Lương Sơn Bạc  
Trang chủ Lương Sơn Bạc  Lương Sơn Diễn Đàn  Nơi Lưu Trữ: Truyện Ngắn, Truyện Dài, Bài Viết, Nhân Vật, Sách Lịch Sử, Sách Dạy Võ Thuật...   Xem hình thành viên và hình các buổi giao lưu LSB   Nơi Lưu Trữ: Cổ Thi VN, Cổ Thi TQ, Thơ Mới & Các Tuyển Tập Thơ
Quay Lại   Lương Sơn Bạc > Kim Ngư Thành > Vọng Nguyệt Nhai > Thư Tình
Thành viên
Mật khẩu
Những câu hỏi thường gặp Danh sách các thành viên LSB  Lương Sơn Thương Quán
Thư Tình Là nơi chỉ gửi bài do chính mình sáng tác. Không gởi bài sưu tầm.

Trả lời
 
Tiện ích Chế độ hiển thị
Cũ 16-07-2003   #19
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.935
Trở về lương sơn đang offline
 
Ông trời khắc nghiệt

Anh yêu của em!

Những lời lẽ này không biết có làm cho anh bớt đi nỗi đau mà em đã gây ra cho anh không? Anh có giận thù em không? Em nghĩ là có. Anh hay nói gì với em đi cho tâm hồn em được thanh thản. Anh có biết rằng 3 năm yêu anh, em đã cần có anh chờ đợi mình như thế nào không? Vậy mà trong giây lát tất cả đã tan vỡ, khi nghe anh giới thiệu "Đây là Ba anh"(?!).

Trời ơi đó là Ba anh? Em đã chạy khỏi gia đình anh rồi em không biết mình như thế nào nữa chỉ biết rằng khi tỉnh dậy xung quanh em toàn là màu trắng. Đầu em nặng trĩu đến lúc đó em mới biết rằng mình bị thương. Mẹ anh đã chăm sóc em như con đẻ. Bữa bữa nhìn anh bón từng thìa chào cho em mà em ứa từng giọt nước mắt. Trong mắt anh em hiểu anh thương em làm, anh như thầm hỏi có chuyện gì vậy em! Làm sao em có thể nói cho anh biết được anh yêu của em ơi! Phải chi chúng mình gặp nhau sớm hơn 3 nằm về trước phải chi em đừng gặp con người ấy, phải chi...phải chi...Cuộc đời không đưa đẩy em thì giờ đây chúng mình đang vui vẻ bên nhau phải không anh?

Ngày chúng mình quen nhau rồi yêu nhau. Thời gian đối với chúng mình thật quý giá. Chúng mình đã có rất nhiều kỷ niệm êm đẹp bên nhau. Anh còn nhớ anh đã kể cho em nghe rất nhiều về ba mẹ anh không: "Ba anh vắng nhà luôn nhưng Ba anh rất chăm lo cho gia đình, còn mẹ anh là người đàn bà tuyệt nhất trên đời". Rồi những buổi anh đi xa viết thư cho em anh hay gọi em là "cô bé mùa hạ", và hỏi "mùa hạ" của anh lớn đến đâu rồi? Anh nhất định sẽ về cùng "mùa hạ" đón xuân. Sau những yêu thương chờ đợi đến cháy lòng anh cũng đã về. Mà em đâu có ngờ cuộc đời lại bất hạnh với em thêm lần nữa kể từ sau hôm bão táp đời em.

Tại sao ông trời lại độc ác với em vậy anh? Tại sao ông bày ra cảnh đời trái ngang để cho em gặp anh, để cho em yêu anh rồi để em phải xa anh trong cay đắng tủi hờn. Em không muốn xa anh, không muốn chút nào hết. Anh ơi! Giá như có một phép nhiệm màu để cho em ước. Chỉ một câu thôi. Anh không phải là người trong gia đình ấy. Anh không phải là con của Ba anh. Không phải... không phải...mà chỉ là của em thôi, của riêng em mà thôi.

Anh đã từng nói mình vấp ngã ở đâu phải tự đứng lên ở đó. Chính điều ấy đã giúp em nhìn đời bằng con mắt khác đi; cứ ngỡ rằng mình sẽ có hạnh phúc bên anh bởi một điều là chúng mình yêu nhau phải không anh?

Cái "ngờ" của em sẽ không thành hiện thực nếu em không gặp lại con người đó. Trời ơi! Khuôn mặt em không thể lẫn. Em căm thù ông ta,chính ông ta làm cuộc đời em bất hạnh. Em không thể kết hôn cùng con trai ông ấy, không thể là còn dâu hiền của ông ấy được. Trong chuyện này anh cố mà hiểu em đi và hãy tha thứ cho em.

Bây giờ mình đã xa nhau xin anh đừng tìm em. Em đã trở về quê với công việc mà ngày xưa em đã làm. Em không đám ở cái thị xã nhỏ bé mà lúc nào cũng ồn ào đó nữa. Em sợ anh tìm thấy em. Em sợ mọi người, hình như họ đã biết chuyện của em. Em không muốn gia đình anh tan vỡ vì chuyện đó. Nhất là mẹ anh, em không muốn bà đau khổ. Em muốn tình cảm của anh và Ba không sứt mẻ, em muốn anh vẫn tự hào kính trọng Ba. Bởi vì cái gì đã quá rồi đừng làm ảnh hưởng hạnh phúc của người khác phải không anh? Chuyện này mình em đau khổ, mình em gánh chịu. Em ra đi để giữ gìn những tình cảm của mẹ anh đã dành cho em. Để cuộc sống của mẹ anh vẫn bình thường.

