Lương Sơn Bạc  
Trang chủ Lương Sơn Bạc  Lương Sơn Diễn Đàn  Nơi Lưu Trữ: Truyện Ngắn, Truyện Dài, Bài Viết, Nhân Vật, Sách Lịch Sử, Sách Dạy Võ Thuật...   Xem hình thành viên và hình các buổi giao lưu LSB   Nơi Lưu Trữ: Cổ Thi VN, Cổ Thi TQ, Thơ Mới & Các Tuyển Tập Thơ
Quay Lại   Lương Sơn Bạc > Huyền Vũ Môn > Xóm Hẻo
Thành viên
Mật khẩu
Những câu hỏi thường gặp Danh sách các thành viên LSB  Lương Sơn Thương Quán
Xóm Hẻo Mãnh Long thì hẵng quá giang.

Trả lời
 
Tiện ích Chế độ hiển thị
Cũ 10-10-2008   #577
Ảnh thế thân của LSB-manuvotinh
LSB-manuvotinh
-=[ Huyền Vũ Bộ Binh ]=-
Gia nhập: 03-04-2004
Bài viết: 1.429
Điểm: 263
L$B: 18.835
Tâm trạng:
LSB-manuvotinh đang offline
 
Trác huynh và các bạn thân à. Sen thì đẹp rồi, trong sáng rồi. Nào là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn; nào là cả đời không bướm lượn ong bay; nào là quá khứ hiện tại tương lai và kiếp luân hồi vĩnh cửu. Thôi thì rằng tốt rằng hay.

Đọc vài bài không hẳn là Phùng Quán hay ai đó mà có ý kiến rằng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là tốt hay không tốt. Tuy nhiên sao mà phải cứng nhắc. Một đằng nói là kẻ quên nghĩa sinh thành hay một đằng nói là giữ hương thơm giữa một bốn bế bùn đất. Kệ nó đi.

Sen thì thơm và quý. Bùn bộ không quý không thơm? Oài mệt quá.

Tài sản của LSB-manuvotinh
Trả lời kèm theo trích dẫn
3 thành viên đã gửi lời cám ơn đến LSB-manuvotinh vì bài viết hữu ích này:
Cũ 11-10-2008   #578
Ảnh thế thân của Quận Chúa Quỳnh Anh
Quận Chúa Quỳnh Anh
-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-
Quỳnh Thỉ Thốc
Gia nhập: 09-05-2004
Bài viết: 2.529
Điểm: -1996
L$B: 52.413
Quận Chúa Quỳnh Anh đang offline
 
Một loài hoa vẫn là một loài hoa, nó không cần ai đặt luận lệ, xác định quyền hạn dùm cho nó. Bởi vì mỗi loài hoa đều là hoàng hậu, một ngôi thứ duy nhất của riêng mỗi loài. Chỉ có con người mới thích phân cấp phân ngành để đặt ra ngôi thứ, phát sinh ra bao phân biệt lố lăng, ba hoa, lăng nhăng, phách láo (là những kẻ trong bài thơ của P.Q.)

Không riêng gì sen, hoa huệ hay hoa hồng dù được bón bằng phân, nhận cái thối tha nhưng cho ra cái hương thơm tinh ngát, khoe sắc khoe hương làm đẹp cho đời. Huệ chễm chệ có mặt trên bàn thờ, hoa hồng tượng trưng cho chữ tình vẫn được người đời hít hà thưởng thức và đem hoa tặng cho nhau. Người nông dân bám mặt với đất, một đời chân lắm tay bùn, cũng dâng hiến cho đời từng hạt gạo trắng tinh khôi thơm mùi sữa non, ví họ như loài hoa sen thì xứng đáng lắm lắm.

Còn những kẻ thích dùng quyền lực thay thế cho chữ nghĩa thánh hiền là những kẻ vấy bùn cho ra hôi tanh. Những kẻ này khi bưng bát cơm ăn, yếu tố giá trị từ đâu mà có lại khiến cho nông dân nghèo tới nỗi phải "gục xuống đọa đầy mới thôi" thì lẽ phải nào cho phép, lấy tư cách gì mà bám vào chiếc áo Từ tâm để tha hồ tự ví "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn". Chính những kẻ này đã coi thường sen, xem thường phẩm chất sen, bi bô toàn nhân nghĩa hão, thật đáng lên án thay (ông P.Q. mắng là phải rồi). Theo ngu ý của QA, thì "nhân danh sen" ngầm ý thế trong bài thơ là vậy chăng?

