai biểu nó phải dắt trâu đi xa xa, mà nó thì chỉ thả trâu ở đám tràm, không xa lắm phía sau hậu. Chợt ông Hai lại gằn tiếng hỏi lại, thì nó buộc miệng trả lời:
- Dạ, ở Rừng rậm gốc tre khô, ông Hai ơi.
- Sao tao nghe cái rừng này quen mậy? – Ông Hai thao láo mắt nhìn nó rồi hỏi tiếp – Vậy chớ mày cho trâu uống nước ở đâu, nói tao nghe thử coi?
- Dạ, con cho trâu uống nước ở bờ đìa cỏ chỉ mọc le the – Thằng Tí vừa ngồi xuống bờ ao rửa tay, vừa bình tĩnh trả lời. Nó nghĩ, cũng may hồi sáng nghe lén được ông bà Hai đọc sách, chứ hổng thôi, giờ này hổng biết đường trả lời làm sao với ông Hai luôn. Nghĩ vậy, nên vừa trả lời, thằng Tí vừa tủm tỉm cười đắc ý.

Nhưng xui cho Tí, lần này thì ông Hai lờ mờ đoán ra được câu chuyện, nên ông tức điên lên, ông quát lớn:
- Tổ cha mày, thằng quỷ nhỏ. Đi chăn trâu mà mày dám trốn về nhà hả? – Vừa quát, ông vừa xấn tới chỗ thằng Tí, tống cho nó một đạp ngã nhào xuống ao. Ông tiếp:
- Cái thằng quỷ ôn, mới chừng lớn tuổi đầu, mà học thói hư tật xấu của ai hả? Mày lên đây, mày lên đây, tao đập mày thấy cha mày luôn. Thằng quỷ.
- Tui tên Tí mà ông Hai tối ngày kêu tui quỷ này quỷ nọ quài hà - Thằng Tí mếu máo bơi tới bơi lui dưới ao, hổng dám lên bờ.

Thấy vậy ông Hai càng tức, ông lượm cái cây trúc nhỏ nằm gần đó, khõ khõ lên bờ mà la lớn:
- Mày còn làm cái giống gì dưới đó nữa hả, thằng quỷ, mày còn chưa chịu lên hả thằng quỷ?
Thằng Tí vừa khóc vừa nói:
- Tui hổng lên đâu. Tui ở đây, ngâm cho thúi luôn.


Chữ ký của LSB-NguyenPtit
Đến khi có kẻ xô ta xuống vực, thì lúc đó, ta mới thực sự biết mình chết....
.

Tài sản của LSB-NguyenPtit
Trả lời kèm theo trích dẫn
 


Quyền sử dụng
Huynh đệ không được phép tạo chủ đề mới
Huynh đệ không có quyền gửi bài trả lời
Huynh đệ không được phép gửi file-gửi-kèm
Huynh đệ không được phép sửa bài của mình

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển nhanh đến:

 
Copyright © 2002 - 2010 Luongsonbac.club
Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung
Loading

Múi giờ tính theo GMT +7. Hiện giờ là 16:19
vBCredits v1.4 Copyright ©2007 - 2008, PixelFX Studios
Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ  
Page generated in 0,21578 seconds with 16 queries