Còn anh ơi! Ông trời khắc nghiệt với chúng mình quá phải không? Điều em nói hôm nay cũng là điều em giấu kín trong lòng bấy lâu nay. Nếu anh hiểu được em, tin em là em thấy đời mình hạnh phúc lắm rồi anh ạ.

Lời cuối này em muốn nói với anh rằng: Lỗi không phải tại anh cũng không phải tại em. Có lẽ ông trời chỉ cho chúng mình gặp nhau, yêu nhau, nhưng không cho chúng mình hưởng cái hạnh phúc như bao lứa đôi khác.

Anh hãy tha lỗi cho em. Em là một con bé xấu xa, em xấu xa lắm. Anh hãy yêu người khác đi. Em chúc anh hạnh phúc. Nếu anh con yêu em thì xin kiếp sau mình nên duyên chồng vợ, còn kiếp này anh đừng tìm em, hãy hiểu cho em.

Vẫn mãi yêu anh

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 16-07-2003   #20
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.935
Trở về lương sơn đang offline
 
Đừng để buồn cho ai nữa

Chuyện tình của hai chúng mình đã hết thật rồi sao cho đến bây giờ sao anh không nói lấy một lời? Phải chăng anh để thời gian vùi dần đi quá khứ? Đã lâu lắm rồi em không viết thư cho anh bởi tất cả mọi chuyện đã trở thành quá khứ, xong cứ mỗi lần nghĩ về anh em lại thấy buồn man mac. Nỗi buồn ấy đối với em tuy không dồn dập nhưng nó dai dẳng và cũng chẳng làm cho em nguôi nghĩ về anh. Anh biết không? Chính em cũng không cắt nghĩa được vì sao mỗi lần trong tâm trạng buồn thương vô hạn ấy, em lại tìm về anh như tìm về chỗ dựa cho mình mặc dù tình cảm của anh với em chỉ là giới hạn.

Ngày ấy nhận được thư anh, em buồn không kể xiết. Và sau đó đã bao lần em viết thư cho anh. Nhiều, nhiều lắm, thế nhưng những lá thư ấy chẳng thể ra đi được. Em cố gắng quên đi nhưng không sao quên được nỗi nhớ thương. Nhiều lần cầm thư ra bưu điện, em tự động viên mình phải can đảm lên, chỉ cần buông tay ra thôi là lá thư ấy sẽ đến nơi mà mình mong muốn.

Nhưng chính lúc đó hình bóng anh lại hiện ra trong em với lời nói lạnh lùng: "Hãy quên anh đi..."! Em lại rút tay lại. Tới đó, em lặng lẽ đem thư ra đốt và lặng lẽ ngắm nhìn ngọn lửa đang lấp dần những tiếng nói yêu thương từ đáy lòng mình. Anh tàn nhẫn quá, anh biết không? Chỉ vì anh mà bao đêm dài em không ngủ. Mỗi lần nghĩ về anh, em như theo dõi từng bước anh đi, để mong cái nhìn của anh, một cái nhìn đồng cảm. Nhưng anh ơi trái tim anh không con rung động nữa hay sao? Hay trước kia buồng tìm anh chưa tìm đúng của? Hãy nói đi anh, nói cho em biết!

Anh thân yêu! Dù mai đây anh có lên đến thiên đàng hạnh phúc, dù cả cuộc đời choáng ngợp trong thỏa mãn ước mơ thì anh cũng đừng bao giờ quên rằng đã có một người yêu anh tha thiết. Những ngày vừa qua em như người trông mộng ảo, tâm trạng rối bời, cứ đêm đến là nỗi trăn trở lại kéo đến nhiều hơn. Đây là sự thật hay giấc mơ? Tình anh hay tình đời gian dối? Có thể nào anh lại phụ pìang với chính em, người đã đem tình yêu dâng trọn cho anh? Em chẳng thể nào hiểu nổi đó lại là sự thật, một sự thật đắng cay đến nghẹn ngào.

Ai? Ai đã gây ra nỗi đau thương này? Khi nói lời giã biệt em anh có thấy tâm hồn anh thoải mái một phần nào không? Chia tay em rồi, anh có thấy xót xa không? Có lưu luyến không? Tại sao anh lại cố tình quên đi những lời nói, những lời hứa hẹn ngày ấy, hay do chỉ là những lời "chót lưỡi đầu môi".

Trời ơi! Tất cả cho một cuộc tình, duy nhất một mình em chịu điều bất hạnh này! Vâng ! Em biết em là kẻ nghèo hèn làm sao sánh với người sang trọng? Sự tan vỡ của mỗi tính này làm em bừng tỉnh và hiểu rằng: Người ta đâu cần tình yêu của em. Đối với "người ta" tiền tài sẽ đem lại tình cảm?! Người ta lấy vợ giàu để lãng quên đi tình cảm, quên cả một thời yêu nhau say đắm. Thôi được rồi, anh ơi! Kiếp này không được chung sống với nhau trọn đời thì kiếp sau mình sẽ yêu nhau mãi mãi anh nhé.

Anh yêu! Giờ đây đối với em tình cảm chỉ là kỷ niệm, những kỷ niệm cay đắng phụ phàng. Còn đâu những gì em ôm ấp cho cuộc tình mình. Anh yêu ơi! hãy cho em được gọi tiếng yêu lần cuối và cũng lần cuối em cầu mong anh hãy nhận ra tâm hồn em qua trang giấy này.

