15-01-2004
|
#63
|
|
Tôi không biết viết gì cho bạn , ko biết nói gì sau chuyện của tôi và bạn . Chúng ta còn gì để nói với nhau đâu , vì bạn là kẻ tồi tệ , là kẻ thua cuộc . Còn tôi , tôi đã thắng , tôi có thể ngẩng mặt , cao đầu và mỉn cười mỗi khi gặp bạn - nụ cười của kẻ chiến thắng .
Nhưng tôi thất bại , trong lòng tôi biết tôi thất bại , tôi chiến thắng sau khi đã bị làm tổn thương một cách nặng nề . Tôi ko mất mặt , tôi tự hào về cách ứng xử của mình . Mọi người khen ngợi , nhưng tôi biết tôi thất bại . . .
Giờ đây , bạn vẫn trở về với cuộc sống của bạn , ở một thành phố thơ mộng và yên ả . Mấy hôm trước , C nói bạn hỏi tôi , tôi cười nhạt nhẽo , nụ cười còn xót lại của tôi dành cho bạn chỉ có dư vị đó mà thôi . Bạn ở đâu tôi ko quan tâm nữa . . . trước đây , ngay cả khi mọi người nói rằng bạn bị nghiện tôi vẫn chấp nhận . . . Nhưng bây giờ thì chẳng còn gì cả , tôi đã bị tổn thương , sự tổn thương bạn gây ra khiến tôi ko còn có thể chấp nhận bạn được nữa . Và cả cái gia đình của bạn , người mẹ mà bạn vẫn ngưỡng mộ , vẫn ca ngợi . . . hai mẹ con bạn đâu có gì khác nhau nhỉ ?
|
|
|
|