Lương Sơn Bạc  
Trang chủ Lương Sơn Bạc  Lương Sơn Diễn Đàn  Nơi Lưu Trữ: Truyện Ngắn, Truyện Dài, Bài Viết, Nhân Vật, Sách Lịch Sử, Sách Dạy Võ Thuật...   Xem hình thành viên và hình các buổi giao lưu LSB   Nơi Lưu Trữ: Cổ Thi VN, Cổ Thi TQ, Thơ Mới & Các Tuyển Tập Thơ
Quay Lại   Lương Sơn Bạc > Bạch Hổ Doanh > Nghị Sự Sảnh
Thành viên
Mật khẩu
Những câu hỏi thường gặp Danh sách các thành viên LSB  Lương Sơn Thương Quán
Nghị Sự Sảnh Nơi nghị luận nghiêm chỉnh.

Trả lời
 
Tiện ích Chế độ hiển thị
Cũ 22-04-2010   #1
Ảnh thế thân của sao_phu08
sao_phu08
-=[ Huyền Vũ Bộ Binh ]=-
Gia nhập: 31-01-2010
Bài viết: 539
Điểm: 461
L$B: 35.799
sao_phu08 đang offline
 
Bia Mộ Trắng

Những cơn mưa đầu mùa xối xả tưới xuống vùng Đông Nam Bộ đã oằn mình qua sáu tháng mùa nắng cháy khô đất cát . Cây cối hồi sinh và con người dường như cũng như trẻ lại . Nỗi lo hạn hán qua đi , ông bạn vong niên hơn tôi đến hai con giáp quen sau bao cuộc chè chén liền cao hứng rủ tôi làm một chuyến du lịch nho nhỏ về miền Trung . Về thăm quê ông bạn , nhân tiện tôi cũng về thăm lại xứ biển cố hương của tôi . Vừa lên xe đã nhanh chóng nhận ra tiếng quê mình . Tôi vội vàng bắt chuyện cùng đồng hương và cả xe liền rôm rã lên hẳn . Một vài người khách miền khác hơi ngạc nhiên , những kẻ lúc đầu không hề quen biết lại nhanh chóng thân thuộc như gia đình . Dân biển mà , tứ phương trôi dạt chỉ cần nghe được khẩu giọng dân “ nẫu ” thì dầu lạ mấy cũng thành thân thương . Các câu chuyện thành bại đất khách cứ theo từng vòng xe lăn mà đều đều bất tận . Chiếc xe như thành một quê hương thu nhỏ .

Tôi ngồi gần một phụ nữ đã đứng tuổi . Chị ta toát lên vẻ sang trọng của học thức . Tôi đoán là dân miền khác vì chị ta hoàn toàn lạc lỏng . Tôi cố gắng bắt chuyện và rồi trầm lắng xuống theo câu chuyện đời tư của chị . Chị ta là người Long An nhưng đã định cư tại Sài Gòn lâu rồi . Chị nói năm nào vào cuối tháng tư cũng đi một chuyến ra miền Trung mà thăm mộ người thân . Tôi ban đâu nghĩ rằng chỉ là cuộc viếng mộ ông bà ngoài quê chồng . “ Không ! là mộ anh trai của chị . Ngày trước chị hay đi cùng mẹ . Bây giờ bà cụ yếu quá nên chị đi một mình ” . “ sao chị không dời mộ anh ấy vào trong Nam cho gần gũi hả chị ? ” Tôi tò mò theo thói quen của người còn trẻ . “ Sao mà bóc mộ được hả em ? – Chị ta nói với khóe mắt ân ẩn đỏ - Bia mộ trắng mà em , biết là ai mà có thể di dời được ! ” . Tôi chợt thấy lòng mình chùng xuống . Đúng là tôi đã quên , tôi đã quên thật . Những bia mộ trắng nằm lạc lõng trong hàng ngàn các khu nghĩa trang từ Bắc chí Nam . Bia mộ trắng của những con người không hề vô danh nhưng đã hầu như bị quên lãng sau cái chết .

Tôi thôi không dám khơi thêm vết thương mất mát của chị , lặng lẽ chìm trong miên mang nghĩ ngợi . Bia mộ trắng và những anh hùng vô danh của đất nước . Bia mộ trắng của quên lãng bây giờ !

Chiến tranh đã đi qua , không quá lâu nhưng trong tâm trí của nhiều thế hệ trẻ , có cả tôi , thì chỉ còn là hoài niệm . Tôi không biết nổi sợ tiếng bom đạn gầm rú . Tôi không biết các dấu chân lặng lẻ băng rừng theo đường Trường Sơn . Tôi không thấy người chết chất chồng trên các chiến trường điểm . Nhưng tôi biết và tôi thấy , hàng triệu nấm mồ nằm lặng im với một tấm bia trắng chỉ đề vẻn vẹn dòng chữ nơi người chết đã ngã xuống . Họ là các con người đã bị chiến tranh bôi xóa đi tên tuổi , không họ hàng , không quê quán , không gốc tích thân sinh . Họ đôi khi chỉ còn là vài ba mảnh xương chưa kịp thành các bụi được đồng đội , những người may mắn đi qua cuộc chiến tìm thấy mà đưa về chôn cất . Họ đã từ bỏ tuổi trẻ , từ bỏ phần khao khát riêng tư để phục vụ cho đất nước , cho sự phồn hoa hạnh phúc của người bây giờ . Vậy mà tôi lại quên , quên như một học trò vô tâm quên đi người cô dìu dắt những năm đầu đi học .