Xin giã biệt tất cả những lời yêu ngọt ngào, vòng tay anh say đắm, sự đam mê cuồng nhiệt. Còn em ở lại âm thầm và âm thầm chấp nhận, bởi bản chất của riêng em là tin yêu và tha thứ. Em chỉ mong sao anh đừng để buồn cho ai nữa, nghe anh.

Thôi, thư đã dài so với thời gian xa anh và nỗi buồn vắng bóng hình anh, em xin dừng bứt ở đây. Chúc anh hạnh phúc.

Thân yêu!

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 16-07-2003   #21
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.935
Trở về lương sơn đang offline
 
Anh thật ngốc, ngốc lắm

Anh thương, anh có hay chăng lòng em đang rối bời. Em chẳng biết viết gì và bắt đầu từ đầu, bởi lòng em có rất nhiều điều muốn nói.

Một con bé nữ sinh trung học con ngồi trên ghế nhà trường, thế mà đã biết... vương vấn tơ lòng. Điều này có đáng trách không anh?

Em hiểu việc trước mắt mình là phải học, không nên tơ tưởng đến chuyện khác. Dù biết vậy mà sao em không thể sai khiến trái tim mình bắt nó đừng bồi hồi khi gặp anh.Từ ngày ấy, lần đầu tiên gặp nhau ,ánh mắt anh đã làm tâm hồn em rung động. ánh mắt nó len lỏi vào trong em lúc nào cũng chẳng hay. Kể từ ngày đó ,em thấy mình là lạ, chỉ thích ngồi đêm từng hạt sương man mác... Lúc nào em cũng thấy mênh mang xa vắng, vu vơ với nỗi buồn không tên ,vô cớ. Phải chăng em đã... lớn rồi ư?Anh biết không,"có những lúc gục đầu bên sách vở ,em vô tình đặt bút viết tên anh"?Em thật ngốc anh nhỉ!

Anh ơi,người ta bảo khi yêu là nhung nhớ và đợi chờ. Nếu thế thì em cũng giống người lớn mất rồi!

Một lần cắp sách đến trường, em không quên đưa mắt nhìn bóng dáng thân quen trong khu nhà trọ, dù biết rằng anh đã đi làm từ sáng. Nhưng em chẳng bao giờ hiểu nổi lòng mình cũng như chẳng thể hiểu nổi anh nữa.. Cả hai ta đều mong ngóng vậy mà khi gặp nhau chỉ biết cúi đầu, im lặng.

Thật buồn cười và trẻ con đúng không anh? Có những lúc em đi ngang qua chỗ anh làm việc, em biết anh đang nhìn em tha thiết, nhỡng em chẳng đủ can đảm để nhìn vào mắt anh. Anh biết không, chính cái lúc em giả vờ làm ngỡ đó lại là lúc em đang xúc động bồi hồi, bối rối đó anh. Em không dám nhìn vào anh bởi vì em sợ ánh mắt anh sẽ tố cáo chính em. Em sợ khi nhìn anh, em sẽ không cầm được lòng. Thế nhưng anh lại chẳng hiểu, anh thật ngốc, ngốc làm, anh có biết không. Anh tưởng em khinh anh ư? Không, con gái kiêu kiêu một chút là lẽ tự nhiên mà. Thế mà anh lại...nghĩ lung tung. Em ghét anh, ghét anh nhiều lắm đó. Chúng mình quen nhau đã lâu, vậy mà có mấy khi được cùng nhau trò chuyện. Mỗi lần gặp nhau, em chẳng thể lý giải nổi tại sao lại lúng túng đến thế. Thế nhưng, anh lại vẫn chẳng hề nói đến điều mà em mong muốn. Tại sao? Tại sao anh ơi?

Tết đã đến rồi, em sợ tết, ghét tết. Tết anh phải về quê hương nơi anh có gia đình, mẹ cha anh chờ đón. Xa em anh có nhớ không. Anh có hiểu được lòng em lúc này không. Rồi hết tết anh có lên nơi này nữa không? Còn em vẫn chờ đợi, vẫn mong nhớ đến anh. Em muốn hét thật to: Em yêu anh! Em yêu anh nhiều nhiều! Mãi yêu anh!


Chữ ký của Trở về lương sơn
Hiên ngang trước cửu trùng

Lạnh lùng nhìn thời thế
Đập tan Biển Gọi - Phá nát Hoàng Gia - San bằng Đất Cảng - Thanh toán Newcentury - Thủ tiêu Mưa Rừng - Độc chiếm Lương Sơn Bạc

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 16-07-2003   #22
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.935
Trở về lương sơn đang offline
 
Yêu anh mãi mãi

Anh yêu thương!

Với tình cảm của trái tim, em biết "anh đang nghĩ đến em". Đó là một hạnh phúc quá lớn đối với cô gái như em. Em luôn tự ví mình là "hoa cỏ may", một loại hoa không hương không sắc, hoa mà không phải là hoa. hoa mà không bao giờ được bướm ong tìm đến. Em thầm cảm ơn trời phật đã run rủi cho em gặp được anh. Em tự thề với lòng mình "mãi mãi là bông hoa cỏ may của anh". Tất cả những ánh mắt, những lời nói cay độc đã làm em đau khổ giờ đây không còn ý nghĩa gì nữa bởi em đã có anh. Em tận hưởng hạnh phúc một cách vội vã, từng ngày. từng giây phút, bởi em sợ đến lúc nào đó nó sẽ tuột khỏi tay mình.

