Còn tôi thì lại thích bài thơ "
Biệt ly êm ái " của Xuân Diệu , nội cái tiêu đề cũng đã hay rồi. Biệt ly mà tác giả còn lồng thêm hai từ êm ái , thì theo tôi nghĩ đây là một cuộc tiễn đưa nhau đã diễn ra trong bầu không khí yên lặng như tờ , có những giọt nước mắt rơi lặng lẽ , nỗi đau lặng lẽ , buồn mênh mông và sầu man mác , nỗi đau không lời. Chứ không phải là cảnh bù lu bù loa , nước mắt nước mủi chảy tèm nhèm , rên rỉ với những lời than oán " Đừng bỏ em một mình , đừng bỏ em một mình , trời lạnh quá , trời lạnh quá... sao đành bỏ em một mình... đùa vui chút
).
Chúng tôi ngồi vây phủ bởi trăng thâu
Sương bám hồn gió cắn mặt buồn rầu
Không có cảnh mơ mộng u huyền nào như là hình ảnh của trời đêm , trong đó được lồng vào hình ảnh lung linh của ánh trăng rọi ánh sáng vằng vặc và sương đêm ướt lạnh mái đầu. Hai nhân vật trong giờ phút tiễn đưa trong một khung cảnh nên thơ nhưng lại ẩn hiện có nét buồn , sương đêm lạnh hay hồn người lạnh? Tôi thích hai từ " gió cắn " quá nhưng tôi lại không hiểu hết nghĩa của nó lắm. Nó có giống là gió thổi không? Chỉ là tác giả đã dùng chữ ví von thế thôi? làn gió se lạnh tạo cảm giác buồn ( gió cắn mà nghe sao giống như con gì cắn quá ).
Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút
Chúng tôi thấy đã xa nhau một chút
Tiếng thời gian trôi , nói phút nghe hơi nhiều chứ thật ra phải được tính bằng giây mới đúng. Lúc đó chỉ ước gì cho thời gian ngừng trôi , hai từ biệt ly tạo cho người ta cái cảm giác sợ hải nhất khi mà trong cái giờ phút thấy mình bị rơi vào một cái hố sâu thăm thẳm của sự hụt hẩng khi phải đối diện với chia lìa. Nhà thơ đã diễn tả cái sự mất mát của thời gian ,thời gian thì cứ trôi và biệt ly càng cận kề rồi , ôi mà thời gian thì có ai níu kéo lại được bao giờ.
Người lặng căm và tôi nói bâng quơ
Đây có phải là mỗi người đang mang một tâm trạng riêng? Một người buồn sầu đến lặng căm không thốt nên lời, còn một người chỉ muốn tìm một điều gì đó để nói , chen vào cái sự im lìm ngột ngạt đó , muốn vỡ òa cái không khí sầu căm đó , bằng những câu chả ăn nhập gì tới hoàn cảnh hiện tại , chỉ là lời bâng quơ thí dụ như là :" Em hãy nhìn xem , ánh trăng đêm nay thật là đẹp "... tôi tưởng tượng ra vậy
Chúng tôi ngồi ở giữa một bài thơ
Một bài thơ mênh mông như vũ trụ
Đầy khói hương xanh tràn ân ái cũ
Nhà thơ đã ví tâm sự là một bài thơ , một bài thơ có nỗi đau của biệt ly , nó là vật cản chia rẻ giữa hai người đang yêu nhau. Tôi nhớ có đọc được một bài thơ mà giờ nghĩ hoài không nhớ nổi tác giả là ai. Trong bài thơ đó có câu :" Một túi rượu , một túi thơ , một túi buồn " Cái buồn này chỉ nhét vừa đủ vào một cái túi chắc? Đọc lời cũng rỏ là người mang nó có tâm trạng buồn rồi dù tác giả đã ví von nó ở trong một cái túi , mà từ túi làm cho mình liên tưởng nó nhỏ. Trong khi Xuân Diệu đã ví tâm sự là bài thơ , là bài thơ buồn mà nỗi buồn lại mênh mông như vũ trụ , nghĩa sâu rộng bao la quá , vậy thì nỗi buồn này , nỗi đau này không thể đong đếm được. Nhà thơ dùng chữ " cũ " là biết ngay đang nói đến kỷ niệm , trong tâm sự của nhau họ đang chuyên chở những kỷ niệm đã qua với những ái ân say đắm và phải là kỷ niệm đẹp lắm , bởi có hai từ " hương xanh " ở trong đó.
Chúng tôi ngồi vây phủ bởi trăng thâu
Tay trong tay đầu tựa sát bên đầu
Tình yêu bảo thôi các ngươi đừng khóc
Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc
Rồi đến một lúc nào đó hai người họ lại trở về với sự lặng thinh , rơi vào cái không gian yên vắng tiếp. Tay trong tay truyền hơi ấm cho nhau , xiết chặt lấy với nỗi đau biết sắp phải rời xa , không còn lời gì chỉ còn lại là cái cảm giác cuối cùng của sự đang còn được ở bên nhau trong phút này thôi. Đầu tựa sát bên đầu , dựa vào nhau sát nữa đi , thu hết mùi hương trên mái tóc của người tình , mùi hương xưa quen thuộc để mãi hoài là một nỗi nhớ khôn nguôi , chỉ một mùi hương sẽ theo mãi nhau.
Đừng khóc , anh đừng vương lệ , em cũng đừng khóc nữa , chúng ta có ngày sẽ gặp lại nhau mà , tình yêu của họ dành cho nhau đã nói lên điều đó như một lời ước hẹn cho ngày sau. Cái câu " Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc " , tôi nghĩ có hai ý , một là mai này xa nhau rồi không biết đến bao giờ mới gặp lại nhau , nhưng họ có thể gặp nhau trong giấc mộng. Hai là ngày sau này sẽ được sum họp thật đẹp như là trong một giấc mộng , là một cái ngày mà họ hằng nghĩ tới , hy vọng tới cho mỗi ngày. Mộng mà còn có thêm chữ ngọc , thì quả là một mộng đẹp.
Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau
Hạnh phúc ngừng giữa trái tim đau
Hai câu cuối này thật là hay , trong giờ phút biệt ly gần kề , mắt của họ đã không thể nào rời khỏi ra nhau được. Ai cũng muốn thâu hết hình ảnh của nhau trong mắt nhau lần cuối cùng. Người ta thường nói ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn , họ đang dùng ánh mắt đủ để diễn tả hết nỗi lòng. Có thương yêu chất ngất , có đau đớn xót xa , nhìn nhau rồi lại nhìn nhau , ánh mắt này , bờ môi này hãy khắc lấy vào trong trái tim và giữ hoài trong tâm trí. Ánh mắt tuyệt vọng đau thương của hai người yêu nhau , biết sẽ sắp phải rời xa nhau , chia xa... chia xa... ôi ánh nhìn trong giây phút đó có thể ví như là giết chết cả đời nhau được. " Hạnh phúc ngừng giữa tim đau " thời gian không ngừng được nhưng hạnh phúc thì lại là một điều cụ thể quá nên cảm nhận ra nó ngay . Hạnh phúc sẽ bay xa , vụn vỡ trong trái tim có chứa đựng một khối tình đau.
Sư phụ ơi ! Không biết Anh nhi có hiểu sai ý của bài thơ hay là không nữa , nếu có sư phụ nhớ giải thích cho Anh nhi hiểu nha ! Cám ơn sư phụ