[center:fb40a67466]Lời Thú Của Kẻ Trộm ( 1 )[/center:fb40a67466]
Khi Gia Cát Lượng dẫn ba mươi vạn đại quân bắc phạt Trung Nguyên thì gặp phải TƯ Mã Ý. Hai bên dằng dai đánh rồi lại ngưng, ngưng rồi lại đánh, kéo dài cả nửa năm trời, quả là bên tám lạnh, đằng nửa cân. Gia Cát Lượng vì muốn dưỡng quân nên bỏ ý định tiếng công Bắc Ngụy. Ở cửa Thiên Thủy ông hạ đại doanh, phái tâm phúc là Đại tướng Mã Lăng trấn thủ, cản trở binh Ngụy; còn ông thì rút về Tây Thành trùng tu lương thảo.
Bấy giờ chiến tranh liên miên, ruộng đất hoang vu, lương thực thiếu hụt. Lương thảo TÂy Thành thường bị trộm cắp. Gia Cát Lượng hết sức giận, tự ông dẫn binh sĩ vô thành đến từng nhà sưu tra. Tốn công cả ngày trời nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối lương thảo bị bọn trộm cắp cất giấu ở đâu. Đến tối, khi Gia Cát Lượng trở về doanh, chợt thấy trong miếu ở lưng chừng núi sau thành có ánh đèn rọi ra, ông lấy làm lạ: đây là ngôi miếu hoang bị hư đổ, đã từ lâu không người đến cúng kiến, vì sao bữa nay lại có ánh đèn? Ông vội lệnh cho quân sĩ thổi tắt đèn lồng, rón rén để chỗ miếu hoang ấy. Qua khe hở, Gia Cát Lượng thấy bốn người bên trong, bọn chúng đang vừa uống rượu vừa kháo chuyện.
Một người nói:
- Ai cũng nói Gia CÁt Thừa tướng liệu việc như thần, xem ra chỉ có danh mà thôi.
Người thứ hai nói:
- Gia CÁt Thừa tướng thương dân như con, chúng ta trộm lấy quân lương của ông ta như vầy thật không phải!
Người thứ ba nói:
- Mấy tên giữ kho lương đều bị cách chức, chuyện này để xem ông ta làm thế nào?
Người thứ tư nói:
- Trừ phi ổng sử dụng chúng ta, nếu không chúng ta sẽ còn lấy trộm dài dài.
Nghe đến đây, Gia Cát Lượng biết bốn nguowì này đều là thủ phạm. Ông xô mạnh cửa miếu xông vào nạt lớn:
- Gia Cát Lượng đây này!
Bốn tên tặc đạo thoạt thấy Gia Cát Lượng, nhất thời đều giật mình hóot hoảng, lại thấy quân sĩ đã chận đường tẩu thoát, nên chỉ còn cách quì xuống đó chờ phát lạc.
Ngay trong đêm, Gia Cát Lượng thăng đường thẩm vấn. Bốn tên đều khai: những lương thực lấy trộm đó đầu đã bán cho bá tánh hết rồi.
- Lương thực lấy trộm hồi hôm cũng bán hết rồi phải không?
- Bẩm thừa tướng, quân lương hồi hôm chưa bán, vẫn còn ở trong thành ạ!
Gia Cát Lượng có hơi không tin, lại hỏi vặn:
- Quân lương còn ở trong thành, vậy các người cất giấu ở đâu?
- Thưa còn ở trong tửu điếm ngang cửa miếu đây!
- Bọn bây làm sao lấy trộm được?
- Nghe nói đại nhân túc trí đa mưu, hiềm vì chưa được lãnh giáo. Hôm qua bọn tôi và bọn phổ kỵ tửu điếm có thương lượng, quân lương lấy trộm được sẽ đem toàn bộ gởi trong tửu điếm. Hồi sáng, khi đại nhân dẫn binh sưu tra, chúng tôi lại cố ý mở hoác cửa điếm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngỡ là có thể lừa được đại nhân. Ai dè đại nhân liệu việc như thần, đã tìm ra manh mối. Bọn tôi hết sức khâm phục, bây giờ tùy đại nhân phát lạc.
Bọn trộm vừa khai xong thì gương mặt Gia CÁt Lượng cũng đỏ bừng. Thì ra, hồi sáng ông dẫn quân sĩ đi từng nhà sưu tra, thấy cửa điếm mở hoác, bàn ghế trong điếm bày sắp ngăn nắp đàng hoàng, mấy phổ kỵ cũng cứ tỉnh bơ quét dọn, ông ngỡ rằng điếm này hẳn không tàng trữ lương thực trộm, do đó mà không tra xét kỹ càng.
|