Trích dẫn:
Trác tiên sinh kháy đểu NL nhé, hì
|
Ơ hay ! Kháy là kháy làm sao, lại đểu là đểu chỗ nào, nhỉ ! Nạp Lang hiền hữu !
Sóng to gió lớn rồi cũng qua, trời yên bể lặng, thiên hạ thái bình chả kém gì năm Gia Tĩnh triều Minh của ngài Nguyễn Du, Trác tôi thơ thẩn dạo chơi bằng cái xe Honda cà khổ của mình, thử liếc xéo coi cái cõi nhân gian còn có chi vui. Hì, không quên chụp lên đầu cái mũ bảo vệ óc o. Sực nhớ một câu đọc được của thằng cha kia (tánh chắc hay cà khịa) viết trên tờ báo nào đó hôm kia. báo nhà nước đàng hoàng nhá, ít ra là cũng cơ quan ngôn luận của đảng bộ dấm dớ nào đó. Cái câu í viết rằng : Bây giờ ta có thêm một lý do chánh đáng nữa để không quên đội mũ an toàn khi đặt cái mông mình lên cái yên (bất kể sau hay trước) của chiếc xế nổ. Trước kia, chỉ vì sợ bị bể đầu, sợ bị phạt, sợ bị giam xe, nay, còn để đừng bị công an bợp tai nữa. Kể ra, cái chú công an áo xanh ở HT cũng đáng được ngành GTVT tuyên dương, thực thi pháp luật một cách quyết liệt như thế thì đố cha thằng nào dám vi phạm luật lệ giao thông trước mặt chú. Nhà nước ta chưa điều chuyển chú qua cho mặc áo vàng là phí của giời, có khi còn phạm tội làm hao tổn nguyên khí quốc gia ấy chứ.
Tà tà dong xe qua mấy ngã tư, đèn xanh đèn đỏ được tuân thủ răm rắp, khách bộ hành thoải mái bước trên đường kẻ vạch vôi thoải mái, không cần chen lách qua những cái mỏ xe cứ hờm hờm rú ga vọt tới. Chà ! sao mà như trong mơ vậy cà, Trác thò tay nhéo một cái vào mặt mình xem đang mơ hay tỉnh, đau thấu trời (còn hơn bồ nhí nhéo), vậy là thực trăm phần trăm còn gì. Lạ nha ! Dân Sài gòn mà vầy là hơi bị ...bịnh, cha chả là khó tin.
Đánh xe thêm vài vòng nữa, Trác mắt chữ â, mồm chữ ô thấy rằng hầu như toàn thể dân ôm vô-lăng, đám cầm ghi-đông, và cả mớ đi bằng lô-ca-chưn đều tuyệt đối tuân thủ luật đi đường một cách hoàn hảo đến không tưởng. Trời sập còn chưa làm Trác kinh ngạc tới vậy. Quái, phải thử tìm hiẻu xem sao. Cứ cái kiểu đi đứng thế này là triệt đường sống của Trác rồi còn gì.
Chả là, trước giờ, Trác còn có mỗi một niềm tự hào là người duy nhứt luôn luôn thượng tôn luật pháp đi đường. Đèn đỏ, là dừng đúng vạch dù kèn tin tin chửi rủa phía sau, nhiều lần phải bỏ tiền túi ra sửa xe bị tông gãy vè sau, còn bị chửi là đồ hâm thường xuyên. Chạy xe là chỉ lò mò trên tuyến của mình, không bao giờ lấn ra lãnh địa của ô-tô. Qua mặt (toàn xe đạp) giữ cự ly an toàn tối thiểu. Rẽ trái đúng kiểu được dạy trong trường dạy lái xe, phải tới đúng tim ngã tư mới ẹo, không hề ép trái như 99,99% thiên hạ. Hì, kể cũng là nièm vui sót lại, nỗi tự hào cuối cùng để còn vui sống. Gặp bữa trờiđánh thánh vật như bữa nay, ai cũng chạy y chang mình, mất cả hứng !
Sao thế nhỉ, phải hỏi cho ra lẽ mới cởi được cái thắc mắc to đùng thế kia. Tấp vô quán cà phê, mà phải lựa quán nào có bãi giữ xe hợp pháp và không chiém dụng lòng, lề đường mới uống nha, người đội cả cái luật đi đường lên đầu mà sống, phải thế mới là nguyên tắc.
