[center:55cdfc5f0f]Thu Châu Thương[/center:55cdfc5f0f]
Một hôm, Quan Công đi ngang qua núi Ngọa Long Ngưu, chợt thấy ở lưng chừng núi có một đại hán râu ria mặt như lọ chảo tên Châu Thương, chạy xuống quát:
- Hãy nộp tiền mãi lộ!
Quan Công khẽ cười, dừng ngựa để đao nói:
- Mi muốn đòi tiền mãi lộ phải không? Hãy hỏi cây đao này xem nó chịu không?
Châu Thương nổi giận, một thương đâm tới. Quan Công giơ đao cản lại. Đánh nhau chừng mười hiệp, Quan Công vờ nạt lên một tiếng lớn và chỉ nhẹ hất một cái, Châu Thương đã té xuống ngựa.
Châu Thương tính tình cứng cỏi, chưa chịu thua, liền thót lên ngựa, và cũng chẳng thèm nói một tiéng, lại dùng thương đâm tới. Do đó, hai bên đánh nhau một trận nữa.
Quan Công cảm thấy thương pháp của đối phương vững chắc, sức mạnh hơn người nên nghĩ thầm: "Ta có thể dùng trí thu phục tên hữu dũng vô mưu này!" Do đó, ông đưa ra phương pháp tỉ thí khác với điều kiện nếu Châu Thương thua thì phải làm lính trước ngựa của Quan Công, CHâu Thương đồng ý (Quan Công thua thì sao, không nghe nhắc đến
).
Quan Công thấy bên ruộng có đống rơm, bèn rút ra một cọng, và nói với Châu Thương:
- Mi có thể ném cọng rơm này qua ngôi đình bên kia đường khoong?
Châu Thương chẳng cần nghĩ ngợi, buột miệng nói:
- Có gì khó đâu!
Và ông cầm cọng rơm, dùng sức ném mạnh đi, nhưng cọng rơm chỉ bay được một trượng cao là đã rơi xuống đất. Quan Công cũng cầm cọng rơm, nhưng nhẹ ném đi, cọng rơm đã bay qua bên kia đình. Sau đó ông hỏi Châu Thương:
- Mi xem, bản lĩnh ta thế nào?
Châu Thương vẫn chưa phục, nói:
- Lần này không kể, thử keo nữa đi!
Quan Công gật đầu, chỉ con kiến nhỏ đang bò trên mặt đất, nói:
- Mi có thể đâm chết con vật nhỏ nhít này không?
Châu Thương sợ con kiến bò mất liền giơ quyền đấm mạnh một quả. Xem lại con kiến nhỏ vẫn còn bò. ÔNg đỗ quạu, đánh luôn cho ba đấm nữa. Song con kiến vẫn không chết.
Quan Công ha hả cười lớn, ông bưóc tới giơ ngón tay chà nhẹ con kiến một cái, con kiến đã bị nát bấy.
Châu Thương há hốc miệng, ngẩn người. Quan Công thấy vậy, bảo tùy tùng đem tới một quả trứng gà, đưa cho Châu Thương rồi nói:
- Nếu như mi có thể dùng tay bóp nát quả trứng này, kể ra mi cũng còn có chút tài!
Châu Thương để quả trứng trong lòng bàn tay, bóp chặt lại, nhưng quả trứng trước sau vẫn không bể.
Quan Công lại cười, nói:
- Quả trứng nhỏ thế này mà sao dùng sức đến như vậy!?
Theo đó ông tiếp lấy quả trứng, dùng hai ngón tay kẹp nhẹ một cái, quả trứng đã bể, Châu Thương thấy vậy liền quì xuống nói lia:
- Xin bái phục! Xin bái phục!
Từ đó, Châu Thương trở thành tên lính trước ngựa của Quan Công, Vác đao dắt ngựa cho ông.