Phẩm chất hoa không đổi, tấm lòng người nông dân chân lắm tay bùn không đổi, nhưng thời thế thay đổi, đời sống nông dân ngày càng ngày càng nghèo thêm. Làm ra lúa gạo lại không có gạo mà ăn, hỏi bởi vì đâu? Sen không quen đùa cợt, nhưng cũng không thể ngăn được loài ong bướm "ẩn náu". Người nông dân làm ra hạt gạo, họ xứng đáng với tầm vóc của mình, xứng đáng được ví như sen. Nhưng cũng không thể ngăn cản được những kẻ bóc lột xương máu "ẩn náu". Nên cái chuyện cố ý mượn sen để ví "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" thì thiếu gì. Trong dân gian có truyền miệng giai thoại này:

Nông dân nghèo không có cơm ăn, mà khoai là món ăn độn thường ngày. Để đáp lời lại với những kẻ từng hứa hẹn với họ là sẽ "cứu họ khỏi ách cơ hàn" nên mỗi bữa ăn là họ lại giơ củ khoai ra và hát vầy:

Lủng là lủng lẳng củ khoai. Rễ con tua tủa mọc dài hơn râu. Mỗi lần thọc xuống vực sâu. Đ. lại cầm đầu nâng chúng con lên. Đ. giờ ngồi chốc ăn trên. Chúng con sống chết chẳng quên ơn người.


Trác huynh ơi, giải thích hai câu này cho muội với:

Nâu sồng áo chẳng bùn hôi
Trước sau tu thật mới ngồi tòa sen


tèn ten (cái này là muội thêm vào, hì.)

Cám ơn huynh trước hé!


Chữ ký của Quận Chúa Quỳnh Anh
Ta cúi xuống mênh mông là biển động
Nhặt vỏ sò xem trăng mọc trên tay (S.T.)

Tài sản của Quận Chúa Quỳnh Anh
Trả lời kèm theo trích dẫn
3 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Quận Chúa Quỳnh Anh vì bài viết hữu ích này:
Cũ 15-10-2008   #579
Ảnh thế thân của Quận Chúa Quỳnh Anh
Quận Chúa Quỳnh Anh
-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-
Quỳnh Thỉ Thốc
Gia nhập: 09-05-2004
Bài viết: 2.529
Điểm: -1996
L$B: 52.413
Quận Chúa Quỳnh Anh đang offline
 
Đem bài thơ này để vào nhà Trac huynh.

Đời người gắn liền cùng con số
sự nghiệp tình duyên
lên voi xuống chó
ngáp trẹo quai hàm bao mớ bòng bong
theo mỗi tuổi đời
em của anh
cười trừ. ờ ờ
ghét người ác thường nổ luyên thuyên
báo cáo thành tích bằng con số ma
em cười hổng có ra
khi họ khoe khoang về một xã hội tự do dân chủ
áo ấm cơm no
dân đâu cần lo
đmá. ngoài tiếng chửi thề. em chỉ biết thở dài.

Em của anh
viết những câu chuyện tình hổng có được hay
ít nhiều lôi thôi
không lôi thôi đâu phải là chuyện tình
về những đôi tình nhân yêu nhau
trong bụi rậm. nơi góc cầu thang tối. bên trong một con hẽm không đèn
hôn ngấu nghiến. những cặp mắt chưa thỏa trong đêm
chuyện tình nào rồi cũng tăng lên
qua con số
được tính từ trang đầu đến trang cuối cùng
rồi được khép lại bằng hai chữ The end
em là một người không thích kết thúc
nên chuyện tình nào cũng viết dở dang
sự bỏ lửng như khiêu khích
không cần nhìn đồng hồ. mặc bao lời thúc giục

Mộng thức
tiếng sột soạt trong đêm
từ tổ chim trên mái nhà. nhạc điệu tèng teng
chạy về phía em như thể mừng rỡ
cảm giác nhảy múa trong mỗi góc tối
khoảnh khắc vui thích ở đó
ngụ lại trong tim

