Phản biện là một trong nhiều hình thức luận pháp, là sự đối nghịch (khi mỗi cá nhân bảo vệ quan điểm chính kiến của riêng mình trước quan điểm chính kiến của người khác). Bước đầu, chỉ có giá trị cá thể đơn lẻ, nói lên điều người ta muốn nói. Hoàn toàn không phải là điều cưỡng bách, không nhất thiết phải phủ nhận. Qua sự phân tích bằng lý lẽ để lái vấn đề theo nhiều hướng khác. Khi tiếp cận sự đối nghịch, mỗi người tự phán đoán, tìm hiểu là đã bước vào phạm trù khai phá tư tưởng. Nó khác với ngụy biện một trời một vực, vì ngụy biện là lý tắc. Phản biện là hình thức luận tự nhiên, không hề đi đến bế tắc. Phản biện luôn nhân rộng vấn đề trên con đường suy luận, còn được coi là sự phòng thủ chống lại những sự tấn công. Con đường này không phải để truyền đạt thông tin hay đóng vai trò thay thế. Chỉ là sự ứng dụng nguyên lý của chỉ đạo có logic, phát triển lý thuyết tới bất kỳ vấn đề nào sẽ được khơi dậy và từng cái định giờ hoàn thành. Qua sự đối nghịch cũng tùy vào hệ tư tưởng sẽ thay đổi với cá nhân và thời kỳ. Nhưng, sẽ có ổn định, dù ít hay nhiều có bị ảnh hưởng bởi những sự biến đổi. Để sau đó, tìm kiếm quan điểm tốt nhất, và những giá trị thực sự thường phải đi qua những nguyên lý cho những mục đích trên con đường phản biện và những sự phê bình
Trích dẫn:
Ví dụ: nếu nó là màu trắng thì các nhà phản biện sẽ hỏi là: "tại sao lại dùng màu trắng mà không dùng màu khác?" chứ không phải là bảo màu đen đâu (thô bỉ quá)!
|
Câu trên là nói về màu trắng, có người phản biện đó là màu đen, bạn VLBB nói tới sự "phủ nhận" về màu sắc.
Câu sau, "vặn" câu trên hoàn toàn đi theo hướng khác, khi nói về sự "lựa chọn".
Ở trên, QA có nhắc sơ qua về phản biện cũng được coi là sự phòng thủ. Mà phòng thủ thì phép "ẩn dụ" thường được đem ra dùng nhất. Ẩn dụ hợp lệ như sự thật khoa học. Dùng ẩn dụ khi nói về màu trắng, có thể ví với hình ảnh một cô gái trinh nguyên, tâm hồn trong trắng tinh khôi chẳng hạn. Nói đến màu trắng Không còn bị bó buộc trong mỗi cái khuôn sắc màu luôn cần rõ ràng, mà vẫn có thể mang ý nghĩa sâu sắc đằm thắm hơn, tự vấn đề đã được lái qua hướng khác.
Rõ ràng, đây là những sự đối nghịch thấy rõ. Theo ngu ý của mình, phản biện không có tính cách phủ nhận, và khi nói về màu trắng đâu nhất thiết phải gói gọn trong mỗi màu sắc, mà mỗi người có thể tận dụng màu trắng để lái ra nhiều hướng luận khác nhau. Khi phủ nhận là ép chết quan điểm chính kiến của người khác, mà điều này rất dễ đi đến tranh cãi kịch liệt. Dù trên mặt lý luận, người ta cho rằng tranh cãi có tính gây hấn, sẽ sinh động hơn, sinh ra nhiều chuyển biến hơn. Nhưng, phủ nhận còn là một đòn "ác" vì muốn dồn đối thủ vào chỗ đường cùng, dễ đi đến bế tắc. Mà bế tắc thì là bắt tay chơi với anh ngụy biện rồi. Không nói tới điều này há, sẽ lạc đề mất. Còn câu này:
Trích dẫn:
Tại sao trong bóng tối ta không phân biệt được màu sắc ? và khi đó màu trắng cũng sẽ thành màu đen
|
Nhưng "dưới ánh sáng" thì nó sẽ trở về nguyên vẹn, không bao giờ là màu đen cho dù màu thực nào đó "đã từng" nằm trong bóng tối. Sự không phân biệt được thì cái tối đó chỉ có tính cách bất biến tạm thời, nên nó chỉ hiện diện trong tinh thần ta vào cái tối lúc đó. Sự ảnh hưởng giữa cái thực và cái tối bất biến tạm thời chập lên nhau đã che đi màu sắc thực là sự "hoán đổi" về nhận thức trước ngữ cảnh, từ quan niệm về một vũ trụ biểu hiện khi dựa vào sự liên quan với thời gian đã tác động đến, làm biến đổi danh tính (tên màu) và hình thể (hoán đổi màu sắc). Vậy có thể xếp nó vào phản biện được không? Nó có phải là một con đường trong nhiều con đường tư tưởng khác biệt?
Vài lời góp vui, có sơ sót mong bỏ qua cho. Cám ơn các bạn.