Lương Sơn Bạc  
Trang chủ Lương Sơn Bạc  Lương Sơn Diễn Đàn  Nơi Lưu Trữ: Truyện Ngắn, Truyện Dài, Bài Viết, Nhân Vật, Sách Lịch Sử, Sách Dạy Võ Thuật...   Xem hình thành viên và hình các buổi giao lưu LSB   Nơi Lưu Trữ: Cổ Thi VN, Cổ Thi TQ, Thơ Mới & Các Tuyển Tập Thơ
Quay Lại   Lương Sơn Bạc > Kim Ngư Thành > Vọng Nguyệt Nhai > Nhật Ký & Lưu Bút
Thành viên
Mật khẩu
Những câu hỏi thường gặp Danh sách các thành viên LSB  Lương Sơn Thương Quán
Nhật Ký & Lưu Bút Là nơi gửi những dòng lưu bút và nhật ký của các huynh đệ tỷ muội Lương Sơn.

Trả lời
 
Tiện ích Chế độ hiển thị
Cũ 13-10-2008   #1
Ảnh thế thân của Đan Đan
Đan Đan
-=[ Lương Sơn Hảo Hán ]=-
Gia nhập: 24-09-2008
Bài viết: 156
Điểm: 308
L$B: 69.476
Tâm trạng:
Đan Đan đang offline
 
Cho tôi một vé đi tuổi thơ *

Cho tôi một vé đi tuổi thơ
Để lao vào lòng mẹ thảo nguyên mênh mang sinh ra tôi, nơi đoạn sông gầy nhom cong ngoằn như dấu ngã (~) quanh năm phủ sóng bờ tre. Chiều thả trâu về, những sợi khói bếp mỏng manh vươn lên, loãng ra, rách nát theo gió, làng xóm thanh thản trong nghèo khó. Tuổi thơ đã qua rồi hệt như nước dòng sông lặng lờ trôi không một lần quay trở lại.
Đêm thảo nguyên đẹp và biến ảo lạ thường như lửa cháy trong bếp củi của mẹ, lửa gợi người ta suy tư, cũng có thể chính củi cháy thành tro gợi người ta suy tư, chả biết...
Lần đầu ra biển tôi choáng ngộp giữa mênh mông. Lớn lên tôi so sánh mênh mông này với mông mênh khác, đối diện biển, trời rộng hơn nhiều. Cuộc đời lăn qua nhiều con dốc, gom mênh mông trời biển mới thấy biển trời còn bé hơn mênh mông lòng mẹ.
Ở thảo nguyên, bà mẹ nào cũng dặn dò con gái lên tám: cấm không được rửa bát đĩa lúc trời xẩm tối, khi oan hồn đói khát đi nhiều, nghe tiếng bát đĩa va chạm, ngỡ có ăn uống họ đổ xô đến chờ chực thì tội nghiệp. Lời dặn mẹ đau đáu kiếp người...

Cho tôi một vé đi tuổi thơ
Để nhìn trăng xuyên từ đám mây này sang đám mây khác. Không gian mênh mông, im lặng bát ngát. Ngắm trăng. Mình nhớ mình. Ngắm trăng. Mình quên mình. Nghe buồn hai con mắt, tôi ôm thảo nguyên quê hương cả trong những giấc mơ.
Giấc mơ. Chuyện kể rằng:
Hai vợ chồng nghèo xơ xác có đứa con trai lên tám kháu khỉnh. Đêm. Cả ba say ngủ trên chiếc giường ọp ẹp, chợt có tiếng chân người chạy giỡn trên mái nhà xiêu vẹo, chị vợ rón rén ra sân xem, thấy ông tiên sáng rực đang chơi trò thả diều trên nóc nhà. Thấy bị lộ, ông bay mất và nguyền rằng nếu tay chị vợ chạm vật gì đầu tiên vật ấy sẽ biến thành vàng. Chị ta hoảng hồn không tin vào mắt mình, chạy vào giường vồ lấy đứa con trai. Qua cơn hoảng loạn, chị nghe tay mình có cảm giác cứng ngắc, lạnh lẽo của kim loại. Căn nhà tối tăm lấp lánh ánh vàng từ người cậu bé. Từ đó họ hết nghèo vì ngày ngày hai vợ chồng tìm xẻo những chỗ không làm chết được con mình: xẻo tai, nhổ móng tay, chân, vặt tóc, lạn môi, xắt lưỡi. Than ôi, lòng tham con người là vô đáy, họ muốn tuyệt đỉnh giàu sang nên bán xác thằng bé. Nhưng thằng bé không chết, cuối cùng nó còn lại một trái tim người, khi họ tách cái xác vàng ra, trái tim nằm đó nhầy nhụa máu me, tươi rói, đập thoi thóp
họ không biết phải làm sao với trái tim ấy?
phải làm sao?
làm sao?
sao?
trên thế gian xuất hiện hai kẻ tâm thần cứ mang một trái tim máu me đi khắp nơi và hỏi phải làm sao?