Mùa tùy thích đến. bỏ đi. im lìm
giấc mơ quá khứ đà gặt xong
giữ những điều đơn sai
như sự trừng phạt. tự nhắc nhở?
thả rơi thật nhiều trong khoảng không
những gì bất như ý
làm dịu một cơn giận dữ
quên thằng có khuôn mặt láu cá
cùng mụ già khó đăm đăm khi hỏi giấy tờ
đời người không nói
đời người không bay
chỉ muốn đi ra ngoài cái cửa
ngón chân nào nằm đợi
còn ngón nào buồn bã bén rễ không hay
em / bóng tối nhìn lẫn nhau. đùa bóng gió
đêm thở

Đôi bàn tay thừa thải không biết phải làm gì. ợ
nơi cổ họng. tham dự trò chơi qua trí tưởng tượng
bằng cái đầu không động đậy. điềm tĩnh thụ hưởng
đôi vai lệch trên cái ghế lỏng chân
em nhìn thấy nhiều màu tóc. nhiều chiếc nhiệt kế
nóng / lạnh
có tiếng yêu cầu kiểm tra thân thể
cả tiếng năn nỉ
xin được thay huyết thanh
lũ giun đất cũng bày đặt loe ngoe
ở những bụi cây bên cạnh
những đứa trẻ lè lưỡi. có đứa đưa miệng thổi phồng cho căng hai bờ má đỏ au
không cần nhớ bao nhiêu tuổi
vì tuổi nào em cũng thích chơi búp bê
những con búp bê không bao giờ già. không biết ê răng là gì

Nghĩ về
một bài hát. một chuyến bay. một bài thơ được tặng
ý lời đơn giản. sâu. mạnh mẽ
vượt lên trên hết. một tấm lòng ngay thẳng
em thích thú vẽ anh bằng trái tim yêu thương
xót xa chân đời anh đi trên vùng đá sỏi
ở một nơi
nhiều cạm bẫy. không thiếu rủi ro
tràn lan những sự phản bội
thách thức lương tâm con người
ngày bão giông
đêm tối chân không
những lý lẽ nhập nhằng. lập lờ đánh lận con đen
đủ điên
té chõng gọng

Em của anh. thoảng khi mệt mỏi. ngừng rống
ngồi đếm nhịp tim
thăm dò buồng phổi
theo dõi tiêu hóa
thấy mình khỏe re
như bò kéo xe
vỗ tay mừng. cấm có hỏi
sao sống hoài dzậy mậy?
giựt le chơi. mặc cho đêm gãy
không phải đêm tàn
em khao khát muốn bay
bay hoài...
em đi tìm bầu trời sáng
nơi đó có anh!


QCQA


Chữ ký của Quận Chúa Quỳnh Anh
Ta cúi xuống mênh mông là biển động
Nhặt vỏ sò xem trăng mọc trên tay (S.T.)

Tài sản của Quận Chúa Quỳnh Anh
Trả lời kèm theo trích dẫn
3 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Quận Chúa Quỳnh Anh vì bài viết hữu ích này:
Cũ 15-10-2008   #580
Ảnh thế thân của TracMoThu
TracMoThu
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 05-03-2006
Bài viết: 309
Điểm: 550
L$B: 16.297
TracMoThu đang offline
 
Nhắn Em. Phút ngã lòng

Ráng tập như Tô Thùy Yên
Cải tạo mười năm còn một mớ xương
Trở về
Viết câu thơ hoa nở

Ráng tập như Bùi Bàng Giúi
Coi cuộc đời như công viên
Lơn tơn đứng
Lơn tơn ngồi
Lơn tơn chạy

Ráng tập như Cao Bá Quát
"Bình Dương Bồ Bản vô Nghiêu Thuấn
Mục Dã Minh Điều hữu Võ Thang"
Phất cờ
Làm giặc

Ráng tập như một thiền sư chết giấc
Ngồi thiền giữa chợ
Đầu gật gù
Vai cà giật

Ráng tập như gã ăn mày
Bị gậy xin cơm
Xin tiền
Xin rượu
(Đếch có cần xin tự do-dân chủ)

Ráng tập như nước
Tự nhiên mà chảy về chỗ thấp
Ráng tập như lửa
Tỉnh bơ mà bốc lên cao
Ráng tập như trăng sao
Không cần ai thắp ai nhen
Vẫn sáng
Ráng tập như con beo con hùm trong rừng sâu núi thẳm
Xé thịt con mồi ngấu nghiến
Lòng sạch như gương

Em của anh !
Sá gì một cái-trăm-năm !

