[center:1cd2a9ec97]Đêm trăng tiễn Điêu Thuyền[/center:1cd2a9ec97]
Theo truyền thuyết, Tào Tháo, Lưu Bị, hợp binh công đả Hạ Bì, bắt Lã Bố xử tử ở lầu Bạch Môn. Sau khi Lữ Bố chết, những tướng lĩnh trong thành Tào nghe nói Điêu Thuyền là một tuyệt sắc giai nhân nên rất muốn gặp, nhưng phủ Lữ Bố đã được Lưu Bị phái Quan Vũ đem binh đóng giữ, người khác không vào được.
Tối nọ, Quan Vũ sau khi giải quyết xong sự vụ, chợt vẳng nghe có tiếng khóc, ông bèn hỏi kẻ hầu là ai đang khóc. Kẻ hầu nói là Điêu Thuyền. Quan Vũ lệnh cho dẫn nàng tới.
Lát sau, Điêu Thuyền được dẫn tới, Quan Vũ ngước đầu nhìn, quả nhiên là một người dung mạo xuất chúng, dáng vẻ mê người. Trong lòng nghĩ: Rõ ràng Đổng Trác, Lữ Bố đã vì nàng này mà bỏ mạng, thứ hại nước giết người này không thể để lâu. Bèn vỗ án quát:
- Mi trước hầu Đổng Trác, sau lấy Lữ Bố, trăng gió lả lơii gây hại còn khóc nỗi gì!
Điêu Thuyền ngưng khóc, nói:
- Tướng quân chỉ biết một mà không biết hai. Buổi đầu Đổng Trác loạn triều chính, Lữ Bố trợ trụ làm ngược, xã tắc nguy tai như trứng xếp chồng, dân tình khốn đốn. Các quan trong triều đối với cường tặc đều bó tay không còn cách gì hơn. Vương ân công thiếp đành phải thiết kế liên hoàn, nhờ thiếp xả thân. Tiện thiếp tuy là hạng nữ lưu, xong vì việc nước, há dám tiếc gì tấm thân mình. Bây giờ hai kẻ tặc đều bị trừ, mà không dè thiếp lại trở thành tội nhân. Sự thế đảo điên như vầy sao khiến người ta không đau lòng cho được?
Nói xong nàng lại khóc.
Quan Vũ nghe xong, lòng cảm thấy xốn xang. Ông nghĩ lại lời nói của Điêu Thuyền cũng hợp tình hợp lý mà không khỏi động lòng trắc ẩn. Lúc này kẻ hầu bước vô kề tai Quan Vũ nói:
- Bẩm, chúa công có dặn, người doanh Tào tới bắt Điêu Thuyền thì cứ để bắt đi.
Quan Vũ nghĩ, nếu Điêu Thuyền mà bị bắt đi thì nhất định dữ nhiều lạnh ít, mình há có thể tháy chết trước mắt mà ngồi nhìn không cứu sao? Điêu Thuyền thấy Quan Vũ lộ vẻ đắn đo, bèn nói:
- Tiện thiếp từ nhỏ đã được nghe uy danh tướng quân và ngưỡng mộd dã lâu; nay được gặp, nếu như không hiềm chê ghét thì thiếp nguyện trải giường xếp chăn làm nô lệ hầu hạ tướng quân.
Quan Vũ thoạt nghe, lliền vừa thuwogn vừa giận, quát:
- Cầm mồm, ta có ý tốt đãi mi, sao mi dám nói ngông cuồng. Không nghĩ tình mi đáng thương, ta đã lấy đầu mi tức khắc.
Điều Thuyền thấy QUan Vũ nổi giận, lòng hồi hộp, nói:
- Nếu tướng quân tha thiếp, thiếp sẽ vô sơn lâm ở ẩn, cạo đầu làm ni cô.
Quan Vũ gật đầu:
- Thế thì được.
Đoạn Quan Vũ bảo ngưòi dẫn tới một con ngựa, lại chọn hai mươi tên lsinh tốt, và cho Điêu Thuyền thay đổi y phục trà trộn trong quân, thẳng ra cửa thành.
Đến rạng sáng ngày mới tới một nơi sơn thanh thủy tú, vượn kêu chim hót. Quan Vũ gò ngựa lại, nsoi với Điêu Thuyền:
- Từ đây đi về phía trước khỗng a mấy có am Tĩnh Từ, đến đó nói là Quan mỗ gởi lời hỏi thăm thì chủ trì sẽ đối xử tốt với cô nàng.
Điêu Thuyền cám ơn không ngớt, chắp tay nói:
- Tiện thiếp mong kiếp sau làm thân trâu ngựa báo đền ơn này.
Nói xong, che mặt khóc lớn mà đi.
Chính lúc đó, chợt nghe phía sau có tiếng hét, Quan Vũ ngoái đầu ngó lại liền giật mình. Chỉ thấy bụi bay lấp đầu, Trương Phi cầm bát xà mâu bay tới, hai bên còn có Lý Điển và Nhạc Tiến. Thì ra Trương Phi nghe nói người Doanh Tào tới bắt Điều Thuyền, ông sợ chuyện không hay sẽ xảy ra, nên quyết định giết Điêu Thuyền trước.
Quan Vũ thấy đoàn người ngựa tới, vội hỏi:
- Chuyện chi mà hơ hải thế này?
Trương Phi hét to:
- ĐẶc biệt tới lấy thủ cấp mi!
Nói xong hưo mâu thích tới. Quan Vũ vội né sang một bên, vừa may Lưu Bị cũng đã đến nạt Trương Phi dừng tay. Quan Vũ hỏi ra mới biết họ vì Điêu Thuyền mà tới đây. Ông bèn kể lễ nỗi niềm cũng vì việc nghĩa cứu Điêu Thuyền cho họ nghe. Lưu Bị nghe xong, buột miệng khen:
- Em ta quả là kẻ sĩ cương liệt!
Lý Điển, Nhạc Tiến thấy việc đã như vầy, chỉ còn biết trở về nhà báo lại với Tào Tháo. Tào Tháo thở dài một tiếng:
- Thấy sắc đẹp mà không tham, gặp cường quyền mà không sợ, đáng mặt đại trượng phu thay!
|