Và cái hạnh phúc hiếm hoi, muộn mằn ấy đã đến với em không trọn vẹn, khi em biết mình là người đến sau. Em đã gục ngã mãi mãi... Giá như anh đừng nói ra, giá như anh cú lừa dối em để em sống trong những điều hoang tưởng. Giá như...không, đó không phải là sự thật phải không anh? Mà anh sẽ là của em, em quyết giành lấy anh, em đánh đổi tất cả để có anh...Nhưng em lấy quyền gì đây khi em là người đến sau? Trước chị, em là người có lỗi, đã đánh cắp anh, đánh cắp gia đình của chị.

Bởi không hương, không sắc nên em càng hiểu rằng: chỗ dựa của người phụ nữ là gia đình nếu không có chồng thì tất cả mọi thứ: vinh quang, danh vọng, tiền tại, địa vị đều không có nghĩa gì. Bất cứ ai cũng cần và phải có chồng. Em không trách trái tim, nó không có lỗi bởi nó có lý lẽ riêng của nó mà không dễ gì hiểu nổi. Cũng không bao giờ em trách anh, khi anh yêu hai người phụ nữ...

Em không dự liệu tính để cướp đi hạnh phúc của người phụ nữ khác. Không ai cho không mình cái gì, vậy thì phải trả, mà có ai vay hạnh phúc bao giờ đâu anh? Em muốn có anh hơn ai hết, nhưng phải trả anh về đúng chỗ của anh, đó là gia đình anh, là anh sống bên chị. Em cũng không còn đủ can đảm để ở bên anh khi bắt gặp khuôn mặt chị ngồi hạnh phúc lúc cạnh anh. Và em cũng không đủ sức để vứt bỏ cái hạnh phúc mà một lần em đã đánh cắp. Em sẽ đem nó đi và gìn giữ nó suốt đời.

Em đi mà không ân hận, nuối tiếc gì khi biết rằng, trong tình yêu anh giành cho chị ấy có một phần của em. Mong anh coi đó là kỷ niệm trong đời. Em yêu anh mãi mãi...

Từ biệt anh !

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 16-07-2003   #23
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.935
Trở về lương sơn đang offline
 
Em mất anh thật sao
Anh yêu của em!

Anh ơi! Cho phép em gọi như vậy nhé vì dầu sao chúng mình đã 1 lần yêu nhau. Tình yêu đầu làm sao em quên cho được.

Ngày ấy anh còn nhớ không? Chúng mình đã quen nhau thật tình cờ. Cũng buổi tối hôm đó trái tim em bắt đầu dao động những nhịp đập kì lạ. Không biết đêm ấy anh có ngủ được không. Còn em cứ thao thức nghĩ tới anh và chợt nhận ra mình đã lớn.

Nhưng ngày sau đó em gặp anh nhiều hơn. Anh hay đến nhà em, nhìn em với ánh mắt kì lạ, những lúc anh nói chuyện với bố mẹ em, em thường giả vờ học bài để nghe trộm. Bố mẹ em rất quý anh, cho anh chơi với em và dậy em học. Lúc ấy em cứ nghĩ mai không hiểu tại sao anh lại đến chơi với em-một cô bé trán dô, tóc đuôi bò vàng hoe, lúc nào cũng "chân chim" gánh hai xô nước?

Anh đối với em thật là không giống như những người bạn trai ở lớp. Anh đã làm cho em biết xấu hổ biết soi gương và mặc quần áo gọn hơn. Vì anh mà bao lần em sơ ý, hỏng việc để đến nỗi bị mẹ mắng. Em đã giận anh, dỗi anh, nhưng anh vẫn đến với ánh mắt hiền từ mà em không bao giờ có thể quên được. Vắng anh một ngày, em chợt thấy buồn, thấy nhớ nhớ vì thiếu bóng dáng anh.

Rồi chúng mình thân nhau, anh thường đưa đón em đi học, đi sinh nhật bạn. Anh hay kể chuyện cho em nghe những câu chuyện mà cho đến bây giờ em nhớ như in. Và em yêu anh từ lúc nào em cũng không biết nữa. Giữa hai chúng mình đã có bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ, em đã từng ước ao dệt mộng cho tương lai. Có lần liều lĩnh, anh đã hôn em, anh còn nhớ không? Lần ấy em đã không phản đối nhưng sờ sợ.

Em đã run lên trong nhịp đập của trái tim chúng mình. Cái cảm giác đó cho đến tận bây giờ em vẫn không sao quên được. Chúng mình đã yêu nhau biết bao, thế mà nhiều lúc lại hiểu nhầm nhau. Suốt hai năm chúng mình hết giận rồi lại thương. Có những lúc em đã ngập tràn trong hạnh phúc vì yêu và được yêu - một tình yêu trong trắng và hồn nhiên. Giá như em đừng quá mù quáng và đừng quá yêu anh!!!

Chính vì sợ mất anh, em đã không muốn cho anh đi học. Anh đi rồi, em càng yêu anh và nhớ anh nhiều hơn. Vậy mà chỉ một lần gặp anh đèo bạn gái, em đã giận anh, không cho anh một cơ hội nào để giải thích. Em đã ghen một cách mù quáng, em tránh mặt anh, mặc cho anh đau khổ, mặc cho anh dày vò, bứt dứt. Em rất đau đớn khi thấy anh gầy rộc đi nhưng em vẫn không tha thứ cho anh. Anh có biết không? Có những lúc em muốn chạy ra ôm lấy anh mà khóc cho hết tủi hờn, sóng lòng từ ấy vô cớ dâng lên em đã không đủ can đảm để làm như vậy. Em kết bạn với người khác để trêu tức anh, nhưng anh ơi, điều đó chỉ làm cho em đau khổ mà thôi.