Tài sản của TracMoThu
Trả lời kèm theo trích dẫn
4 thành viên đã gửi lời cám ơn đến TracMoThu vì bài viết hữu ích này:
Cũ 16-10-2008   #581
Ảnh thế thân của TracMoThu
TracMoThu
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 05-03-2006
Bài viết: 309
Điểm: 550
L$B: 16.297
TracMoThu đang offline
 
Đánh nhau ngoài biển

Ngùi trông thế sự chạnh lòng
Cán cân công lý cong cong...lại cười !
Gẫm đau cái phận muỗi ruồi
Gặp trâu bò húc tiêu đời có khi
Thì đành số phận lâm li
Chịu cảnh bi đát nói gì nữa đây ?

Bí mật bật mí tầy huầy
Khép vô đúng cái tội này. Mới đau !
Tên Hải hơi hãi. Nhận mau
Tên Chiến ham chiến đánh nhàu. Te tua !
Tên chưa sợ. Trị cho chừa
Còn tên biết sợ...trị vừa vừa thôi
Những tên khác khéo lắm lời...
Nhìn vào gương ấy mà soi lại mình

Tòa ta xử thiệt công minh !
Hoan hô buổi diễn linh đình vừa xong !!!

Tài sản của TracMoThu
Trả lời kèm theo trích dẫn
2 thành viên đã gửi lời cám ơn đến TracMoThu vì bài viết hữu ích này:
Cũ 20-10-2008   #582
Ảnh thế thân của Chủ Lô
Chủ Lô
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 23-03-2007
Bài viết: 783
Điểm: 193
L$B: 40.726
Chủ Lô đang offline
 
Cái tựa hay quá, "Bài thơ của một người yêu nước mình"... Đó là tâm sự của một người trẻ, đầy nhiệt huyết, muốn cống hiến cho quê hương nên sớm jác ngộ cách mạng
Nhà thơ Trần Vàng Sao, tên thât là tên thật là Nguyễn Đính sinh năm 1942. Bài thơ "Bài thơ của một người yêu nước mình" viết năm 1967, lúc ông 25 tuổi được đánh já là một trong số 100 bài thơ hay nhất của Việt Nam ở thế kỷ 20.

Trích dẫn:
Bài thơ của một người yêu nước mình


Buổi sáng tôi mặc áo đi giầy ra đứng ngoài đường
Gió thổi những bông mía trắng bên sông
Mùi tóc khô còn thơm lúa mùa qua
Bầy chim sẻ đậu trước sân nhà
Những đứa trẻ đứng nhìn ngấp nghé

Tôi yêu đất nước này như thế
Mỗi buổi mai
Bầy chim sẻ ngoài sân
Gió mát và trong
Đường đi đầy cỏ may và muộng chuộng

Tôi vẫn sống
vẫn ăn
vẫn thở
như mọi người
đôi khi chợt nhớ một tiếng cười lạ
một câu ca dao buồn có hoa bưởi hoa ngâu
một vết bìm khô trên mặt đá
không có ai chia tay
cũng nhớ một tiếng còi tàu

Mẹ tôi thức khuya dậy sớm
năm nay ngoài năm mươi tuổi
chồng chết đã mười mấy năm
thủa tôi mới đọc được i tờ
mẹ thương tôi mẹ vẫn tảo tần
nước sông gạo chợ

nhà hai buổi nhà không khi nào vắng người đòi nợ
sống qua ngày nên phải nghiến răng
cũng không vui nên mẹ ít khi cười
những buổi trưa buổi tối
ngồi một mình hay khóc
vẫn thở dài mà không nói ra
thương con không cha
hẩm hiu côi cút

tôi yêu đất nước này xót xa
mẹ tôi nuôi tôi mười mấy năm không lấy chồng
thương tôi nên ở goá nuôi tôi
những đứa con nhà giàu hàng ngày chửi bới
chúng cho mẹ con tôi áo quần tiền bạc như cho một đứa hủi
ngày kỵ cha họ hàng thân thích không ai tới

thắp ba cây hương
với mấy cái bông hải đường
mẹ tôi khóc thút thít
cầu cha tôi phù hộ tôi nên người
con nó còn nhỏ dại
trí chưa khôn chân chưa vững bước đi
tôi một mình nuôi nó có kể chi mưa nắng