Không gian im lặng. Xung quanh im lặng như những người nghe câu chuyện này bị buộc phải im lặng.
Những câu chuyện thảo nguyên kể thâu đêm suốt sáng, dưới ánh lửa bập bùng, trong tấm chăn da cừu ấm sực, trên cánh đồng mùa vụ... tiếp nối ngày đêm không hết. Chuyện không viết bằng chữ mà kể bằng miệng, in vào tim óc, người thảo nguyên dặn mình sống cho hợp lẽ đời, làm điều thiện, gặt điều hay, tốt, tránh điều dữ, xấu

Cho tôi một vé đi tuổi thơ
Chợt nhận ra giấc mơ nào cũng phù phiếm. Mơ mãi đâu khi hộ chiếu xin một vé đi thăm giấc mơ của mình cũng hết thời hạn rồi. Lòng muốn ngụp lặn trong những chuyện kể thâu đêm, nướng xiên thịt lợn rừng mềm sượt giữa bao la đồng cỏ. Lại nhắn nhau: nếu số phận chỉ cho ta một quả chanh, hãy lấy tấm lòng thành mà làm đường, gắng pha cho đời cốc nước chanh tuyệt diệu.
Thế đấy, niềm vui đời nào có gì lớn, giản dị như một chum nắng, chói gắt nhưng dễ nhìn, hãy lội ngược dòng tìm vé đi tuổi thơ, tận hưởng nỗi khỏe khoắn của lạc thú điền viên. Huýt sáo một bài nhạc có nhịp điệu Fox nhanh, hay lắng tai nghe tiếng sáo chật ắp không gian...

Cho tôi một vé đi tuổi thơ

Đan Đan
* Tựa truyện mới Nguyễn Nhật Ánh, Đan cắt chữ "xin". Thảo nguyên kỵ chữ


Chữ ký của Đan Đan
Đã làm bình yên bắt đầu, cũng xin bình yên kết thúc. Vaxalam, vakalam!

Tài sản của Đan Đan
Trả lời kèm theo trích dẫn
2 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Đan Đan vì bài viết hữu ích này:
Mèo Mù (14-10-2008), Quận Chúa Quỳnh Anh (14-10-2008)
Cũ 01-03-2009   #2
Ảnh thế thân của Đan Đan
Đan Đan
-=[ Lương Sơn Hảo Hán ]=-
Gia nhập: 24-09-2008
Bài viết: 156
Điểm: 308
L$B: 69.476
Tâm trạng:
Đan Đan đang offline
 