Có lẽ anh đã hết kiên nhẫn đúng vào lúc em cần anh nhất. Anh đã bỏ đi, anh đã không kéo em ra khỏi con u mê và anh không tìm em nữa. Em đau đớn biết chừng nào, chẳng lẽ anh không biết sao?

Thời gian trôi đi, em và anh cũng lao vào học. Em đã thì đỗ dài học. Anh đã tha thứ cho em và đến chúc mừng em. Anh đã hẹn gặp em trước hôm em lên trường. Em đã đến chỗ hẹn đợi mãi mà anh không đến. Em nghĩ rằng anh đã nói dối em và em đã bỏ về. Em đâu có nghĩ rằng sự thiếu kiên nhẫn của em đã chứng kiến chúng ta phải chia tay mãi mãi. Em đã phải trả giá quá đắt cho sự nông nỗi của mình. Suốt đêm đó em đau khổ, dằn vặt, em linh cảm thấy giữa hai chúng ta không còn cơ hội gặp nhau nữa ....

Đúng là như vậy, điều linh cảm của em đã thành hiện thực. Hôm nay nhận được tin anh lấy vợ, em vẫn chưa hết bàng hoàng. Và bây giờ em mới biết hôm ấy vì một việc bận nên anh đã đến muộn. Ôi! sao em lại hiếu thắng và ngốc nghếch đến thế! Em không trách anh mà chỉ giận bản thân mình. Hãy tha lỗi cho em anh nhé! Em mất anh thật rồi sao? Có phải là em đang mơ? Không, không phải là em không yêu anh nữa, có phải không anh Hãy tha lỗi cho em anh nhé! Em chỉ xin anh đừng quên rằng có một cô bé trán dô, tóc hoe vàng mà anh đã từng yêu đã từng đặt nụ hôn trên môi nó.

Yêu anh nhiều

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 16-07-2003   #24
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.935
Trở về lương sơn đang offline
 
[scroll:5873e1a0fb]Kỷ niệm thành tên [/scroll:5873e1a0fb]
Anh!

Em vẫn thường gọi tên anh trong nỗi nhớ mong cồn cào, khắc khoải, trong những chiều mưa bay trên phố xưa, nơi vẫn còn in dấu bước chân đôi mình. Vẫn biết rằng, tình yêu đầu đã trôi vào dĩ vãng, đã trở thành kỷ niệm ngày xưa nhức nhối, không bao giờ có thể quay trở lại mà sao em vẫn hoài thương nhớ. Yêu thương ơi, còn đâu nữa lời ngọt ngào say đắm chiều mưa, còn đâu nữa vòng tay ai ấm êm đêm trở gió, biết tìm đâu ánh mắt đắm đuối nhìn em cho lòng bồi hồi, thổn thức. Xa rồi phải không anh, xa thật rồi mà sao em vẫn còn thương nhớ bóng hình xưa. Bởi vì đâu mà đôi lứa cách xa, bởi từ đây em lầm lũi đi về.....trong dòng lệ chát đắng tình đầu.

Anh có còn nhớ không, những buổi chiều thu mới đẹp làm sao, bầu trời trong trẻo quá, khi trời lành lạnh thoáng mồ hôi sương, không gian được bao bọc bởi nỗi buồn man mác của mùa thu và nhẹ nhàng u uẩn của cố đô yêu dấu. Ta bên nhau đi trên con đường đong đầy kỷ niệm tình yêu, anh lúc nào cung trầm tính, còn em thì cứ huyên thuyên, hết chuyện nọ đến chuyện kia. Có lần em bảo rằng em rất thích loài hoa hoang dại tigon, anh cốc đầu em mà bảo sao em ngốc thế, hoa tigon tượng trưng cho tình yêu tan vỡ, cho trái tim tan nát. Nào khi ấy em có nghĩ sâu xa gì đâu, chỉ thấy mọi thứ xung quanh em đều rất đẹp vì nó được tình yêu nhuộm hồng.

Trái tim ơi, hay để cho cuộc tình ngủ yên, hay để cho kỷ niệm trôi qua thật nhẹ nhàng, đừng khơi dậy dĩ vãng xót xa . Nhặt kỷ niệm gởi vào trong nỗi nhớ, đừng thương, đừng giận hờn. Nhưng làm sao ta có thể làm được điều đó, lý trí ơi, khi ta vẫn còn yêu lắm, nhớ lắm cuộc tình đầu tiên, khi hình bóng người xưa vẫn còn ngự trị trong trái tim ta. Ta vẫn thổn thức gọi tên anh trong những đêm dài không ngủ, lần dò từng trang nhật ký tình yêu mà kỷ niệm xưa về vây lấy nỗi buồn cô đơn, mất mát này.

Anh có còn nhớ buổi chiều bên bờ Hồ Tây em đọc cho anh bài thơ mà em thích nhất: "Hà Nội vắng em". Em có ngờ đâu bài thơ như là một sự báo trước định mệnh của cuộc tình mình, để sau này khi tình yêu đã bay xa , em mới cảm thấy đủ vị đắng của bài thơ. Mỗi khi đọc lại bài thơ đó em cảm thấy như có anh, hình như không có anh bởi bây giờ em đã xa Hà Nội rồi, xa lắm rồi Hà Nội ơi.

Yêu dấu ơi, sao em gọi mà chỉ nghe vọng lại tiếng của chính mình. Tình yêu đã bay xa nên lời gọi đó đâu còn lời đáp lại, nó đã rồi vào khoảng trống hư vô. Sự thật đã rõ ràng sao em không chấp nhận, hãy xem tình yêu ấy như một bức tranh buồn và anh như là ảo ảnh trong đời mà thôi.

