langtulangthang - Lang thang trong hoang tưởng.
- Vào đây chú, làm hớp rượu đã cho ấm người.
- Vầng, cho em xin chén, đời em dạo này fò lắm.
- Chú bị ngã giếng à?
- Không, nhà em dùng giếng khoan thì ngã làm sao được. Ý anh bảo thằng em bị dở hơi chứ gì? langtulangthang thì làm sao dở hơi được, em lúc nào cũng đỉnh cao.
- Thế sao nghe chú than thở kinh thế?
- Ông anh này buồn cười nhỉ, không biết em nói thật hay nói đùa. Nhiều khi em phải than thở để đánh lừa mọi người, làm rung động trái tim các bé để dễ bề hành động thôi.
- Kinh nhỉ, anh tưởng mày không thích rượu chè và em ún. Bây giờ chú cũng sa đọa phết nhờ. Phải chăng bây giờ chú mới bộc lộ bản chất thật?
- Ôi thằng em vẫn thế từ trước tới giờ, nhưng hồi trước em đã trót vẽ cho mình một bề ngoài thanh cao, nho nhã. Ăn uống phải gẩy gót, nói năng phải tinh tế, ứng xử phải ra dáng con nhà. Em tưởng em có được vị thế tối thượng trong chuyện tình cảm, gái gặp em là cứ chết như rết gặp gà. Em trông cũng phong độ nhé, tài thơ văn cũng rành mấy ngón nghề. Ông anh không biết, hồi trước em có mấy sáng tác đỉnh cao vãi, nào là luận sự đời ở Nghị Sự Sảnh, nào là thơ văn Hồng hồng tuyết tuyết ở Thi Đài, nào là sáng lập Lương Sơn Thời Báo. Những cái đó dần dần hình thành một bộ mặt ngoài của em, nó khác biệt hoàn toàn với con người thực của em. Mang bộ mặt đó quá lâu nên đến nỗi em cũng nghĩ mình đúng là như thế. Mãi đến tận khi gặp cú shock năm 2005 em mới giũ bỏ được nó.
- Có phải vụ: Kỳ án bibi không?
- Không phải vụ ấy còn vụ nào, nó động chạm đến cái tôi của em, mà anh biết đấy, cái Tôi của em to bỏ *****, động đến là cứ bật thẳng tưng. Em cứ tưởng là em chỉ dạo mấy đòn biểu diễn là nàng đổ. Hết Boulevar, chuyển sang làm thơ, xin ảnh, chát chít moi thông tin, lại cả đòn gió nữa. Ai dè chả ăn thua nước mẹ gì. Hóa ra mình chả là cái đinh giè trong mắt nàng. Em cay cú, vỡ bớt những ảo mộng mà em vẫn bao bọc quanh em như bong bóng xà phòng. Ôi Lãng Tử ơi, thời oanh liệt nay còn đâu!
- Thật ra chú làm đêk gì có thời oanh liệt, anh thấy chú cao ngạo quá đấy và hình như mắc chứng hoang tưởng cao độ. Phải chăng chú cũng nhận ra điều đó và tự gọi mình là Người Điên?
- Vâng, em bị ám ảnh bởi một đám ma, một đám ma quê. Hình ảnh chết chóc như một chiếc khăn san đen bay vật vờ trong gió cứ ám ảnh em. Anh biết không em đã viết truyện ma.
- Hình như anh đã đọc rồi, nhưng anh chả thấy sợ gì cả.
- Anh phải tượng là mình sợ thì anh mới sợ chứ.
- Thế cảm giác sợ mà cũng phải tượng cơ à? Buồn cười vãi. Và chú đặt tên cho những tác phẩm của chú là Tuyển Tập Gà Rừng. Tại sao lại là Gà Rừng mà không phải là Tuyển tập Khỉ đít đỏ?
- Cũng vì tâm lý thôi.
- Có phải là bắt nguồn từ truyện một chú bị tâm thần, cứ hoang tưởng mình là hạt thóc và luôn sợ mình bị con gà rừng ăn thịt không?
- Đại loại thế, tâm sao văn vậy ông anh ạ.
- Sao chú không nghĩ mình là vĩ nhân cho bõ công điên rồ?
- Bản chất của em vẫn là Vĩ nhân, một vĩ nhân phố huyện. Em mà ở thành phố thì em đã đoạt mấy giải Nobel Văn chương rồi.
- ( Quay sang nói một mình: Thằng này điên hết thuốc rồi bà con ạ ) Thật ra anh thấy chú nhận cái biệt hiệu Gà Rừng cũng đúng thôi. Dường như đấy là thiên ý chứ không phải mấy thằng bạn chú nghĩ ra?
