Khổng Minh là người KHÔNG TIN TRỜI? NHƯNG...
Tại sao tại hạ dám bảo Khổng Minh là một người không tin trời và nói mỗi khi ông làm hỏng việc gì thì ông lại bịa ra ông trời để đổ cả vào đó. Xin mời các vị cùng xem như tư liệu tại hạ lượm lặt trong Tam Quốc Chí ra:
trước tiên xin tóm tắt lại đôi dòng ý Kỳ Công Kỳ Thủ huynh:
Xét trong lịch sử cổ kim, mỗi lần gặp loạn lý, lại có một số người học rộng tài cao họ nhìn thời thế, hay là bánh xe tất yếu của lịch sử đang biến động mà sức hữu hạn của con người không thể kềm chế nổi, cho nên họ đã đi ở ẩn, họ là những người thuộc phái nhân sinh quan tiêu cực. Ví dụ: Hứa Do, Sào Phủ, TRàng Thư, Kiệt Nịch, Sở Cuồng, Tiếp Dư v.v... Trong khi đó cũng có những người thuộc phái nhân sinh quan tích cực, tự tin vào sức vãn hồi thế cuộc của con người, như Khổng Tử, Liễu Hạ Huệ, Lệnh Doãn Tử Văn, Mạnh Tử v.v... Khổng Minh thuộc phái tích cực này....
Việc ông tạm ẩn ở Ngoạ Long Cương chỉ là thời gian đợi tìm người mà thôi. Ông không tin sức người không thể làm nổi. Vì vậy mà sau khi ông nhận lời ra giúp Lưu Bị, một người bạn của ông, cũng là một ẩn sĩ tức Tư Mã Huy đã nói rằng:
- Khổng Minh đã gặp được chúa, nhưng chưa gặp được thời (Khổng Minh đắc kỷ chúa, Vị đắc kỷ thời).
Chữ thời mà Tư Mã Huy dùng ở đây là cái thời mà Hán triều mạt này, không thể khôi phục lại xã tắc được nữa. Lưu Bị, Khổng Minh không thể trùng tu lại cơ nghiệp nhà Hán, cũng như thầy trò Khổng Tử không thể khôi phục lại đế vị nhà Chu.
Riêng Khổng Minh, ông tích cực tự tin vào năng lực, nên ông đã nói với Lưu Bị:
- Ngài có thể dùng nhân hòa (muốn có nhân lực phải có nhân hòa) để lập lại cái thế chân vạc và từ đó sẽ tiến tới thống nhất thiên hạ, trùng tu Hán thất.
Khổng Minh chỉ tin ở sức con người như thế, nên khi còn ngồi trong thỏa lư nhận định thời cuộc với anh em Lưu Bị, ông đã nói "đắc thời thuận thế có ai hơn Viên Thiệu, thế mà vẫn bị Tào Tháo tiêu diệt, đâu phải vì trời mà là vì điều kiện nhân sự". Như vậy ta thấy rằng, Khổng Minh không tin ở ông trời, mà ông chỉ tin vào sức người, nhất là con người của chính ông.
Tại hạ nói thế, có lẽ sẽ có vị bảo rằng: "đọc trong TAm quốc chí thấy rất nhiều chỗ Khổng Minh nói về ông Trời". Tại hạ hoàn toàn đồng ý ở điểm đó. Nhưng ông trời mà họ Khổng thường mang ra, chỉ mỗi khi ông làm hỏng việc, ông đều đổ cho ông TRời để che dấu cái sở đoản của mình. Cái mẹo quan văn che dấu sở đoản của Khổng Minh thật là tài tình, đến nỗi sau trận Xích Bích, Tháo thua chạy đến đường ở Hoa Dung, Quan Vân TRường lại để cho Tháo đi qua. La Quán TRung bàn về vấn đề này rằng: "vì Khổng Minh biết trước số mệnh Tào Tháo chưa tới lúc chết". Nhưng xét kỹ lại thì sao? Sự thực đó là một việc không ai ngờ, chính Khổng Minh cũng không ngờ, khi Tào Tháo cùng đường ở Hoa Dung, gã nhắc lại những ơn cũ, kèm theo là những lời kêu van khất mệnh thảm thiết bi ai làm cho bao nguồn tình cảm thực chất của con người, nhất là con người nặng tình cảm như Quan Vân Trường trỗi dậy trong con người "mặt đỏ râu dài", rồi để cho Tào Tháo chạy qua. Thế là lập trường và lý trí của họ Quan đã bị tình cảm của TÀo Tháo đánh bại.
Lưu Bị sẽ xử trí thế nào đây? Khổng Minh sẽ làm sao bây giờ? Tam Quốc Chí viết: Khi Quan Vân Trường vác xác không về để chịu thi hành quân lệnh, Lưu Bị quát:
- Tào Tháo là một thằng giặc số một của cả thiên hạ, nhất là của xã tắc nhà Hán, tại sao mày lại tha hắn đi? Quốc pháp vô thân...
Rồi họ Lưu truyền đem VÂn TRường ra chém, nhưng Khổng Minh ngăn lại và nói:
- Lượng tôi xem khí tượng trên trời, cái mạng của TÀo Tháo chưa tới lúc chết trong giờ phút này, cho nên cố ý giao cho VÂn Trường đi để có dịp trả cái ơn cũ của hắn cho hết.
Thiệt là một ông quan văn lắm mẹo, nếu không muốn nói là một kẻ ma giáo, vì ông đã cố tình gán ép cho ông trời cái tiếng oan, (nếu thiệt là có ông trời). Giả sử lúc đó mà ông sai Triệu Tử Long hay Trương Phi di phục kích ở Hoa dung đạo thì chả có ông trời nào giữ nỗi cái đầu TÀo Tháo đâu.
Xét về điểm này ta phải tìm hiểu tâm lý và thủ đoạn ứng xử của Khổng Minh:
- Nếu cực lực bàn với LƯu Bị mà không thi hành quân lệnh, thì rồi đây quân lệnh, quân pháp sẽ mất hết giá trị và hiệu lực.
- Nếu để Lưu Bị thi hành quân lệnh chém đầu Quan Công thì:
a) Sẽ làm tổn thương tới tình huynh đệ.
b) Tây Thục sẽ mất một trong ngũ hổ đại tướng, càng làm cho hai đối phương Ngô, Ngụy phấn khởi, và Tào Tháo chạy mất rồi.
c) Chỗ chính yếu nhất nữa là Khổng Minh đã không biết xét người giao việc cho nên đại sự mới hỏng hết.
Vậy lối thoát của Khổng Minh, không còn cách nào khác là cách đổ cho ông TRời. Đổ cho ông trời không những không gặp phản ứng (làm gì có ông trời mà phản ứng) mà mọi việc hoàn toàn bảo đảm, trong khi đó cả sở đoản của ông không những không ai biết, mà người ta , cho mãi tới bây giờ còn bái phục ông là một người "thông thiên văn, đạt địa lý, thức thời cơ, thông nhân sự".
Nói cho đúng, Khổng Minh là một người không dám thẳng thắn nhận khuyết điểm của mình, trong trường hợp xét người giao việc, nên ông đã đổ lỗi cho Trời, để che giấu lỗi của mình.
|