[center:6c2d598847]Đội mũ cao[/center:6c2d598847]
Một hôm, Quan VŨ dẫn Châu Thương đến TRương Thiên Sư bàn chuyện. Vừa đến Nam Thiên Môn thì có hai vị thần tướng oai phong lẫm liệt đang đứng giữ cửa, bên cạnh còn có để một chiếc mũ cao. Quan Vũ không hiểu vì lẽ gì, bèn sai Châu Thương đến báo là có QUan mỗ muốn vào Nam Thiên Môn.
Châu Thương vâng lệnh, liền tới báo trước ý như vậy, Thần tướng giữ cửa nói:
- Cho dù là ai, đều xin mời đội chiếc mũ cao này rồi mới được vào.
Châu Thương trở lại báo với QUan VŨ lời này:
QUan VŨ nghe xong, liền bốc lửa giận, nạt lớn:
- Ai lớn gan như vậy, dám không cho QUAn mỗ vào ư?
Lại chỉ CHâu THương, nói:
- Mi thật là đồ ngu xuẩn vô dụng ,tránh ra , để ta đến xem.
Quan VŨ tay cầm THanh Long Yển Nguyệt đao, vỗ ngựa Xích Thối đến trước thiên môn, mắt tròn xoe, hỏi:
- Ai lớn mật dám cản trở không cho QUan mỗ vào Nam Thiên Môn đây?
Thần tướng nói:
- Quân hầu bớt giận, bọn tôi chỉ vâng lệnh Ngọc Đế giữ cửa, phàm ai muốn vô đều phải đội chiếc mũ cao này mới được vô. Mong quân hầu nể mặt Ngọc Đế, thông cảm cho nỗi khổ của bọn tiểu tướng chúng tôi mà đội chiếc mũ cao này.
Quan Vũ thoạt nghe càng thêm giận, không đợi thần tướng nói hết liền quát:
- Ta chẳng cần biết Ngọc Đế hay không Ngọc đế gì cả, nếu như thật tìanh không cho Quan mỗ vào thì hãy phóng ngựa tới đánh với ta ba trăm hiệp, ai có thể thắng được Thanh Long Yển Nguyệt Đao của ta thì ta không vào, trái lại, ta chém đầu bọn bây hết!
Thần tướng giữ của nghe nói vậy liền vội bước tới cúi người nói:
- Xin quân hầu dằn cơn giận, bọn tiểu tướng sao dám giao thủ với quân hầu công Hoàng Cân, chiến Lữ Bố, chém Hoa Hùng ở Ôn Tửa, trảm Nhan Lương, Văn SÚ ở thành Bạch Mã; qua năm cửa chém sáu tướng, dưới Cổ Thành chưa hết ba hồi trống đã lấy đầu Thái Dương. Đã anh hùng như vậy còn ai dám sánh? Nam THiên Môn này đừng nói là bọn chúng tôi giữ, cho dẫu là Bát Tí Na Tra cũng không dám cản trở quân hầu, bọn tôi thật có mắt mà khong biết Thái Sơn, dám xin quân hầu thứ cho.
Quan VŨ nghe đến đây, khí trận đã nguôi đi một nữa, bèn thu đao gác trên yên ngựa. Hai thần tướng giữ cửa lại tiếp tục nói:
- Nhưng mệnh lệnh lại có qui định: "Nếu như ai cái thế anh hùng, đã thông báo cho Ngọc Đế, và được Ngọc Đế chấp thuận thì có thể khỏi đội chiếc mũ cao này!", nghĩ rằng quân hầu đã lọt vào doanh Tào hết mấy năm, Tào Tháo lên ngựa ban vàng, xuống ngựa ban bạc, ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến, cẩm bào mỹ nữ hậu đãi như vậy, mà đều không thể khiến quân hầu lòng quên triều Hán. Trung nghĩa thế ấy, tôi nghĩ nếu thông báo cho Ngọc Đế, chắc Ngọc Đế cũng không buộc quân hầu đội mũ cao đâu.
Quan VŨ nghe xong liền cười ha hả:
- Cá cngươi mà nói sớm thế này thì Quan mỗ sao giận được. Được rồi, ta sẽ chờ ở đây, các người mau vô thông báo cho Ngọc Đế đi.
nào dè thần tướng cười lên ha hả nói:
- Quan hầu đã đủ tư cách rồi, thôi khỏi phải vô thông báo làm chi, mời quân hầu vô thôi!
Như vậy lại khiến Quan Vũ chẳng hiểu gì ráo. Châu Thương đứng phía sau không nhịn cười được, nói:
- Nhị gia tôi mau vô đi! Ngay cái thằng ngu xuẩn vô dụng đã làm bẻ mặt nhị gia tooi đây cũng biết ngài đã đội mũ cao ngwuời ta rồi, mà là đội mũ cao nhứt đấy!
|