Cho tôi một vé đi tuổi thơ.
Để tôi nhớ nơi sinh ra mình, thảo nguyên oằn vệt cỏ. Để tôi không quên ánh mắt đau đáu của mẹ mỗi chuyến tôi rời xa thảo nguyên. Phi ngựa vượt qua những sườn đồi, những lưng núi. Để tôi quên nơi này cỏ đã lại xanh rờn, đã lại nâu xám. Bốn mùa nơi tôi đến không có gì khác nhau. Bốn mùa thảo nguyên tôi, cây bao mùa thay lá. Giấc mơ nào của tôi cũng ám ảnh những cuộn sương mù trắng, dâng cao, dâng cao, phút chốc dày đặc cả khoảng không, rồi chẳng còn nhìn thấy bất kỳ đường nét và màu sắc cỏ cây, hoa lá. Sương trắng cao ngất giữa thinh không, những đám mây trắng thanh sạch đứng im, những bông lau trắng ngả rũ rượi. Tôi ngoảnh lại, nhoài tay với. Vé tuổi thơ trôi lửng lơ giữa trời, đẹp xa vời như một ngày bình minh lạnh.
Cho tôi một vé đi tuổi thơ.
Tôi thấy cả một bầu trời rất rộng, rất trong. Đáy mắt tôi in long lanh hình tương lai vẽ vội. Để tôi thấy tuổi hồng hoa là đáng trọng, những trang lưu bút bè bạn là đáng nhớ và đáng lưu. Mai này, tôi nhìn lại, dòng nhật ký của riêng tôi chỉ toàn là những ích kỷ xúc cảm riêng mình, đâu có vòng tay xưa ấp ôm bè bạn. Để tôi nhớ mong toàn những thứ không thuộc về mình, đâu nhìn thấy những gì đã luôn là của mình mà mình đâu có nhìn đến. Thảo nguyên - nhà tôi đấy! Chon von non cao. Tôi khơi khơi ngọn lá, nhành cỏ cũng được một vác thơ mang về nhà. Tôi còn rong ruổi, phiêu linh trên ngựa đến khi nào?
Cho tôi một vé đi tuổi thơ.
Để đếm những vạch khắc trên thân gỗ lâu năm. Để hoài mong những kỷ niệm mẹ cha chất chồng. Để đếm tuổi thảo nguyên nuôi nấng tôi từ khi mới là hình hài đến khi đã tung cánh bay xa. Để chất ngất nhớ mong dốc thành suối nguồn ạt ào kéo đến với tôi trong suốt ngày cuối tuần. Tôi đã biết, tên nơi ấy, nơi vẫy gọi tôi, có tên là "tôi yêu nó đến thế!". Chỉ nơi ấy mới đọc được những khát khao, những hồi ức, những giản dị tâm hồn tôi. Bình yên mà tôi biết.
Cho tôi một vé đi tuổi thơ.
Tôi không đòi chiếc vé đó nữa. Vì tôi biết tuổi thơ cũng như năm tháng. Đã đi hà tất phải trở lại? Đến thì đến, đi thì đi. Chỉ biết, phút chốc tôi có thể có vé về thảo nguyên, nếu thực sự tôi muốn thế. Đời tôi gắn chặt với thảo nguyên, nếu nguyện ước của tôi là như thế. Ngựa ơi, dừng bước chân nhè nhẹ, đế đi về nơi có lá vẫy, để hướng tới mặt trời, dù hoàng hôn khuất bóng, tôi vẫn mong, mai này, mọi người nhắc đến tôi "người của thảo nguyên".
/Mẹ ơi! con đã về/
Đan Đan
![](http://i380.photobucket.com/albums/oo241/trandandan88/18.gif)