- Ý anh là làm sao?
- Anh thấy chú mày cứ loay hoay luẩn quẩn như gà mắc tóc, không biết rằng mình sẽ đi theo hướng nào, đến ngay cả chú cũng không biết những điều chú nói là giả hay thật, chú luôn nghi ngờ như con gà trống, chạy theo con gà mái mà không biết con gà mái đó đang chạy hết tốc lực thật hay đang giả vờ mơi chú. Chú chỉ có đôi cánh cụt thôi mà cứ luôn nghĩ rằng đó là đôi tay, anh nói thật, giả sử đôi cánh của chú là đôi tay thật thì chú cũng chẳng biết dùng đôi tay ấy làm gì, đơn giản vì con gà mái kia đâu có ngực. Chú cứ bần thần chẳng rõ hướng nào cần chạy đến, ở đây cũng có giun, ở kia lại có thóc. Chú cứ đi được nửa đường là lại đổi ý quay lại. Kết quả chú bị chết đói giữa đường vì chú tự tin rằng chú xơi được cả giun lẫn thóc. Trong đầu chú chỉ luẩn quẩn giun thì trông ngon mắt, ngon miệng nhưng lại không có bằng Đại Học Chính Quy; Thóc thì hơi thấp nhưng biết đọc thơ. Dở hơi đêk chịu được. Cuối cùng chú cũng thừa biết là mình dở hơi nhưng lại không dám thừa nhận điều đó với chính mình để mà đi bốc thuốc. Bác sĩ tâm lí Trương Thuận bên Gỡ Rối Tơ Lòng gọi đó là chứng Điên có hệ thống,Rối Loạn Thần Kinh có ý thức. Chị Ngọc Diện đồng nghiệp anh Trương thì cho đó là Tâm Thần Hoành Tráng.
- Quên bố đi, theo thằng em thì chính anh có vấn đề tại tuyến Yên.
- Rõ vậy rồi, có chú điên nào tự nhận là mình điên đâu. Theo anh, chú chỉ cần đơn giản hóa tình huống đi là chú sẽ trở lại bình thường. Đẻ được quả trứng nào thì cục tác một phát thôi, chú cứ cục tác mãi thế thì chỉ tổ bệnh nặng, ai đời gà bị triệt sản rồi mà vẫn cục tác. Đúng là pó tay với chú. Gặp được thóc thì xơi thóc, được giun thì ăn giun. Xét cho cùng đấy cũng chỉ là phương tiện chứ có phải là thực thể của chú đâu.
- Không, vĩ nhân cỡ em thì thức ăn cũng phải xứng tầm chứ. Ai lại ăn nhảm ăn nhí như anh.
- Thế chú có thích hoa hồng không?
- Có chứ, hoa hồng vốn cao quý với một vĩ nhân.
- Thế thì anh khuyên chú ăn hoa hồng, anh đã nhìn thấy cảnh tượng chú ngậm bông hoa hồng trong mỏ, mình bóng nhẫy, nằm chễm chệ trên bàn thờ để cúng tất niên. Thanh tao tuyệt đối
- Ông anh toàn nói nhảm, thằng em dù sao hơi bị đỉnh cao của nó.
- Thì anh có bảo chú thấp hèn đâu mà chú cứ lắp bắp mãi từ Đỉnh cao. Giá như chú bớt hoang tưởng đi thì chú còn đỉnh cao hơn nữa. Thôi quay về phạm trù Xóm Hẻo, chú thấy nhân tài trong Xóm Hẻo thế nào?
- Xóm Hẻo là cái ao nhỏ, nhưng trong ao đó toàn là cá sấu.
- Chú có bị ảnh hưởng của Trại cá sấu khi phát biểu câu đó không?
- Hoàn toàn không hề, mà anh thấy đấy, những người như em dường như có khả năng thiên bẩm. Đôi lúc em cũng thấy mình thuộc hạng Người Trời như Trần Đăng Khoa.
- Thế vậy sao chú không sáng tác ra những sản phẩm có tiếng vang nhỉ? Đại loại như Long Tuyển bên Thăng Long ấy.
- Sản phẩm có tiếng vang thì em vẫn làm ra đều, chỉ có điều sản phẩm đó chỉ được cho ra sau khi em ăn no và bí trung tiện.
- Tại Lương Sơn, chú ghét ai nhất?
- Đến hôm nay thì em biết là em ghét ai nhất. Chính là anh, anh T ạ.
- Không sao, anh vẫn còn được nhiều người yêu quý. Thế câu nói nào là chú ghét nhất?
- Lào ơi cố lên!