Cho KTD tui tham gia dzới nhe bè con...
Bài viết này KTD tạm đặt cho cái tên là "Bao Giờ Anh Trở Lại", có vị nào đọc bài viết của KTD rồi mà thấy cái tên bài nên đổi thì xin góp ý giùm nha.
Mùa hè của Sài Gòn thiệt là khó chịu, khó chịu đối với cả những người sanh ra và lớn lên tại đó, cái khí trời oi bức mà có bật quạt hết cỡ vẫn không làm tan đi được . Hôm nay nàng dậy sớm, nóng quá, nàng đi tắm cho mát, những giọt nước mát cũng chỉ xua đuổi cơn oi bức mùa hè trong chốc lát . Thôi kệ, hôm nay nàng có việc mà
Nàng đang học lớp 11 ở trường Nguyễn Du, đang được nghỉ hè, sang năm học tới nàng sẽ bước lên lớp 12, nàng đang sinh hoạt trong một nhóm hướng đạo, hôm nay nàng có hẹn đi thăm trại Trẻ Mồ Côi Thanh Bình ở Gò Vấp .
Tiếng con Bé Kim Vân đã nghe ở dưới nhà rồi, tội nghiệp con bé, đang học lớp 8 năm tới lên lớp 9, con bé cũng hăng say tham gia các sinh hoạt cộng đồng lắm . Ba mẹ con bé đã li dị, hiện nay con bé đang ở với ông bà nội, mấy cô, ba và người mẹ ghẻ, cái cảnh mẹ ghẻ con chồng thì làm sao tránh được, ở nhà không có người tâm sự, gặp nàng nó như chiếc bóng hơi xả hết những uất ức trong lòng . Hai chị em thân nhau lắm, nàng nhận nó làm em gái kết nghĩa . Tiếng con bé đã tới chân cầu thang rồi
"Chị Hai đã xong chưa ?"
"Xong rồi, chị xuống nè"
Nàng vừa nói vừa bước xuống lầu, hôm nay nàng mặc một chiếc áo sơmi trắng và chiếc quần tây xanh . Con bé cũng mặc một chiếc áo sơmi trắng và quần tây nâu, đầu còn đội thêm một chiếc nón Hồng Thập Tự . Con bé đang sinh hoạt trong Hội Hồng Thập Tự của phường mà .
Thu Nga cũng đã đến trước ngõ và đang gọi, Thu Nga cùng sinh hoạt với nàng trong nhóm Hướng Đạo, mà cũng vừa sinh hoạt chung với con bé trong hội Hồng Thập Tự
Ba chị em ba chiếc xe đạp từ từ đi đến điểm hẹn, trên đường những câu chuyện vẫn không dứt, mà người nói nhiều nhất là con bé . Đường phố buổi sáng sớm, nhưng hàng quán cũng đã được mở ra hết rồi, khách thì lưa thưa, trời còn hơi mờ mờ . Con bé huyên thuyên kể chuyện mà nhân vật chính là anh chàng nào đó làm Trưởng của Hội Hồng Thập Tự mà con bé đang sinh hoạt.
Nàng đã được con bé nhắc đến anh chàng này nhiều lần rồi, hôm nay gặp mặt anh ta tự nhiên sao nàng lại có cảm giác bồi hồi khó tả . Từ xa, con bé đã reo lên giơ tay chỉ .
"Chị Hai, anh Vũ đang ở trên nóc xe lam kìa"
Nàng im lặng, nhưng trong bụng nghĩ thầm "Còn xa quá làm sao mà thấy", cuối cùng thì nàng cũng đã nhìn thấy tận mắt con người bằng xương bằng thịt, người mà con bé hết lòng ca ngợi . Anh ta đang hì hục xếp những phần quà tặng lên nóc xe lam, vừa làm anh ta vừa trò chuyện chọc ghẹo những đứa trong hội Hồng Thập Tự, những tiếng cười nói râm ran cả khu phố . Đa số các thành viên trong hội Hồng Thập Tự đều còn đang đi học, lứa tuổi chắc khoảng từ 14 đến 18, còn anh chàng thì chắc khoảng cỡ 23, 24 gì đó . Không biết là mải làm việc hay cố ý mà từ lúc nàng đến anh ta chưa nhìn nàng bao giờ . Nàng ngồi im, cảm thấy lạc lõng giữa đám đông, vì nàng quen có Thu Nga và con bé thôi, nhưng hai người đó cũng đã hòa vào đám bạn mà vui đùa rồi .
Thắt mối dây cuối cùng, anh ta nhẹ nhàng nhảy xuống đất, mồ hôi thấm ướt cái lưng áo sơmi trắng. Tiến lại gần vòi nước, anh ta rửa tay, rửa mặt rồi lấy chiếc khăn tay trong túi lau mặt, quay lại con bé, anh ta và con bé nói gì đó . Anh ta bỏ đi .
"Khánh hả ? Uống miếng nước đi"
Tiếng anh ta đột ngột từ phía sau khiến nàng giật mình, đưa tay đón ly nước, nàng nói tiếng cám ơn lí nhí . Kéo chiếc ghế gần đó, anh ta ngồi ngay trước mặt nàng nói chuyện, anh ta bắt chuyện thật là hay, nàng bị cuốn hút vào câu chuyện với anh ta lúc nào không biết, nàng cũng không còn nhớ rõ đã nói những gì, đại khái là từ chuyện sinh hoạt Hướng Đạo, đổi qua việc học rồi lại sang chuyện gia đình .........
Đột nhiên anh ta đứng lên :"Tới giờ rồi" Móc trong túi ra chiếc còi Morse, anh ta thổi vài tín hiệu tập họp , mấy đứa chạy nhanh vào xếp hàng một cách nhanh chóng, có khoảng 30 đứa, cộng thêm nàng và anh ta là 32 . Nàng không biết đứng đâu trong đội ngũ đó, đành đứng im tại chỗ . Căn dặn những điều cần thiết, chỉ đường một cách tỉ mỉ, sau đó trả lời vài câu hỏi thì bắt đầu lên đường .
Khoảng 10 đứa vừa nam vừa nữ đi theo xe với chú Tư (tài xế), còn những người còn lại thì chia nhau, cứ hai người một xe chạy theo sau, lúc mệt thì đổi người, riêng anh ta thì chạy riêng một xe, vì anh ta còn phải chở theo mấy gói quà, mấy chục ổ bánh mì thịt và thùng nước đá . Còn lẻ một mình nên nàng cũng chạy riêng một xe.
Đường đi cũng khá xa, thỉnh thoảng cả đám lại dừng lại bên những quán nước dọc đường, mua vài bịch nước mía hay trà đá rồi lại tiếp tục lên đường . Đường đi không ghồ ghề nên cũng không mệt lắm, nhưng khí trời oi bức khiến mọi người ai cũng đổ mồ hôi .
Suốt đoạn đường, hình như anh ta không biết mệt, lúc thì kể chuyện vui, khi thì chọc gheo. lúc lại ra câu đố, tiếng cười tiếng nói lúc nào cũng râm ran theo đoàn xe, ba bốn chiếc chạy phía trước, hai chiếc đi bên hông anh ta, còn lại nàng, Thu Nga, bé Kim Vân và những người còn lại thì theo phía sau . Lúc nào cũng giữ đội hình như thế, những lúc đường phố chật hẹp thì theo hàng một, anh ta đứng lại chờ qua hết rồi anh ta mới đi theo, qua khỏi khúc hẹp thì đội hình lại lập tức được trở về như cũ .
Nàng im lặng không nói, nhiều lúc buồn cười mà cũng chỉ mỉm cười hay cười thầm trong bụng, có mấy lúc anh ta quay lại hỏi nàng thì nàng cũng chỉ mỉm cười .
Đoạn đường khá xa nhưng rồi cũng tới, khu Trung Tâm Trẻ Mồ Côi Thanh Bình nằm bên cạnh một ngôi nhà thờ, chiếc xe lam đã đến nơi rồi, mấy đứa đi theo đang dở đồ xuống, xếp ngay ngắn ngay vỉa hè . Dựng xe vào chỗ, anh ta đi một mình thẳng vào văn phòng, một lúc sau anh ta trở ra với một chị , mọi người theo lời chỉ dẫn, khiêng những gói quà mang vào nhà kho .
Xong đâu đấy, anh ta dắt mọi người lên lầu là khu chăm sóc những em nhỏ bị bỏ rơi, trước khi lên anh căn dặn mọi người im lặng . Những đứa bé thật xinh xắn mà cha mẹ chúng lại bỏ rơi, có những em bị khuyết tật trông thật tội nghiệp . Có những em đã biết bò, có những em còn nằm trong nôi, anh dẫn đầu, đi từng thăm từng nôi . Anh lúc bế lúc bồng, lúc thì xoa đầu, nàng nhìn anh trong những lúc như thế, nụ cười của anh thật tươi, đối với nàng, hình như là nụ cười đẹp nhất mà nàng chưa bao giờ được gặp .
Có khoảng hơn 30 cái nôi trong phòng nhưng cũng mất đến gần hai tiếng đồng hồ . Qua phòng của các em nhỏ biết chạy biết đi, mấy đứa vui chơi, chạy nhảy, mọi người cũng hòa vào đám trẻ mà vui đùa, những đứa bé thật là dễ thương, những em bị tật nguyền cũng vui vẻ không kém, nàng cũng bị cuốn hút mà vui đùa với các em ...........
Tới giờ ăn trưa, dường như anh đã rành chỗ này nên dẫn mọi người tới một phòng trống, những ổ bánh mì và thùng nước đá đã được mang tới phòng này từ lúc nào, hình như mấy chị ở đây đã dành sẵn phòng này cho mọi người, chia nhau mỗi người một ổ bánh mì ........... í da, quên nước tương rồi ........... anh đi một lát quay lại với một gói trên tay
"Không có nước tương, dùng muối tạm nha" anh cười rồi tiếp "Cho mặn tình mặn nghĩa vậy mà"
Mọi người cùng cười rồi mỗi người một nhúm muối, nàng còn đang ngần ngừ thì anh đã lại gần
"Khánh nè, đưa anh rắc muối cho" nàng đưa ổ bánh mì cho anh, anh quay lưng lại một lúc thì đưa ổ bánh mì cho nàng kèm theo nụ cười khó hiểu . Nàng đưa tay nhận ổ bánh mì, lúc anh vừa quay đi thì nàng đưa lên miệng cắn.
(còn tiếp)
|