Ta tự nguyện nhận về mình linh hồn chết. Ta không muốn mình tồn tại trong thế gian lạc lõng và vô tình này nữa. Trong bao cay đắng cuộc đời , phải chăng nỗi đau là không thể hàn gắn. Vậy , thế nào là hy vọng , thế nào là nhân tình.
Hình như , ta nghe đâu đó , người ta vẫn bảo : vô tình là kẻ mạnh. Vô là sao? là Không , là vô cùng ...?. Mạnh là sao ?. Là luôn chiến thắng ?. Là không có đối thủ ?
Những ai trọn cho mình vị trí số 1. Sẽ nhận về mình sự cô đơn. Hẳn là vậy. Cái gì cũng có giá của nó. Tất cả. Ta không dá hy vọng nhiều , nhưng ta tin. Tin vào thế thái nhân tình. Tin vào ngày mai.
P/S : Mun à. Như ngày nào , Tôi vẫn bước đi và nghĩ rằng , luôn có Mun bên cạnh. Sẻ chia và thấu hiểu mọi điều. Đã có những trải nghiệm , và Tôi nhận ra , rồi cũng sẽ có lúc , người ta buộc phải chấp nhận nồi đau để sống. Để có cơ hội thay đổi. Tôi không bỏ cuộc. Chưa bao giờ bỏ cuộc. Chỉ là , đôi chút , Tôi thấy mệt mỏi.
Giường như là đã quá lâu rồi , mới tìm lại trốn xưa. Nhớ đền những dòng tâm sự dành riêng cho anh - một thời yêu thương khao khát. Bỗng chốc trở nên xạ lạ. Khoảnh cách tồn tại giữa chúng ta là không thể bù đắp được. Em ra đi , sống cho tương lai , cho quá khứ đã bị lấp đầy bởi những nỗi đau. Em đã khóc , đã thất vọng....rất nhiều. Song , cũng chẳng thay đổi nỗi điều gì. Em bất lực khi đối diện với hoàng hồn rưng rức ưu phiền. Hồn thả theo gió...để quên....để được giải thoát. 4 năm , sự chờ đợi làm con người em trở nên cam chịu. Cũng chẳng để làm gì....Em không trách anh đã nhẫn tâm hay hờ hững , chỉ là trong phút chốc...mọi thứ tan biến tựa hư không. Ở một nơi thật xa anh. xa Đà Lạt...em vẫn gồng mình để hòa nhập , để sống cho những năm tháng đong đầy. Nhưng hôm nay , điều gì đó thật bất an cứ đau đáu trong lòng. Khi Kin gọi điện....Kin nói anh....Em nhói đau. Có sao đâu khi mà giờ đây , chúng ta đã trở thành 2 kẻ xa lạ. Nhưng...Em thầm mong hạnh phúc. Mãi mãi là như vậy , tự trong sâu thẳm trái tim mình , em mong anh hp. Dù rằng giấc mơ ngày xưa chưa bao giờ nguôi ngoai trong em. Em chấp nhận. Pari sương mù giăng kín. Như nỗi nhớ. Huyễn vọng và mơ hồ. Nhưng nhẹ nhàng và khó nắm bắt. Những cơn mưa vẫn cứ rơi. Trong lòng....thấm ướt cả tâm hồn cô độc. Anh nhớ nhé, anh mãi là NSX của riêng em. Cho riêng em. Dù rằng...
Xứ sở sương mù.
Cảm ơn Kin vì tất cả. Ngay ca khi nỗi đau làm thành cơn sóng , cuộn trào trong lòng , Kin vẫn bên mình.
Chỉnh sửa lần cuối bởi Người Hà Nội: 01-10-2005 lúc 18:37.
