Sự kiện trong năm
Chỉ mới ra đời gần đây thôi, nhưng nó lại đặc biệt gây được sự chú ý của mọi người. Phần cũng vì nó thật sự tạo ra tiếng vang, phần cũng vì gần đây chẳng có sự kiện nào là nổi bật hết cả. Chắc là thế mà sự ra đời của nó, có thể cho như là một chiếc lá xanh nhú lên giữa một rừng cây trụi lá giữa một mùa thu vàng vọt, nhạt nhẽo và ảm đạm, như một làn gió nhẹ lật tung những đám lá khô để đẩy lên một luồng sinh khí mới cho cái đất Xóm Hẻo đang dần được kết dính như cái tên gọi của nó -
hẻo. Vâng, cái tôi đang nói đến đó là sự ra đời của
tờ-báo không-định-kỳ Phóng Sinh Sự Tinh.
Cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả. Sự chóng vánh gây được tiếng vang phần lớn là do cái sự độc nhất vô nhị của tờ báo, mà không một tờ báo nào có được. Đó là tuốt tuồn tuột fờ-rôm-ây-tu-dzi đều được chịu trách nhiệm bởi duy nhất một thành viên, đó là một cô nàng người Việt gốc Củ riềng, danh xưng QC. Phần còn lại là một khối lượng đồ sộ các cộng tác viên không chuyên, không hợp đồng và vì thế nên không chính thức là cái chắc, liên tục cộng tác bài cho tờ báo của cô.
Nhưng vì sao mọi người có thể đổ xô đến cộng tác với cô? Bởi cái điểm đặc biệt thứ 2 của tờ báo, mà không nói ra chắc cũng không ai để ý. Mọi bài cộng tác sẽ đều được đăng cả, và nội dung hoàn toàn sẽ được giữ nguyên, không edit hay cắt tỉa chi ráo. Đó chính là lý do mà tờ báo không cần phóng viên riêng mà vẫn có bài để đăng đều đều...
Người ta tranh cãi rằng, một tờ báo sớm lấy được tiếng vang như thế thì chất lượng phải là tuyệt đối lắm?! Nhưng cũng có người khi đọc bài rồi rất dễ dàng phán một câu xanh rờn:
giật gân để giật tiền. Thế thì báo lá cải rồi còn gì. Ối xời! Lá cải, lá hành gì, miễn cái nào nấu canh ăn được thì tất hữu dụng cả. Miễn sao có được đọc giả chịu chi là ổn cả, đúng không nào?! Có lẽ đây chính là điểm đặc biệt thứ 3 của tờ báo chăng? Dễ thôi, tại sao ta không thử xác minh lại ngẫu nhiên một mẫu tin nào đó, chỉ cần thấy được cái màng chân thì có thể xác định được chân gà hay chân vịt liền chứ gì.
Nghĩ là làm. Tôi lật lại tờ báo, hốt ngay cái tin sốt nhất trong đó, quyết một phen tìm hiểu thực hư. À, đây rồi. Vị quản lý tân nhiệm NL - b become g. Và tôi quyết định tìm cho bằng được người này.
Có lẽ gần đây, quá nhiều người soi mói chuyện đời tư của lão, nên việc tìm gặp được lão quả là một điều trước đã khó khăn, nay càng trở nên cực kỳ khó kiếm. Phải đi hết một đoạn đường trường khá xa, rồi lại phải qua phà, tiếp còn phải chống xuồng đến một nơi mà ai đến cũng thốt lên mỗi câu duy nhất -
khỉ ho cò gáy - lão sống ở một nơi như thế đấy. Cũng may, tôi là người biết rõ chữ nhẫn viết như thế nào, nên cũng cố lếch cái xác tàn tạ của mười mấy vài ngày đường mệt nhọc đến được nhà lão. Và tôi đã diện kiến được lão.
Một gương mặt góc cạnh, lớt phớt vài đốm bùn trên mặt, lão thong dong với những bước đi thoải mái, tay thoan thoắt, cắt tỉa những cành những lá, cố tạo ra một hình dáng nào đó cho một chậu kiểng. Không biết là tay nghề của lão cao quá hay là trình độ tôi thấp quá, tôi ko tài nào nhận biết được lão đang cắt cái hình thù gì.
- Xin chào.
- À, chào - Với cái nhìn thân thiện, lão mời tôi vào nhà.