Kêu một ly cà phê đá cỡ đại, Trác quay qua ông khách ngồi bàn kế bên, một cụ có lẽ là cán bộ về hưu, hỏi
bác có thấy chuyện lạ trên đường phố bữa nay không. Ông già tủm tỉm cười gật gù.
Vậy chớ theo bác thì tại sao có hiện tượng đó xảy ra vậy ? Ông già lại tủm tỉm cười, tra gạn mãi không nói. Trác tôi tiu nghỉu ngồi nín thinh. Đưa mắt ra đường, cảnh xe chạy đông đúc mà hoàn toàn trật tự vẫn diễn ra như nãy giờ. Trên mặt ai cũng có nét gì đó như là hí hửng vậy. Thiệt, tội nghiệp, hình như chỉ có mình Trác là mù tịt, không biết đã có điều gì vĩ đại lắm xảy ra mới có thể tạo nên một hiện tượng kỳ bí như thế này.
Mãi tới lúc kêu tính tiền ly cà phê, ông cụ bàn bên mới quay qua hỏi.
Ủa, chớ chú không biết thiệt sao.
Dạ, không biết mới hỏi bác hồi nãy đó chớ. Nó là vầy. Số là ông nhà nước ổng kêu hiến kế cho ổng cách nào làm cho lực lượng cảnh sát giao thông không còn ăn hối lộ nữa. Chấm dứt một tệ nạn kéo dài thậm thượt tới bắt đau đầu mấy ổng. Có người bảo, có duy nhứt một cách : đó là, khi không còn cảnh sát giao thông nữa thì sẽ không còn cảnh sát giao thông ăn hối lộ nữa chớ sao.
Trác tôi té ngửa.
Trời, vậy rồi cho giải ngũ hết hả bác ? Làm vậy sao được.
Đâu được, chú nói vậy là coi chừng bị quy cho là có ý đồ làm tan rã lực lượng công an á. Công an giao thông cũng là công an, là lực lượng bảo vệ chuyên chính vô sản mà. Đâu mà cho giải ngũ ngọt xớt vậy. Ông già nói xong lại cười, ngó cái miệng móm xọm thấy ứa gan mà không dám đốc thúc ổng.
Chiêu một ngụm trà, ông già mới tà tà rít một hơi thuốc, phà ra liu riu như sương khói mùa thu Hà Nội. Sốt ruột cũng đành nhẫn nhục chờ nghe.
Té ra là vầy. Thôi để Trác tóm tắt luôn, kể lể dài dòng mất công có người đọc thấy bực đập tan cái màn hình là phí phạm tài sản của xã hội lắm. Ở xứ ta muôn sự đều coi như tài sản của nhân dân hết. Kể cả mạng người, Mác nói rồi, con người là vốn quý của xã hội, làm đứt vốn, hay sứt mẻ vốn quý của xã hội là có tội. Kể liền hen.
Té ra là nhân dân biết tỏng tòng tong không có chàng công an giao thông nào sống bằng đồng lương hết (có mà chết đói), mà toàn là nhờ cái thứ kia thôi. Càng nhiều người vi phạm thì càng ấm. Lâu nay, thiên hạ tha hồ chạy ẩu, có gì là xùy ra, qua phà cái rẹt. Nay, nhân dân nhứt tề không nuôi nữa, toàn thể cư dân sài gòn quyết định tuân thủ hoàn toàn luật lệ giao thông trong vòng một tháng, không nhỉ ra một đồng cắc cho việc hối lộ. Tẩy chay hối lộ, thanh lọc tham nhũng. Chỉ cần một tháng thôi là đám đó bảo đảm chết đói ráo. Lương nhà nước uống cà phê còn không đủ, sống sao nổi. Vậy là bất chiến tự nhiên thành. Ước nguyện của nhà nước được thực thi khỏe re mà không gây xáo trộn chi. Một công đôi việc. Dân từ đây khỏi tốn tiền nuôi tham nhũng. Và...quan trọng nhứt là không còn cảnh công an giao thông vòi vĩnh đòi hối lộ nữa.
Nghe xong, Trác kinh hoàng quá, hồn bất phụ thể ngã cái đụi từ trên...giường xuống đất. Lật đật ngó đồng hồ đeo tay, kim chỉ vừa đúng 2 giờ sáng. Té ra là nằm mơ.
Ngồi nhớ lại giấc mơ vừa qua. Trác học được một điều, trong chiêm bao, nhéo cũng đau như thường. Nhớ nghe, đừng tưởng nằm mơ là không đau, chớ dại !