Lý do: s
Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến Người Hà Nội vì bài viết hữu ích này:
Giữa trưa hè... Lọc cọc lọc cọc, ấy là tiếng đạp đang đi trên đường, hẳn thế. Nếu ai tò mò nhìn lên sẽ thấy một bức tranh tuyệt đỉnh của sự đả kích: Một thằng con trai gầy đến bật cả xương, thân hình tiều tuỵ với bộ mặt phờ phạc tái mét đang gò lưng đạp xe, ngồi sau là một tảng thịt khổng lồ bệ vệ mà nếu ai đã đọc Kiều khi nhìn thấy sẽ ko thể ko nhớ hai câu thơ:
"Nhác trông nhờn nhợt màu da
Ăn chi to béo đẫy đà làm sao"
Và tảng thịt đó đang cầm một bông hoa hồng đỏ thẫm, hẽo rũ và xỉn lại vì nắng nóng. Vầng, thưa các bạn, tảng thịt đó chính là một cô nàng khả ái, người yêu của bộ xương biết đi kia. Nhiều khi nghĩ vẩn vơ tôi lại thấy giận tạo hoá bất công, hay bỡn cợt với nhan sắc của đàn bà. Nhưng đến khi nhìn thấy cô em này, tôi mới thấy tạo hoá không chỉ bỡn cợt mà còn có những trò chơi ác độc tai quái. Nếu trong Chí Phèo, Nam Cao có tả Thị Nở là một người đàn bà xấu đến ma kêu quỷ khóc, nhưng dù sao thì Thị cũng có một cái duyên - cái cười duyên của tình yêu. Nhưng chao ôi, kia chẳng phải là nụ cười tình yêu hay sao? Nhưng sao nó lại méo mó nhăn nhúm một cách dị dạng thế kia? Với khuôn mặt kia, ta chỉ có thể mướn lời của vũ Trọng Phụng mà tả thôi: cô nàng có nhan sắc của một người đàn ông không đẹp trai. Quả thật, cô nàng ko hề đẹp trai chút nào. Khuôn mặt nàng là sự tranh giành không gian sống của từng cm² thịt. Các thớ thịt của nàng to bè, bạnh ra và chen lấn xô đẩy nhau một cách vô tổ chức. Chỉ thấy thương tâm cho đôi mắt của nàng, bị thịt ở hai bên má ăn lấn sang đến nỗi ta nhìn kỹ mới thấy hai đường nhỏ ti hí lúc nào cũng long lên sòng sọc. Nếu mồm và mũi của nàng nó cũng to ra và chen lẫn với đám thịt quái ác kia, chắc hẳn khuôn mặt của nàng còn ra khuôn mặt, dù xấu xí. Nhưng bất hạnh thay, mũi của nàng chỉ là hai cái lỗ chấm nhỏ hếch lên trời như hai lỗ gium đùn, còn miệng của nàng chỉ là hai miếng săm xe mỏng dính vắt ngang qua mặt tạo lên một đường xám xịt, hai bên khoé mép bao giờ cũng trễ xuống, kể cả khi cười. Chính vì vậy lúc nghiêm trang cũng như lúc cười hay khóc, mặt nàng cũng vẫn chỉ là một tảng thịt đầy bì phẳng lì, và cảm xúc của nàng được thể hiện qua sự rung động của những thớ thịt ngồn ngộn chen lấn nhau trên măt.
Đang mải mê suy nghĩ về tạo hoá, bất chợt một tiếng hét choi tai như bánh xe lửa nghiến vào đường ray vang lên, xé toạc cảnh yên tĩnh của buổi trưa hè:
- A, anh ơi, có quán bún riêu kìa!!!
Người ta nói về sự ly biệt , rồi tương phùng. Mọi cái diễn ra như một quy luật tự nhiên của cuộc sống. Và điều gì đó , khiến 7 trái tim trôi dạt đến cạnh nhau. Hàn gắn thành 1 tình bạn. Một tình bạn thật tuyệt vời.
Đã có những kỉ niệm và một thời huy hoàng. Một trang sử dành riêng cho huyền thoại f7. Mãi là như vậy. Đến 10 năm sau , mái trường xưa vẫn cứ nói về nó.
Đã có những khoảng thời gian chúng ta lạc trong mê cung của những vẹn rạn nứt. Đó là sự ly biệt. 7 tháng là quãng thời gian chúng ta đã xa nhau , đã dành nó cho sự hững hờ , thờ ơ. Mỗi trái tim đều ấp ủ một kỉ niệm dịu êm , nhưng lí trí thì dường như đã quy phục...Ngày anh đi , không có sự chứng kiến của đông đủ bạn bè , đàn em. Anh ra đi , mang theo một nỗi ray rứt , một khoảng trống....
7 tháng. Quãng thời gian để quen với bạn bè mới. Đủ để thấm thía sự xa cách. Đủ để nhận ra rằng : f7 vẫn tồn tại. f7 là một phần của trái tim , của lin hồn mỗi chúng ta.
Đêm nay , Ta nghe thấy tiếng gió thét gọi của Đại Ngàn. Ta nghe thấy bản tình ca dịu êm dành cho sự tương phùng.
Ta - trong niềm hy vọng tràn đầy và niềm vui tái ngộ. Cảm thấy - trái tim đã lại trở về như xưa - trái tim hồng.
12/10/05
THD
Chỉnh sửa lần cuối bởi Người Hà Nội: 12-10-2005 lúc 20:27.
Lý do: xx
...Người ta nói về sự ly biệt , về sự chia ly khi nó đã chia cắt người ta khỏi những người ta yêu thương...
...Muốn viết một cái gì đó , như tiếng lòng của F7 với uppa người luôn luôn hướng về F7 , như một cái gì đó thiêng liêng lắm , mà không sao diễn tả..
..F7 kì lạ lắm . Như một định mệnh của số phận , 7 trái tim ấy , đập và rung động rất khác nhau.7 tính cách riêng biệt và dữ dội..Nhưng lại gặp nhau và cũng đập chung những tiếng đập rộn ràng và đầy náo nức...