- Tôi là bạn của lão Tít, tôi được lão chỉ dẫn đường đi nước bước để đến được nơi đây. Không biết tôi có thể xưng hô thế nào đây?
- À, cậu là bạn gã Tít! Vậy thì cứ gọi tôi là anh lão già được rồi, gọi thế cho nó thân mật.
- Anh lão già này. Anh có nghe những thông tin gần đây về anh không?
- Lâu lâu gã Tít có phone cho tôi. Nhưng thú thật, dạo gần đây tôi thấy mệt mỏi và chán nản lắm. Chả muốn phân tranh với đời nữa. Nên chuồn tuốt luốt xuống cái hóc bà tó này để được sống nhàn hạ.
Lão vừa nói vừa châm trà. Trông lão khoẻ khoắn chán! Nông dân ra phết, nhưng cũng đượm một chút thanh tao đấy. Lão không già như cái mọi người vẫn gọi -
lão. Lão vừa dứt lời thì tôi hỏi ngay:
- Hằng ngày anh vẫn ăn mặc thế này à?
- Ừ. Có vấn đề gì về cách ăn mặc của tôi à?
- À, không. Chỉ là thấy hơi lạ so với cách nghĩ của tôi trước khi tới đây thôi.
- Thế cậu nghĩ tôi thế nào?
- Vừa rồi tôi có đọc được một bài báo viết về anh. Nhưng trong đó không gọi anh là anh, mà gọi anh là bà. Rối quá. Đến giờ phút này thì tôi đã thật sự rối đấy anh ạ.
Lão NL cười khề khà rồi nói:
- Cậu trông thấy tôi rồi đấy. Cậu nhìn nhận thế nào thì tôi thật sự là thế ấy. Thế thôi.
Lão lại tiếp tục cười lớn, cười thật sảng khoái. Trông lão bây giờ, tôi không thể tìm thấy được một chút xíu hình ảnh nào của của lão trong bài báo ấy cả.
- Anh lão già này. Thế anh không phản ứng gì lại những thông tin trên bài báo ấy à? Hay là anh vẫn chưa hay. Tôi đoán là anh đang ở cái xó hẻo lánh này nên anh đã không hay rồi.
- Không. Tôi vẫn cập nhật thông tin thường xuyên ấy chứ. Chỉ có điều tôi hơi ngại xuất hiện thôi. Thật ra trước đây tôi xuất hiện không nhiều. Nhưng được cái có tầm, nên được nhiều người để ý, ai cũng yêu, cũng quý. Bây giờ tôi lại trở nên im ắng, việc này phần nào gây ra sự nuối tiếc của rất nhiều người bạn. Họ nhiều lần gõ cửa, bảo tôi đừng trốn nữa. Nhưng quả thật, tôi lười, thật sự lười, lười vô cùng tận. Nên có thể, tôi đã phần nào phụ đi lòng tin yêu của những người bạn ấy.
- Vậy ý của anh là....
- Ừ. Đúng thế. Họ cố ý tung tin lên báo chí, nhằm cố lôi kéo tôi ra. Nhưng tôi biết tỏng là họ đang cố khích tôi thôi. Đúng là mới nghe được tin ấy, tôi hơi bị sốc, tôi đã té khi chưa kịp xỉu. Nhưng qua đó, tôi biết thật sự những người bạn của tôi, vẫn còn đang tiếp tục quan tâm và ủng hộ tôi. Tôi vui lắm.
- Ra là thế....
Chúng tôi lại luyên thuyên với nhau bao nhiêu là chuyện nữa. Anh lão già còn mời tôi ở lại dùng cơm. Một bữa cơm thanh đạm. Tôi ra về mà lòng cảm thấy khoan khoái biết bao.
Vâng, một chuyến đi, một kết quả mỹ mãn, ngoài sự mong đợi của tôi. Cái rõ ràng quá thì tôi xin không nhắc lại. Cái mà tôi muốn nói ở đây là về tờ báo Phóng Sinh Sự Tinh. Thật sự nó là một tờ báo lá cải? Không! Đúng là nó có những tin tức hơi sai lệch một chút, nhưng thực tình, tôi lại nghĩ nó khác.
Phóng Sinh Sự Tinh - thông điệp của những tình cảm.
Giờ thì tôi biết tại sao nó chấn động đến thế... Cám ơn tất cả!...
HHP