tôi yêu đất nước này cay đắng
những đêm dài thắp đuốc đi đêm
quen thân rồi không ai còn nhớ tên
dĩ vãng đè trên lưng thấm nặng
áo mồ hôi những buổi chợ về
đời cúi thấp
giành từng lon gạo mốc
từng cọng rau, hột muối
vui sao khi còn bữa đói bữa no
mẹ thương con nên cách trở sông đò
hàng gánh nặng phải qua cầu xuống dốc
đêm nào mẹ cũng khóc
đêm nào mẹ cũng khấn thầm
mong con khôn lớn cất mặt với đời

tôi yêu đất nước này khôn nguôi
tôi yêu mẹ tôi áo rách
chẳng khi nào nhớ tuổi mình bao nhiêu

Tôi bước đi
mưa mỗi lúc một to
sao hôm nay lòng thấy chật
như buổi sáng mùa đông chưa có mặt trời mọc
con sông dài nằm nhớ những chặng rừng đi qua
nỗi mệt mỏi, rưng rưng từng con nước
chim đậu trên cành chim không hót
khoảng vắng mùa thu ngủ trên cỏ may

tôi yêu đất nước này những buổi sớm mai
không ai cười không tiếng hát trẻ con
đá đất cỏ cây ơi
lòng vẫn thương mẹ nhớ cha
ăn quán nằm cầu
hai hàng nước mắt chảy ra
mỗi đêm cầu trời khấn Phật cho tai qua nạn khỏi
ngày mai mua may bán đắt

tôi yêu đất nước này áo rách
căn nhà dột phên không ngăn nổi gió
vẫn yêu nhau trong từng hơi thở
lòng vẫn thương cây nhớ cội hoài
thắp đèn đêm ngồi đợi mặt trời mai

tôi yêu đất nước này như thế
như yêu cây cỏ trong vườn
như yêu mẹ tôi chịu khó chịu thương
nuôi tôi thành người hôm nay
yêu một giọng hát hay
có bài mái đẩy thơm hoa dại
có sáu câu vọng cổ chứa chan
có ba ông táo thờ trong bếp
và tuổi thơ buồn như giọt nước trong lá sen

tôi yêu đất nước này và tôi yêu em
thủa tóc kẹp gái ngoan học trò
áo trắng và chùm hoa phượng đỏ
trong bước chân chim sẻ
ngồi học bài và gọi nhỏ tên tôi
hay nói chuyện huyên thuyên
chuyện trên trời dưới đất rất lạ
chuyện bông hoa mọc một mình trên đá
cứ hay cười mà không biết có người buồn

sáng hôm nay gió lạnh vẫn còn
khi xa nhà vẫn muốn ngoái lại
ngó cây cam cây cải
thương mẹ già như chuối ba hương
em chưa buồn
vì chưa rách áo

tôi yêu đất nước này rau cháo
bốn ngàn năm cuốc bẫm cày sâu
áo đứt nút qua cầu gió bay
tuổi thơ em hãy giữ cho ngoan

tôi yêu đất nước này lầm than
mẹ đốt củi trên rừng và cha làm cá ngoài biển
ăn rau rìu rau có rau trai
nuôi lớn người từ ngày mở đất
bốn ngàn năm nằm gai nếm mật
một tấc lòng cũng trứng Âu Cơ
một tiếng nói cũng đầy hồn Thánh Gióng

Tôi đi hết một ngày
gặp toàn người lạ
chưa ai biết chưa ai quen
không biết tuổi không biết tên
cùng sống chung trên đất
cùng nỗi đau chia cắt Bắc Nam
cùng có chung tên gọi Việt Nam
mang vết thương chảy máu ngoài tim
cùng nhức nhối với người chết oan ức
đấm ngực giận hờn tức tối
cùng anh em cất cao tiếng nói
bản tuyên ngôn mười bốn triệu người đòi độc lập tự do
bữa ăn nào cũng phải được no
mùa lạnh phải có áo ấm
được nói cười hát ca yêu đương không ai cấm
được thờ cúng những người mình tôn kính
hai mươi năm cuộc đời chưa khi nào định

Tôi trở về căn nhà nhỏ
đèn thắp ngọn lù mù
gió thổi trong lá cây xào xạc
vườn đêm thơm mát
bát canh rau dền có ớt chìa vôi
bên hàng xóm có tiếng trẻ con khóc
mẹ bồng con lên non ngồi cầu Ái Tử

đất nước hôm nay đã thấm hồn người
ve sắp kêu mùa hạ
nên không còn mấy thu
đất nước này còn chua xót
nên trông ngày thống nhất
cho bên kia không gọi bên này là người miền Nam
cho bên này không gọi bên kia là người miền Bắc
lòng vui hôm nay không thấy chật

tôi yêu đất nước này chân thật
như yêu căn nhà nhỏ có mẹ của tôi
như yêu em nụ hôn ngọt trên môi
và yêu tôi đã biết làm người
cứ trông đất nước mình thống nhất

Trần Vàng Sao.
19/12/1967
Cái zễ nhìn thấy trong bài là một ước mơ. Ước mơ mà mấy chục triệu người lúc đó cùng nghĩ tới.


Chữ ký của Chủ Lô
Một chữ tình để zuy trì thế jới
Một chữ tài để tô điểm càn khôn
( Tình chi nhất tự, sở dĩ duy trì thế giới; tài chi nhất tự, sở dĩ phấn sức càn khôn. )

Trả lời kèm theo trích dẫn
4 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Chủ Lô vì bài viết hữu ích này:
LoveBlue (25-10-2008), Nguyễn Lâm Nhật Minh Anh (21-10-2008), Quận Chúa Quỳnh Anh (19-11-2008), TracMoThu (21-10-2008)
Cũ 21-10-2008   #583
Ảnh thế thân của TracMoThu
TracMoThu
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 05-03-2006
Bài viết: 309
Điểm: 550
L$B: 16.297
TracMoThu đang offline
 
Vào nửa đầu của thập niên 70 thuộc thế kỷ trước, tôi có đọc được một bài thơ trên báo Sài gòn, báo nào thì đã quên mất, nhưng là báo ra hợp pháp, không phải báo in ronéo của các nhóm SVHS phản chiến, nhớ lõm bõm vài câu, xin được ghi lại đây :

Ngày bây giờ đầy hơi cay ma trắc
Có anh em có dã chiến dàn chào
Có mẹ già rưng rưng nước mắt
Thương cháu con và khóc đồng bào


Bài thơ có tựa là "Ngày Bây Giờ", nếu trí nhớ tôi chính xác, gồm bốn khổ thơ, hiện trong đầu tôi chỉ còn lại một khổ...nói lên tâm tư tình cảm của một sinh viên trong cơn bão của thời cuộc, những cuộc xuống đường rầm rộ, những rào kẽm gai sắc cạnh, những mặt nạ heo hầm hừ, những dùi cui vung lên, những quả lựu đạn cay (được gọi là phi tiễn) bay tà tà, những bịch nylon chanh dấm dúi, những cô gái trẻ măng ngất xỉu, những chàng trai thanh mảnh mặt đẫm máu...

Những khung cảnh không quên được !

Tài sản của TracMoThu
Trả lời kèm theo trích dẫn
3 thành viên đã gửi lời cám ơn đến TracMoThu vì bài viết hữu ích này:
Cũ 22-10-2008   #584
Ảnh thế thân của Chủ Lô
Chủ Lô
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 23-03-2007
Bài viết: 783
Điểm: 193
L$B: 40.726
Chủ Lô đang offline
 
Quả thật tìm bài thơ bên trên không ra, xài từ Gúc tới Ya tới cả hàng nội cũng bó tay luôn.
Cái khung cảnh không quên được ấy thì ngày nay fải nói là không khung cảnh không bao jờ thấy. Thảng có thì cũng chỉ là thấy cái bề nổi với chó săn, kẽm gai, và hơi cay trong bình khí nén. Còn cái sâu xa ẩn chứa bên trong thì như đợt sóng ngầm, thấy đấy mà cũng như không thấy.
Hôm rồi một cô em Hà Nội kể chuyện cô lang thang qua nơi sóng jó. Thắc mắc rằng sao họ chỉ ê a mỗi một bài chán ốm. Thật là một bài không? Nếu suy luận như vầy. "Bao nhiêu năm qua, những bài ca hay nhất của VN.. Là những bài ca về..." Thế thì hàng ngàn năm qua, hàng trăm ngôn ngữ khác nhau chả lẽ lại chỉ có một bài để e a thôi sao? Thê nên sống ở cái chỗ hòa bình yên ả sẽ khó mà khiến người ta fải zụng tâm suy nghĩ mưu cầu vươn tới.

Cứ fải như nhà thơ Trần Vàng Sao sau khi qua thời tuổi trẻ hăng say cống hiến làm được bài thơ để đời (100 bài thơ hay nhất VN)... Để rồi lại làm bài thơ khác
Trích dẫn:
Người đàn ông 43 tuổi nói về mình
Trần Vàng Sao


1.
tôi tuổi tỵ
năm nay bốn mươi ba tuổi
thường không có một đồng trong túi
buổi sáng buổi chiều
thứ hai thứ ba thứ bảy chủ nhật
trong nhà ngoài sân với hai đứa con
cây cà cây ớt
con chó con mèo
cái đầu gãy cái tay gãy của con búp bê
cọng cỏ ngọn lá vú sữa khô
thúng mủng chai chén sách vở quần áo mũ nón cuốc rựa trên ghế dưới bàn
hai ba ngày một tuần một tháng có khi không đi đâu hết
một hai ba giờ sáng thức dậy ngồi vác mặt ngó trời nghe chó sủa
miếng nước trà mốc nguội có mùi bông lài rát cổ
cũng không có chi phiền
vấn một điếu thuốc hút
hai ba lần tắt đỏ
rồi nửa chừng rách giấy
bạn bè gặp nhau
cho uống một ly cà phê
một lần
qua hai lần phải tránh
không phải ai cũng nghĩ như mình
nhiều đứa vui gặp nhau cho năm ba đồng một chục
đưa tay cầm lấy
miệng nói không được

2.
tôi thấy tôi như người tù được thả rông
lang thang giữa đường giữa phố
nhìn hết mọi người
xem mình lâu ngày mặt mũi có khác người không
tôi đi lui
tôi đi tới
phố phường đông chật
tiếng cười tiếng la tiếng nói tiếng xe cộ
chẳng có ai quen thử nói chào tôi một tiếng
tôi đưa hai tay lên đầu vuốt tóc
lấy chân hất một hòn đá
cúi xuống nhìn mấy bao thuốc không bên lề đường
rồi đi về
qua cầu dép sút một quai
tôi không muốn nhớ gì hết

3.
tôi ngồi trên hòn đá trước nhà
buổi chiều không có một con chim đậu trên cây
đám trẻ con chia phe bắn nhau cười la ngoài sân
đứa sống đứa chết cãi nhau ăn gian chưởi thề
những người đi bán về nói chuyện to
hai đứa nhỏ nhà bên cạnh cầm đèn che miếng lá chuối
qua xin lửa hỏi tôi nấu cơm chưa
tôi cười lắc đầu muốn đi ngủ
trong gió có mùi rơm cháy
tôi không biết làm gì hết
tôi bỏ hai chân ra khỏi dép cho mát
đám trẻ con bỏ chơi chạy theo phá đàn trâu bò đi qua
tôi bước vào nhà mở rộng hai cánh cửa lớn thắp một cây đèn để lên bàn thờ
hai đứa con ra ngoài đường chờ mẹ chưa về
trời còn lâu mới tối
tôi đi gánh một đôi nước uống

4.
tôi sống yên ổn với những việc làm hàng ngày của mình
không định được ngày mai
có một đồng để mua cho con nửa cái bánh tráng hay hai
cái kẹo gừng
có hai đồng cất dưới chân đèn trên bàn thờ
lỡ khi hết dầu thắp tới bữa thiếu ruốc hết bột ngọt
mả cha cuộc đời quá vô hậu
cơm không có mà ăn
ngó lui ngó tới không biết thù ai
những thằng có thịt ăn thì chẳng bao giờ ỉa vất

5.
lâu ngày tôi thấy quen đi
như quen thân thể của mình
tiếng ho gà nửa đêm của những đứa bé chưa đầy hai tuổi
buổi chiều không có cơm ăn
những con ruồi ăn nước mũi khô trên má
những đứa đau quan sát những con chuột
chết lòi ruột ở bến xe đò
những tiếng cha mẹ vợ chồng anh em
con cái chưởi bới la hét trong bữa ăn
người điên ở trần đứng làm thinh
giữa trời mưa ngoài chợ
những ngày hết gạo hết tiền hết củi
muối sống không còn một hột của tôi
những trách canh rau khoai tháng năm không có bột ngọt
hai mắt tôi mở to
đầu tôi cúi thấp
miệng tôi há ra
những lá khoai nhám và rít mắc vài hột cơm
dồn cứng chật cuống họng