..Những ngày ở Đại Ngàn ấy sẽ chẳng bao giờ phai nhoà được , những lúc 7 đứa cùng ngồi một chỗ và cùng cười , cùng nói sẽ chẳng bao giờ mất đi được..Dù có đôi lúc, chúng ta tạm cách xa nhau.Dù có đôi lúc , trời nổi gió và rét buốt...Có đôi lúc , sự thù hận đã che lấp đi mất chỗ dành cho tình bạn , dành cho những điều lớn lao...
..Nhưng càng xa nhau , mới càng nhớ nhau.Nhớ da diết , nhớ chơi vơi , nhớ khôn xiết.Vừa xong nghe phong thanh tá Linh bị máu trắng , mới biết F7 vẫn còn sống , vẫn còn đập như khi nó mới bắt đầu. Mới thấy rằng , đôi khi một cái gì đó mình đã cất vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim để quên lãng , bỗng trở nên rung đập mạnh mẽ nhiều đến thế....Mới biết rằng : bạn bè là những gì không thể thay thể nổi...
...Những giờ học , tốc ký cho riêng F7 đã trở về với đúng chính nó.Có trào nước mắt ra không , khi nhớ lại tất cả những gì đã qua...
..F7 đã gặp nhiều trắc trở , nhưng F7 mởi chỉ tan rã nhưng không hề tan biến mất. F7 không bao giờ chết đi , giống như Phượng Hoàng mỗi lần chết để được tái sinh , để được rực rỡ hơn.
...Hãy vui lên , F7 , và ngày Về , gặp nhau tại Đàn Ngàn , Hà Nội phố sắp đến rồi..Lúc ấy sẽ ôm nhau mà khóc nhé....
..Đất Nước của những người con gái con trai
Đẹp hơn hoa hồng , cứng hơn sắt thép
Lúc chia tay không hề rơi nước mắt
Nước mắt chỉ dành cho ngày gặp lại...
Niềm hy vọng nhen nhóm . Như một mạch nguồn âm ỉ trong lòng . Nó đang nghĩ đến một kế hoạch mới cho thời gian sắp tới . Một hướng rẽ khác cho tương lai của mình . Nhưng nó sợ , sẽ lại là một cái gì đó vụt sáng lên rồi lại tàn lụi . Nó rất sợ ...
Nó cần một cái gì đó thật vững chắc , để nó có thể dựa vào những lúc cảm thấy mệt mỏi . Một cái gì đó thật vững chắc chứ không hờ hững như bây giờ . Nó không tìm kiếm , không mong chờ . Mà đó là niềm khát khao , khát khao cháy bỏng .
Nó muốn làm được những điều mình nói !
SG ơi . Ta biết , rồi khi xa , sẽ có rất nhiều kỉ niệm đáng để ta lưu giử . Rất nhiều khiến Ta bật khóc khi ra đi . Nhưng ....khi đó , Ta thực sự không bao giờ muốn quay lại đây nữa . Mãi mãi ....!
Hắn đã một lần dám đổi !
Hắn dám từ bỏ đi cái mà hắn theo đuổi hơn 3 năm trời ! Ai cũng nói hắn vô tình nhưng có ai biết rằng hắn đã hiểu ra một chân lý " Vô tình là kẻ mạnh" .Nhưng tận trong sâu thẳm trái tim hắn hắn vẫn đau ở một góc nào đấy .
Sự lựa chọn tình yêu quả là khó chứ nói gì đến việc đánh đổi . Hắn tự hiểu rằng hắn lựa chọn đúng nhưng liệu hắn có trụ nổi với sự lựa chọn đó hay ko ?
Ngày qua ngày hắn đã chấp nhận . Thất vọng rồi ! Nhưng hắn ko hề ân hận
Bây giờ hắn biết gì đây ?
Hắn dâm đầu vao game ! một trò giải trí bạo lực ,hắn luyện cho hắn kỹ năng "vô tình"
Giá mà mọi việc có thể chấm dứt khi hắn đặt lưng xuống . Chìm vào hư vô và mãi mãi !
Thôi rồi ! hắn gục ngã nhưng hắn ko hề ân hận !
Giá mà .............. người ơi !!!!
Em nói em thích Xương Rồng . Loại cây có thể tồn tại ngay trong sự thờ ơ của bất kì ai , sự đỏng đành của thời tiết , sự khắc nghiệt của thế gian .
Em nói , em muốn được là Gió . Bay đi muôn phương . Nhẹ tênh và vô hình .
Em nói , em mơ ước được lái con thuyền ước vọng ra khơi xa , đắm mình trong những con sóng , vẫy vùng giữa biển trời bao la .
Ngày xưa , em thích thú khi nghe Ta kể về câu chuyện , có người lạc vào mê cung và chỉ cần một sợi chỉ đỏ buộc nơi cổ tay là có thể tìm thấy lối ra . Nhưng giờ đây , em - chẳng có sợi chỉ đỏ - vẫn cứ lạc lối tong mê cung cuộc đời ...
Nghĩ đến em , bất chợt .... " Thương bèo trôi trên sông nước . Biết bây giờ em lạc bước về đâu ? "
Xứ Người .
6/11/05.
THD.
Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến Người Hà Nội vì bài viết hữu ích này: