Truyện cũ nên ít người hiểu được. Mong quản lý sửa lại như cũ.
Ba ngày trôi qua, Vạn Thắng dần dần hồi tỉnh, trong người nôn nao bồi hồi khó chịu, song vẫn chưa nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Chàng gọi kẻ dưới đến hỏi:
- Hình như ta ngủ đã lâu, có chuyện gì xảy ra chăng?
- Vâng thưa Chưởng Quản, người đã ngủ được ba ngày kể từ hôm người nhận lời thách rượu với một cao nhân xưng là Mặt Nạ.
Chàng lảo đảo đứng dậy:
- Ta phải tìm người ấy ở đâu?
- Cô nương này đang ở Nghị Sự Sảnh, chờ ngài tỉnh rượu đấy ạ.
Nguyên khi xây dựng Nghị Sự Sảnh, Ngô Dụng có ý làm nơi đàm đạo chuyện chính sự. Song vì Sơn Trại là nơi trú chân của nhiều đạo phái khác nhau. Hiềm khích xảy ra khi họ bàn chuyện chính trị khiến Nghị Sự Sảnh phải chịu những tổn thất nặng nề. Sau này, Tống Giang vời Vạn Thắng cai quản Nghị Sự. Chàng cho người căng vải trắng lên tường, tự tay thiết kế một chiếc khiên đồng trên đó khắc lời nhắc nhở: “Chuyên bàn đến thời sự, bỏ qua chánh trị”. Chiếc khiên được ghép sát lề cửa, cơ cấu hoạt động tinh vi bảo đảm bất cứ ai có hành động bất thường đều bị giữ ở ngoài Nghị Sự Sảnh, không cho phá quấy. Nhờ đó Nghị Sự Sảnh trở nên yên thuận.
Xăm xăm bước đến sảnh Nghị Sự, Vạn Thắng quên mất mình đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa còn mê, chân không giày, đầu không mũ, áo sống xộc xệch. Chàng bị chính chiếc khiên đồng ngăn càn quấy giáng một cú, ngã sóng xoài trên nền gạch. Nghe tiếng động, Mặt Nạ bước ra ngoài, vội kêu người dìu chàng vào trong sảnh.
- Chưởng Quản, người không sao chứ?
- Liên Hoa!
- Muội là Mặt Nạ, Vạn huynh xin cứ gọi như vậy.
Bấy giờ, Mặt Nạ đã rũ bộ nam y dày dặn, bỏ mặt nạ, tóc buông lửng phía sau. Nàng vận một chiếc áo hoa mềm mại, tay giữ khăn nải, vẻ hơi bối rối. Mặt Nạ quả không phải là Liên Hoa, song cũng là một mỹ nữ khuynh thành. Nàng có gương mặt thanh tú, nước da sáng như tuyết bắt nắng xuân, dáng môi đầy đặn tươi hồng, khẽ hé mở như nụ hoa hàm tiếu. Riêng nói về Vạn Thắng thì không sao dấu nổi vẻ thất vọng. Vừa hay Tống Giang cùng Ngô Dụng bước vào, mọi người cùng ngồi xuống hỏi han, trò chuyện.
Mặt Nạ tên thật là Lê Diệu Hoa, người Đông Hải, vốn tính tình phóng khoáng, giao du rộng. Cách đây ba tháng, nàng đến Tây Thổ để ngoạn cảnh, nhân tiện ghé thăm Vạn tửu gia - vốn có chút quen biết vơi thân mẫu nàng. Được hay Mặt Nạ thường xuyên ngao du tận non cùng bể, Vạn gia có nhờ nàng tìm một thanh niên chính là Vạn Thắng.
- Thân mẫu ta có khoẻ không, Hoa muội?
- Cả nhà huynh vẫn khoẻ. Bác có nhờ muội chuyển đến huynh chén rượu Liên Hoa cùng phong thư.
Nói đoạn, Mặt Nạ mở khăn, trao bình rượu và phong thư cho Vạn Thắng, rồi cáo từ. Nàng trở gót nhanh đến nỗi, Tống Giang, Ngô Dụng chưa kịp đáp lễ, thoắt đã mất hút trong ánh tà dương.
Bên bàn Nghị Sự, Vạn Thắng chẳng mảy may để ý đến sự ra đi đột ngột vừa rồi. Chàng xúc động bóc thư, trên giấy hoa, nét chữ quen thuộc của mẹ chàng vỏn vẹn tám chữ: Liên Hoa Tửu ngộ, nhi nữ khôn lường.
Hết phần II