Tiếng còi tàu đã hú trong đêm thanh vắng, đưa em rời xa mảnh đất tình đầu, rời xa mối tình thơ dại của em. Em đã ra đi với nỗi buồn tê tái, với hành trang trĩu nặng nỗi buồn. Em ra đi mà không có anh đưa tiễn, để tâm hồn trống trải, nuôi tiếc, xót xa. Đâu biết rằng người đã xa, tình đã quá, nhưng nước mắt em cứ tuôn chạy khóc cho mọi tình đầu. Hà Nội ơi, nụ hôn đầu xin gửi lại cho Hồ Tây, kỷ niệm buồn gửi cho gió, cho mây, để cuộc tình sau vẹn tròn, đầy đặn.

Tình yêu đầu em đã trao cho anh với tất cả sự ngây thơ trong trắng tâm hồn người con gái, với tất cả sự nóng chảy đam mê của một cuộc tình. Em không hề ân hận, nuối tiếc điều gì cả, em chỉ buồn cho số phận cuộc tình mình mà thôi. Em biết rằng, mình không phải là một nửa của anh đang tìm kiếm, em chỉ là một ngôi nhà bé nhỏ cho anh người lữ hành dừng chân trong đêm bão. Bây giờ giông bão ngoài kia đã yên và anh đã ra đi để lòng em ngập tràn niềm bão tố. Thôi anh cứ đi đi, giông bão nào cũng sẽ qua đi, em sẽ chôn chặt mối tình đầu vào nơi sầu thẳm trái tim, cho anh một lần được gọi kỷ niệm thành tên để tâm hồn em được thanh thản, để mối tình ngủ yên mãi mãi. Ngủ đi nhé, Ngủ ngon nhé, kỷ niệm xưa.

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 16-07-2003   #25
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.935
Trở về lương sơn đang offline
 
[scroll:72ab7e2640]Hoa lan xan [/scroll:72ab7e2640]

Anh mến thương!

Trăng cố khép lại và sau một sự bừng tỉnh khẽ khàng nhưng sâu lắng khiến cho ý nghĩ đầu tiên của em là anh. Ngày mai Chủ Nhật rồi, thế là lại có cớ để viết thư cho anh. Anh đọc nhé, anh lính thích làm thơ.

Em rất mừng khi nhận được thư anh. Thế mà đã một tháng rồi em xa anh.

Chiều giữa chốn phồn hoa mà gió hắt hiu buồn, nơi đô hội mà nắng chẳng còn xôn xao bước chân em mỗi lối đi về. Ôm cuốn sách nhỏ, nhìn ra xa xăm trời xanh, em lại nhớ vô cùng xóm Cát, nơi có bờ suối xanh êm đềm với những bông hoa rừng hoang nhỏ xíu và có cả mau xanh ảo ảnh. Nhớ những ngày anh thường dẫn em đi chơi bên bờ suối, hái hoa rừng và kể cho em nghe những câu chuyện thật vui. Em cười, anh bảo tiếng em cười trong như thủy tinh vỡ ấy, chắc là ... đanh đá lắm đấy. Em bắt anh đặt tên chùm hoa dại, anh lại cười: "Hoa lan xan" được không? Lúc đó em đã reo lên sung sướng và khen anh hết lời, còn anh thì... quỳ bên bụi hoa, đôi mắt nâu thẳm nhìn hoa cười tha thiết. Ngày anh đặt tên cho chùm hoa dại của em là "hoa lan xan" cũng là ngày mà hình như có cái gì đó đang ... lan xan trong lòng em. Rồi một lá thư không ký tên, một bó bông rừng sương đêm con ướt đẫm mà ai đã đặt trên bàn học của em. Em hiểu rồi nhất định là anh, em yêu những bông hoa lan xan tím nhỏ, yêu màu mắt nâu và... Những rung cảm đầu đời sâu sắc, tha thiết nhất xin dành trọn cho anh. Em sẽ sẽ mãi những sợi yêu để dần mua hạnh phúc hình trái tim mà mỗi ngày chọn hoa lan xan tím kia là một ngày em mong đợi. Hay cứ để cho trí nhớ của mình tìm đến em nhưng anh chẳng phải mang những bó bông rừng đến bên cửa sổ đó nữa đâu, hãy cắm nó vào bình hoa của anh và như vậy chắc em sẽ vui lắm đấy.

Anh thân yêu! Đọc thư anh mà em mừng đến khóc, đừng đếm lá rơi và đừng nhắc tên em, em sẽ "nóng tai" và khó học bài. Anh nói rằng chiều nào anh nhớ em anh cũng ra bờ suối ngắm hoa lan xan phải không? và không một khoảnh khắc nào trong ý nghĩ của anh là không có em ư? Cầu mong đó là sự thật. Cảm ơn anh đã ân cần theo dõi từng bước em đi, anh cứ yên tâm rằng em sẽ không quên mất nhiệm vụ của mình là học tập cho tốt đâu. Dẫu có bao nhiêu khó khăn vất vả trong cuộc sống sinh viên nhưng nó chẳng có nghĩa gì đâu nếu em luôn có bên cạnh một người sẵn sàng giúp em vượt khó.

Anh biết không, tụi bạn em cứ yêu rồi lại bỏ mà sao nó chẳng buồn, chẳng cần rõ nguyên nhân và tâm hồn không hề 1 chút xót xa dằn vặt.

Như thế có phải là tình yêu không anh? Em chỉ mong sao anh cũng như em, hay mang hết khả năng của mình để xây một nền móng vững chắc cho tình yêu của chúng mình này thành lộc biếc, nếu không, nó sẽ chẳng vĩnh hằng giữa bão tố cuộc đời này đâu.