nói thật lúc này tôi muốn được say rượu
họa may thấy một đồng thành ba bốn đồng

6.
nhiều khi tôi quá chán
chân tay rã rời
đầu óc đau nhức
không muốn làm gì hết
mấy đứa nhỏ chơi buôn bán bỏ đi đâu không biết
để đất đá lá cây đầy nhà
tôi dựa cửa ngồi yên một chỗ
dụi mắt nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác
nói chi tới những đứa đã chết trên rừng giữa phố
bạn bè có đứa giàu đứa nghèo
đứa ngụy đứa cách mạng
đứa của tiền ăn tiêu mấy không hết
đứa không có được một cái áo lành
đứa đi kinh tế mới ba bốn bảy tám năm
trở về xách một cái bị lát
mặt cắt không có một hột máu
đứa đạp xe thồ ngồi vắt chân ăn củ sắn
chờ khách ở bến xe
đứa vô tích sự ở nhà không có việc chi làm
có đứa râu tóc dài che kín mặt
có đứa tàn không nhớ mình tên chi
có đứa chịu không nổi dắt vợ con vào nam
ăn chợ ngủ đường
mỗi lần gặp nhau mở to mắt cười hút một điếu thuốc
hết chuyện nói

hai đứa con đi chơi về cười nói
đứa nhỏ bắt tôi đánh trống
cho nó làm ông địa múa thiên cẩu

7.
cái trống lon mặt ni lông và hai chiếc đũa tre
tôi đánh
múa đi các con
này đây cái nón gãy vành làm đầu thiên cẩu
và sợi dây chuối treo ngọn lá làm tiền
múa đi các con
cái bụng ông địa to tròn giơ lỗ rún gài nút áo không được
ông địa chống tay vỗ bụng ngửa mặt lên trời cười ha ha
tôi vỗ tay hoan hô
và không biết mình có nhớ ra được
cái mặt ông địa không

Tháng chín 1984


Chữ ký của Chủ Lô
Một chữ tình để zuy trì thế jới
Một chữ tài để tô điểm càn khôn
( Tình chi nhất tự, sở dĩ duy trì thế giới; tài chi nhất tự, sở dĩ phấn sức càn khôn. )

Trả lời kèm theo trích dẫn
2 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Chủ Lô vì bài viết hữu ích này:
LoveBlue (25-10-2008), Quận Chúa Quỳnh Anh (19-11-2008)
Cũ 27-10-2008   #585
Ảnh thế thân của TracMoThu
TracMoThu
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 05-03-2006
Bài viết: 309
Điểm: 550
L$B: 16.297
TracMoThu đang offline
 
Thiếu vắng

Thiếu em như gió không mây
Quẩn quanh lui tới biết bay chỗ nào
Thiếu em như cọ không màu
Vẽ vời tung tóe tranh nào hiện ra ?
Thiếu em như cây không hoa
Lá xanh ngăn ngắt vẫn là quạnh hiu
Thiếu em như đá không rêu
Lăn lông lốc cuộc lêu bêu giữa đời
Thiếu em như môi không cười
Ỉm im buồn tủi thiết mời mọc ai
Thiếu em như võng không dây
Làm sao kĩu kịt giấc đầy mộng mơ
Thiếu em như nhện không tơ
Xà nhà lặng lẽ nằm trơ phận mình
Thiếu em như bóng không hình
Vất vơ vất vưởng u minh cõi ngoài

Thiếu em...cứ thẩn thơ hoài
Đi lui đi tới rạc dài cái thân...

Tài sản của TracMoThu
Trả lời kèm theo trích dẫn
Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến TracMoThu vì bài viết hữu ích này:
Trả lời


Quyền sử dụng
Huynh đệ không được phép tạo chủ đề mới
Huynh đệ không có quyền gửi bài trả lời
Huynh đệ không được phép gửi file-gửi-kèm
Huynh đệ không được phép sửa bài của mình

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển nhanh đến:

 
Copyright © 2002 - 2010 Luongsonbac.club
Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung
Loading

Múi giờ tính theo GMT +7. Hiện giờ là 15:47
vBCredits v1.4 Copyright ©2007 - 2008, PixelFX Studios
Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ  
Page generated in 0,09665 seconds with 15 queries