Chẳng biết tự bao giờ, từ nguyên do nào, cô chọn anh : ngừơi tình net của cô!
Ngày cô ra đi, mọi người nước mắt ngắn dài :" Đi đừng wên tao nha!, nhớ trở về đó, tao sẽ nhớ mày lắm!"
Vậy mà người wên chẳng phải cô mà là ....
Thở dài cho những nỗi buồn tủi nơi đất khách quê ngừơi, cô cố gồng mình - điểm tựa vững chắc cho ba mẹ, anh chị vượt qua sóng gió gia đình, cho bạn bè vượt qua nỗi đau... Cô lặng lẽ với những giọt nước mắt mặn chát. Tất bật với cuộc sống riêng mình, mọi ngừơi dường như wên mất có 1 người xa xứ đang lẽ loi, đang cần họ, chờ họ từng ngày trên net...
Mỗi buổi đi học về, lên net, yahoo!messenger chẳng ai online, cô mò vào những trang web và rồi tình cờ cô gặp anh, 1 ngừơi wen biết cũ. Chẳng nhớ nỗi khuôn mặt của anh, chẳng nhớ nỗi wen anh từ khi nào và lần cuối gặp anh ở đâu...? Cứ thế, ngày lại ngày, chat và chat! Mỗi ngày lên net, cô lại tíu tít như 1 con chim nhỏ, nói với anh tất cả mọi chuyện, có lúc cười sang sảng, có lúc bật khóc ... Anh như 1 tấm gương soi để cô nhìn vào đấy nói cười, buồn vui... Anh như 1 ngăn kéo nhỏ để cô cất tất cả tâm tư, tình cảm, nghĩ suy... Anh giữ cho cô cả bầu trời xanh. Anh giấu giùm cô những áng mây đen vần vũ. Anh nhắc cô giữ gìn sưc khoẻ, ăn uống đầy đủ, khuyên nhủ, wan tâm cô... và cô coi đó như là bổn phận của anh, cô vô tư đón nhận tất cả. Cô mĩm cười, cô thôi buồn thôi khóc...
Chợt 1 ngày, cô giật mình, giữa anh và cô vừa gần vừa xa, vừa quen vừa lạ. Cô thấy 1 cái gì đó gần như 1 sự mất mát. Cô lặng ngừơi... Phải, anh đã mang lại cho cô 1 chỗ dựa, 1niềm vui nhỏ... Nhưng anh ko dành cho cô, anh còn có thế giới của riêng anh, thế giới bên ngoài chiếc computer.
NGƯỜI TÌNH NET = NGƯỜI TÌNH ẢO, cô cắn chặt môi, cô cần có thời gian....
|