Ôi, không biết anh có buồn khi một ngày hoa lan xan không còn tím và không biết em sẽ có còn cười....đanh đá khi không có người đến hái tặng lan xan.

Lan xan sẽ rất buồn nếu phải tím một mình bên suối Cát.

Cầu phúc cho anh lính của em vui nhiều và hạnh phúc.

Hãy hồi âm ngay cho em.

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 16-07-2003   #26
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.935
Trở về lương sơn đang offline
 
[scroll:9915f47e09]Và nhớ và ghét anh [/scroll:9915f47e09]

Anh xa nhớ!

Đến bây giờ, xa anh đã ba ngày rồi mà em vẫn không thể nào tin nổi đây lại là sự thật. Anh xa em! Em "hông" chịu đâu! Sao lại như thế được hở anh? Anh còn nhớ đêm cuối cùng chúng mình gặp nhau không anh? Em thì không bao giờ được rời khỏi nhà vào ban đêm, mà đêm đó em đã đi. Em đến chỗ hẹn với anh trong muôn ngàn sợ hãi. Em bước nhanh vì sợ người ta bắt gặp và em thấy anh đáng đời em. Gió thổi tóc anh bay rối lên và ánh mắt anh sáng làm sao khi gặp em. Anh thầm thì nhiều chuyện với em. Nào là "Bé mặc bộ đồ hoa này trông xinh quá", rồi "Bé đã để anh đợi bao lâu biết không? Một tiếng hai mươi lăm phút rồi đấy", và "Anh phải đi xa bé à, anh phải xa bé'". Lúc đó tai em ù đi, em không nghe gì hết vì nỗi sợ trời đêm vẫn còn. Đến khi nghe anh đi xa, em mới giật mình hỏi ngớ ngẩn: "Anh đi xa à, Anh đi luôn à?". Khi ấy em thấy mặt anh buồn thật là buồn. "ừ, anh đi luôn. Bé có buồn không?" Sao mà lúc đó em khờ dại thế không biết, em không nói một lời ngăn cản anh. Em im lặng hoài suốt tối. Rồi anh đặt vào tay em tờ giấy nhỏ và nói rằng đây là địa chỉ mới của anh và muốn em viết thư cho anh. Em nói "Em sợ...". Lúc ấy, anh đã xin tờ giấy lại và con xin lỗi em nữa. Trời ơi, em không biết tại sao lúc đó em lại hành động như vậy nữa. Bây giờ em ghét em. Anh biết không, càng nhớ anh, em càng ghét em nhiều hơn. Vậy là anh đã xa em thật rồi, giờ muốn thấy anh một giây thôi cũng không được . Em buồn.

Anh xa! Em nhớ tiếng gọi "Bé, Bé" chọc quê của anh ghê lắm. Mà chắc em không còn là cô bé ngày xưa của anh nữa rồi! Em lớn rồi, em biết nhớ, biết thương nữa. ồ, anh biết không, xa anh mới có ba ngày mà em thấy mình lớn thiệt là lớn vậy đó. Em bắt đền anh đấy, ai bảo anh nói thương em làm chi. Em còn nhớ tối hôm ấy, sau khi nói một thôi một hồi mà em cứ im lặng hoài, anh đã cúi xuống hỏi em "Bé có nghe anh nói không?" Em gật đầu. Anh cười hỏi: "Anh đã nói những gì?" Em ngớ người ra và chỉ "ơ...ơ..." không thôi. Anh đòi phạt em và bất ngờ nhất anh đã hôn em. Lúc đầu em sững người, em không biết chuyện gì đã xảy ra. Mãi lâu sau em mới ý thức được, em đẩy anh ra nhìn sững và bỏ chạy. Về nhà, chạy ào vô phòng em sờ môi em xem có bị sao không, em chỉ thấy một cảm giác lâng lâng ngự trị trên đó. Suốt đêm đó em không ngủ được anh à, em chỉ sờ môi và nhớ, và...ghét anh. Phải, lúc đó em ghét anh, giận anh liều lĩnh không tôn trọng em. Đến sáng em vẫn còn giận không thèm dậy đến tiền anh luôn. Một ngày trôi qua với một cô bé lạ lùng (không phải là em nữa). Đến tối hôm sau, em mới giật mình nhớ rằng anh đã xa em. Em lại ra khỏi nhà vào ban đêm lần thứ hai. Tới chỗ hẹn mà hồi đêm anh đã gặp em, nhưng không có anh. Em đứng đó đầu óc trống rỗng. Rồi em lang thang một mình suốt tối, khi về nhà tóc em đã dám sướng. Mẹ đón em với ánh mắt lo sợ. Em xin lỗi mẹ nhưng rồi không dám nói một lời. Đêm thứ ba em ra khỏi nhà...

Em chờ anh chỗ hẹn cũ đó anh. Không có anh, em không tin nổi đó lại là sự thật. Anh xa em rồi, em không tin, em không tin đâu. Về nhà, em sà vào lòng mẹ, và kể và khóc. Mẹ vỗ về an ủi em, rồi bảo: "Con gái cưng của mẹ đã yêu rồi đấy, sao còn không viết thư cho nó?" à, em khờ quá, em vùng dậy khỏi mẹ và lấy bút viết. Được vài dòng rồi mới sững sờ nhận ra là em không có địa chỉ của anh. Em rất buồn muốn khóc. Mẹ em bảo "cứ viết rồi nó đọc được thư con mà. Nó sẽ hiểu con. Nó sẽ trở về". Em tin lời mẹ và bây giờ em đang viết lên nỗi lòng của em. Sự khờ dại và nỗi sợ vô cớ đã làm em đau khổ khi xa anh, khi mất địa chỉ anh. Bây giờ, em muốn biết tin anh biết bao. Em mong đợi ngày gặp lại anh. Như vậy cuộc chia tay này, chỉ là tạm thời thôi phải không anh? Chỉ là tạm biệt thôi. Và em sẽ gặp lại anh. Chúng ta sẽ gặp lại nhau. Anh có tin như thế không?