Cho tôi một vé đi tuổi thơ.
Để tôi nhớ nơi sinh ra mình, thảo nguyên oằn vệt cỏ. Để tôi không quên ánh mắt đau đáu của mẹ mỗi chuyến tôi rời xa thảo nguyên. Phi ngựa vượt qua những sườn đồi, những lưng núi. Để tôi quên nơi này cỏ đã lại xanh rờn, đã lại nâu xám. Bốn mùa nơi tôi đến không có gì khác nhau. Bốn mùa thảo nguyên tôi, cây bao mùa thay lá. Giấc mơ nào của tôi cũng ám ảnh những cuộn sương mù trắng, dâng cao, dâng cao, phút chốc dày đặc cả khoảng không, rồi chẳng còn nhìn thấy bất kỳ đường nét và màu sắc cỏ cây, hoa lá. Sương trắng cao ngất giữa thinh không, những đám mây trắng thanh sạch đứng im, những bông lau trắng ngả rũ rượi. Tôi ngoảnh lại, nhoài tay với. Vé tuổi thơ trôi lửng lơ giữa trời, đẹp xa vời như một ngày bình minh lạnh.

Cho tôi một vé đi tuổi thơ.
Tôi thấy cả một bầu trời rất rộng, rất trong. Đáy mắt tôi in long lanh hình tương lai vẽ vội. Để tôi thấy tuổi hồng hoa là đáng trọng, những trang lưu bút bè bạn là đáng nhớ và đáng lưu. Mai này, tôi nhìn lại, dòng nhật ký của riêng tôi chỉ toàn là những ích kỷ xúc cảm riêng mình, đâu có vòng tay xưa ấp ôm bè bạn. Để tôi nhớ mong toàn những thứ không thuộc về mình, đâu nhìn thấy những gì đã luôn là của mình mà mình đâu có nhìn đến. Thảo nguyên - nhà tôi đấy! Chon von non cao. Tôi khơi khơi ngọn lá, nhành cỏ cũng được một vác thơ mang về nhà. Tôi còn rong ruổi, phiêu linh trên ngựa đến khi nào?

Cho tôi một vé đi tuổi thơ.
Để đếm những vạch khắc trên thân gỗ lâu năm. Để hoài mong những kỷ niệm mẹ cha chất chồng. Để đếm tuổi thảo nguyên nuôi nấng tôi từ khi mới là hình hài đến khi đã tung cánh bay xa. Để chất ngất nhớ mong dốc thành suối nguồn ạt ào kéo đến với tôi trong suốt ngày cuối tuần. Tôi đã biết, tên nơi ấy, nơi vẫy gọi tôi, có tên là "tôi yêu nó đến thế!". Chỉ nơi ấy mới đọc được những khát khao, những hồi ức, những giản dị tâm hồn tôi. Bình yên mà tôi biết.

Cho tôi một vé đi tuổi thơ.
Tôi không đòi chiếc vé đó nữa. Vì tôi biết tuổi thơ cũng như năm tháng. Đã đi hà tất phải trở lại? Đến thì đến, đi thì đi. Chỉ biết, phút chốc tôi có thể có vé về thảo nguyên, nếu thực sự tôi muốn thế. Đời tôi gắn chặt với thảo nguyên, nếu nguyện ước của tôi là như thế. Ngựa ơi, dừng bước chân nhè nhẹ, đế đi về nơi có lá vẫy, để hướng tới mặt trời, dù hoàng hôn khuất bóng, tôi vẫn mong, mai này, mọi người nhắc đến tôi "người của thảo nguyên".

/Mẹ ơi! con đã về/
Đan Đan




Chữ ký của Đan Đan
Đã làm bình yên bắt đầu, cũng xin bình yên kết thúc. Vaxalam, vakalam!

Tài sản của Đan Đan
Trả lời kèm theo trích dẫn
2 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Đan Đan vì bài viết hữu ích này:
Con Hủi (06-03-2009), Mèo Mù (01-03-2009)
Trả lời


Quyền sử dụng
Huynh đệ không được phép tạo chủ đề mới
Huynh đệ không có quyền gửi bài trả lời
Huynh đệ không được phép gửi file-gửi-kèm
Huynh đệ không được phép sửa bài của mình

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển nhanh đến:

 
Copyright © 2002 - 2010 Luongsonbac.club
Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung
Loading

Múi giờ tính theo GMT +7. Hiện giờ là 16:46
vBCredits v1.4 Copyright ©2007 - 2008, PixelFX Studios
Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ  
Page generated in 0,04668 seconds with 17 queries