Trích dẫn:
Nguyên văn gởi bởi HAG
Muội muội, theo huynh biết thì đích xác phải là "Miệng nhà quan có gang có thép". Cũng theo huynh biết thì câu này được xếp vào thành ngữ (chứ ko phải tục ngữ). Gan thì đối thế nào được với thép hở muội?
À, thể theo chủ đề
Trăng non nhàn nhạt quyện sương thành
Ảo mộng lòng ta giữa năm canh
Ta chờ tan hết mong trời sáng
Lạnh
|
Hi HAG huynh
Đúng là muội sai khi nói là tục ngữ, nhờ huynh vậy, câu ấy là thành ngữ.
Chính ra câu nguyên của nó ko có chữ "nhà quan" mà chỉ "miệng có gang có thép" còn thêm chữ "nhà quan" là ở câu đối của một giai thoại lưu truyền về trạng Quỳnh. Có thể đọc câu chuyện ấy ở
đây
Ở câu thành ngữ này, gang ko đối với thép mà chỉ là hình tượng gần như nhau ví như người ta hay nói thóc với gạo vậy .
Đối ở đây mà HHD nói chính là hai câu trích :
Miệng nhà quan có gang có thép
Đối với câu :
Đồ kẻ khó vừa nhọ, vừa thâm (câu nì của trạng Quỳnh)
Hai câu này đối với nhau nhưng tài tình ở chỗ trạng Quỳnh vừa đối chỉnh câu của ông quan kia lại vừa xỏ thật ngọt mà vẫn lặng ko nói được lời nào
đấy huynh
.
p/s : bài thơ hay, nhẹ nhàng có sắc lẫn tình duy hơi sai luật chút đấy huynh
Trích dẫn:
Nguyên văn gởi bởi lsb_nguyenptit
ưh, hình như là HAG nói đúng rồi đó
Miệng Quản lý có gang
Miệng Chưởng quản có thép
Dân đen mà lép bép
Ép!
(cái này có giống với lối thơ Echo mà Bích Dao đề cập không nhỉ )
Thân!
Best regard!
|
Giống hay ko thì thật HHD ko rõ mà cũng ko muốn tìm hiểu bởi hiện chỉ quan tâm thơ Yết hậu thôi
Huynh đài hỏi BD cô nương ấy