Mong sớm nhận tin anh!


Chữ ký của Trở về lương sơn
Hiên ngang trước cửu trùng

Lạnh lùng nhìn thời thế
Đập tan Biển Gọi - Phá nát Hoàng Gia - San bằng Đất Cảng - Thanh toán Newcentury - Thủ tiêu Mưa Rừng - Độc chiếm Lương Sơn Bạc

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Cũ 16-07-2003   #27
Ảnh thế thân của Trở về lương sơn
Trở về lương sơn
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 14-03-2003
Bài viết: 2.189
Điểm: 173
L$B: 12.935
Trở về lương sơn đang offline
 
[scroll:a0ade7ddce]Chỉ thế thôi [/scroll:a0ade7ddce]

Anh thương yêu!

Đến bây giờ, khi mà mọi sự đã an bài, chuyện của chúng mình đã đi vào dĩ vãng, em mới có một chút tỉnh táo để nhìn lại quãng thời gian đã qua của tình yêu chúng mình.

Mọi chuyện sẽ khác đi, chúng mình sẽ có một kết cục hạnh phúc, sẽ, ,sẽ và sẽ... Giá như... Giá như em có thể nhìn được tương lai rõ như quá khứ, giá như em bớt ngu ngốc, trẻ con đi một chút, giá như tính cố chấp của anh bớt đi một chút, giá như anh bản lĩnh hơn một chút và, giá như cả hai ta biết tha thứ cho nhau một chút... Một chút, chỉ một chút thôi...

Còn nhớ không anh, cái ngày xưa đó... em sẽ không nhắc lại những kỷ niệm mà chúng ta đã từng có với nhau, bởi vì em biết rằng:


"Kỷ niệm không là gì
Nếu lòng người vội xóa
Những sẽ là tất cả
Nếu lòng người muốn ghi"

Quả vậy, nhắc lại làm gì phải không anh. Nếu không còn hoài nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, chỉ xin anh biết cho rằng: Em sẽ mãi mãi giữ gìn nâng niu những kỷ niệm ngày ấy để luôn nhớ chúng mình đã một thời có nhau. Dù nó ngắn ngủi đến bao nhiêu thì cũng đọng lại trong em một cái gì đó ngọt ngào, trong suốt như pha lê.

Rồi thời gian sẽ trôi đi, anh sẽ đi tìm hạnh phúc khác, và cũng sẽ có người đàn ông khác đưa hạnh phúc đến cho em. Sau này với người ta, em chỉ mong anh hiểu được một điều rất thực này: Không có ai trên đời này yêu anh như em... Giờ đây giữa cuộc đời còn lọc lừa, man trá, em biết tìm đâu những rung động nguyên sơ, thanh khiết và dịu dàng, như ngày xưa em đã dành cho anh. Thật không thể. Bởi dù sau những vấp váp, em cũng người lớn hơn một chút, dày dạn và chín chắn hơn. Cho nên đừng trách em anh nhé!

Em còn nhớ, ngày chúng mình chia tay nhau, anh đã nói "anh biết em yêu anh mối tình đầu, và anh cũng yêu em thật lòng. Thế nhưng bên em anh không cảm thấy được hạnh phúc". Nghĩa là em không đưa được hạnh phúc đến cho anh. Thế mà những giờ phút gần anh, bên anh, và thậm chí chỉ nhìn thấy anh thôi, được thấy anh cuời, được nghe anh nói là em đã run lên vì sung suớng, những tưởng đó là hạnh phúc vô biên. Ôi cái hạnh phúc mơ hồ của em!

Thế nào là hạnh phúc anh ơi? Còn nữa, em biết một điều là chưa bao giờ anh dám thu nhận cùng em. Người ta thường nói: "Chọn vợ bằng tai hơn bằng mắt". Bởi vậy, anh đã tin vào những dư luận không tốt về em, em chẳng trách anh đâu, miệng thế gian vẫn nhọn hơn chông mác, lòng tin của anh vốn đã không kiên định, trách gì anh - cũng chỉ là con người, con người trần tục, không hơn không kém, chẳng phải thánh thần như ai đã tôn sùng

Em biết, đời em sẽ chẳng bao giờ có anh nữa. Nhưng em cũng là người biết chấp nhận đau khổ và không bao giờ chịu tha thứ cho sự cầu cạnh, dù sự cầu cạnh đó là của bản thân mình. Em là con người như thế, xin anh hay tha lỗi cho em...

Tài sản của Trở về lương sơn
Trả lời kèm theo trích dẫn
Trả lời


Quyền sử dụng
Huynh đệ không được phép tạo chủ đề mới
Huynh đệ không có quyền gửi bài trả lời
Huynh đệ không được phép gửi file-gửi-kèm
Huynh đệ không được phép sửa bài của mình

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển nhanh đến:

 
Copyright © 2002 - 2010 Luongsonbac.club
Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung
Loading

Múi giờ tính theo GMT +7. Hiện giờ là 07:26
vBCredits v1.4 Copyright ©2007 - 2008, PixelFX Studios
Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ  
Page generated in 0,11378 seconds with 15 queries