Bài "Nhớ rừng" của Thế Lữ thực chất là một tuyên ngôn của chủ nghĩa lãng mạn, không chấp nhận cái tầm thường...
Sự đa tầng, đa nghĩa thường làm cho thơ giàu sức khái quát và cũng là thuộc tính tất yếu làm cho thơ có thể thành thi phẩm bất hủ. Sụ lay động và lấp lánh của thơ thường loé lên, toả sáng từ nhiều tầng cảm xúc. Phải chăng chính những cảm xúc hợp lý vẫn cứ mở rộng thơ ra về kích cỡ để tạo nên từng nét thơ, hoặc cả dung mạo một bài thơ bất tử? Đọc "Nhớ rừng" của Thế Lữ chừng như nhiều thế hệ đã nhận định như vậy...
Xưa nay, sự bí mật và kỳ vĩ của thơ ca thường khởi nguyên từ bút pháp rất dung dị mà đậm chất hàm súc. Chỉ một "lốt" hổ trong "Nhớ rừng", Thế lữ cũng đã tạo ra biết bao tầng nghĩa rất khác nhau, biến con hổ trong thơ hoá thân thành muôn hình vạn trạng của muôn điều suy tưởng từ những "gốc rễ" nhận thức rất riêng của từng người đọc.
Có 2 thành viên đã gửi lời cám ơn đến hiep_khach_lyhuong vì bài viết hữu ích này:
Bài thơ có sự phá vỡ tính quy phạm. Những nhà văn, nhà thơ phá vỡ tính quy phạm thường là những nhà thơ thiên tài. Đọc những câu thơ, ta dễ dàng nhận ra được điều đó. Đó là sự tự do, phóng khoáng. Chính nó đã giúp nhà thơ bộc lộ rõ cái "chất" trong con người mình, và truyền cho người khác hiểu. Những dòng thơ mạnh mẽ, sẵn sàng phá vỡ những trật tự có sắp đặt của thời đại để vươn mình thành những dòng văn mới lạ, đầy hấp dẫn.