Hôm nay bất chợt muốn viết một cái gì đó cho người ... mặc dù đã từ lâu biết rằng người đã dành tình cảm cho ta nhưng .... chỉ mong một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến với người , vậy thôi người nhé ...
- Chuyện tình thảo nguyên -
Có một thảo nguyên đẫm nắng vàng , xanh màu phơi phới và vi vút gió suốt bốn mùa . Đây chính là cường quốc của loài hoa cỏ . Cỏ đẹp và xanh suốt bao đời . Cỏ đã lớn lên trong tiếng hát du dương của gió , trong dòng chảy ngọt ngào đầy sức sống của nắng , trong cái lạnh mà êm đềm của mưa . Đã có những lần cỏ lụi tàn , rồi lại nảy sinh sức sống , sự thanh xuân tràn ngập . Chim ít về đây bởi nó yêu trời cao , nó kiêu hãnh và thích liệng soi mình dưới dòng nước , dù biết rằng hồ và biển làm gì có cây cho nó trú tạm lúc rã rời cánh .Bọn chim vốn vẫn thế . Chim yêu trời nhiệt thành và chung thủy . Ở đấy chỉ có bướm , bướm rập rờn hát và muá những bài ca đẫm lệ cay đắng mà ngọt ngào
Cỏ cứ xanh , cỏ xanh đến ngút mắt , như vô cùng vô tận , xanh trong êm đềm tĩnh lặng . Chẳng biết tự bao giờ gió đã quyện những bài hát lẳng lơ vốn có của mình . Gió cứ hát như ru , như đắm . Nắng không dám gắt gao đủ cho thiêu đốt , lụi tàn , xoá nhoà , làm lại . Mưa có dữ dội , nhưng dường như chưa đủ . Nó vẫn để cỏ thắng .Cỏ đã dần dần cảm thấy có gì đó len lỏi vào lòng ... Một cảm giác đặc biệt dành riêng cho gió ...Mặc dù ban đầu cỏ có ác cảm với gió ... Thế là thảo nguyên cứ bình yên như nó vốn có ,. Và rồi cái màu xanh tưởng tuyệt đối ấy , xuất hiện những chấm trắng nhỏ nhoi . Đó chính là một lòai hoa trắng - Hoa dại . Nó sinh ra cơ hồ như phải có , phải thế . Không hương , không tên , không sắc , nó có phần tội nghiệp trong cái xã hội xanh tươi ấy của cỏ . Nó bám rễ sâu vào đất , đã lớn lên và cứ phơi màu dưới nắng ,gió và mưa . Nó sinh ra không để cho ai , chỉ có nó , cho cuộc sống đương nhiên , thuần tuý , tự nhiên của chính mình .Hoa dại nhỏ nhoi yếu đuối và kiêu hãnh hòa mình trong cái màu xanh lớn lao của cỏ . Hoa không hề lạc loài . Hoa không lạc lõng , mờ nhạt , mà nó là hiện thân của niềm say mê khôn tả ...
Rồi đã có một ngày như định mệnh .Gió phát hiện ra hoa . Chỉ còn biết hoa là nơi hội tụ sáng trong tinh tuý và hơn thế nữa , đó chính là phần đời có ý nghĩa cho gió tồn tại . Chỉ biết có say mê , cháy bỏng , gió và hoa đã hôn nhau , nụ hôn của trời của đất , như cả cuộc đơì này qua chúng mà tích lũy . Hoa bé nhỏ , không còn bị vô tình , chỉ biết rằng say đắm làm sống lại chàng gióđatình . Gió lại hát khúc hát yêu thương nồng nàn suồng sã . Gió lại nhìn hoa bằng ánh mắt của kẻ si tình và lại hôn những nụ hôn dài của thần thánh . Hoa say ngợp mê ly . Chưa bao giờ hoa đẹp như thế .Một chút hương không đáng kể trên đời ấy đủ sức làm nên cả cái da diết trong đất trời .
Màu trắng là điểm hội tụ ngời sáng , là thứ ánh sáng hân hoan choáng ngợp ,mà không hề phải dàn trải . Phải ! Hoa và Gió đã sống trong ngọt ngào mê đắm . Trăng soi sáng tỏ hơn . Trăng thấy không còn như xưa nữa bởi nơi ấy đã có phần hồn .Có yêu đương sẽ có tất cả . Gió cao vời vợi khắp bốn phương mà lại ngoan ngoãn , êm thấm như tan ra , đọng trong từng hạt phấn li ti của hoa , để mà cùng hoa khoe sắc . Bình minh có ánh mặt trời lấp lánh , dù có cau mày thì làm sao mặt trời không khát khao được yêu ? Đến mặt trời còn phải thế huống hồ là sinh linh yếu đuối . Ai cũng ghen và ai cũng yêu hai kẻ hạnh phúc , hai kẻ được yêu nhau và biết yêu nhau .
Chỉ có cỏ khóc suốt bao ngày bao đêm. Khúc hát ngày xưa êm đềm giờ đã khác . thấm đẫm những kiếp buồn tủi . Đau khổ , bất hạnh nhưng vẫn là may bởi cỏ đã biết buồn , biết khóc , biết khát khao , và cho đến một ngày kia , cỏ đã biết yêu .
Cầu mong cho hạnh phúc sẽ đến với cỏ vì cỏ là em đó ... biết không ...
|