Những tấm bia mộ trắng của Việt Nam chúng ta .

Tôi chợt nhớ lại hình ảnh của một bà cụ nơi nghiã trang thành phố . Ngày ngày bà đều đặn hai buổi sáng chiều mà chăm lo cho hơn hai trăm ngôi mộ vô danh . Đứa con trai duy nhất của bà nằm trong số đó nhưng làm sao biết được là nấm mồ nào . Hình ảnh bà cụ lặng lẻ vừa đốt nhang vừa khóc cho từng nấm mộ cứ nhòa đi trong bóng chiều chập choạng . Việt Nam chúng ta chắc chắn còn rất nhiều , rất nhiều những bà mẹ như vậy ? Còn nổi đau nào hơn tuổi già không con cái , âm thầm sống cho đoạn ngày tháng cuối cùng của đời cùng nước mắt . Có nỗi đau nào hơn khi mất đi , ngay cả một dòng tên khắc lên bia mộ để người thân tìm về cũng không có . Chết không đáng sợ , bị lãng quên trong tâm trí những người còn sống mới là điều đáng sợ khủng khiếp . Những anh hùng đấy gởi hồn cho đất nước , nay lại bị dần xóa nhòa với đời thường . Họ chết , hai lần chết đến cùng khổ một thân phận người .

Vậy mà tôi lại quên .

Đau thương lớn nhất của chiến tranh không phải là những mất mát của các con người đã chết . Đau thương lớn nhất của chiến tranh chính là những tổn thương nằm trong tâm hồn những người thân còn sống sót bây giờ . Thời ngày đêm rộn tiếng súng đã qua . Thời của các người vợ mỏi mòn chờ chồng đã qua . Thời của những chiếc bóng âm thầm ngóng đợi tin người thân bên đầu ngõ đã qua . Và những anh hùng vô danh nằm xuống cho dân tộc hình như cũng đã qua trong tâm trí người bây giờ . Chúng ta đã cố gắng bù đắp quá khứ đau thương , xiết chặt tay san sẻ cho nhau những hạnh phúc nhỏ . Nhưng làm sao bù đắp nổi cho những mái đầu bạc nhớ con trong mỗi giấc ngủ già , làm sao san sẻ nỗi sự lạc lõng của mỗi nấm mộ vô danh . Những bia mộ trắng vô danh . Họ chỉ vĩnh viễn ở tuổi đôi mươi , vĩnh viễn không bao giờ có được một gia đình bình thường . Họ , vĩnh viễn không bao giờ thấy được ngày hòa bình mà họ đã đổi bằng máu xương và khát vọng tuỏi trẻ tìm kiếm . Lạc lõng trong nghĩa trang , lạc lõng trong nổi đau không còn mấy người nhắc đến . Họ , lạc lõng ngay thời bình .

Vậy mà tôi lại quên . Tôi đã quên một lời cảm ơn đến họ cho hạnh phúc tôi đang có được ngày hôm nay . Không , không phải tôi quên mà là tôi đã hờ hững , rất hờ hững . Tôi hờ hững cho các bia mộ trắng vùi chôn thân thể đồng bào mình . Chỉ cần riêng một người trong số họ cũng là một huyền thoại anh hùng đất nước . Nhưng giờ đây , các anh hùng ngày trước , chỉ còn vẻn vẹn một tấm bia mộ trắng lạnh lẻo . Những đồng đội may mắn sống sót qua chiến tranh nhớ đến họ . Những người thân sầu héo trong nước mắt nhớ đến họ . Những lớp thế hệ đã sống qua chiến tranh nhớ đến họ . Còn lớp trẻ bây giờ ? bao nhiêu người trong số vị thành niên nhớ đến họ đây ?

Hay rồi cũng đã quên như tôi ?

Chiếc xe về Trung thắng gấp vì tránh một ai đó băng qua đường trái luật . Vài ba cô cậu sinh viên ngồi ở đằng sau giật mình rồi càu nhàu . Tôi đoán chừng họ về thăm gia đình nhân ngày lễ hòa bình của đất nước . Sẽ là những buổi cơm gia đình đầm ấm , sẽ là những nũng nịu trong tình yêu thương của mẹ cha , sẽ là các cuộc vui gặp lại bạn cũ , bao nhiêu tấm bia mộ trắng được nhắc đến trong mỗi lần như vậy ?

Hay rồi cũng đã quên như tôi ?

Hàng triệu bia mộ trắng nằm khắp chiều dài đất nước chúng ta . Hàng triệu bia mộ trắng khác còn nằm sâu trong các vùng đất một thời bị chiến tranh cài xới . Khe Sanh , Quảng Trị , Thừa Thiên , Đường Trường Sơn và còn nhiều , nhiều nữa . Hình như ngày nay cuộc sống vội vã quá nên người ta hay dễ dàng quên nhiều điều lý ra phải nhớ mãi . Tôi quên , chắc hẳn có nhiều người trong thế hệ của tôi và trẻ hơn tôi cũng đã quên . Những tấm bia mộ trắng .

Ôi , những tấm bia mộ trắng trong lòng người đương thời !


Chữ ký của sao_phu08
Đôi giầy tôi mang
Cũ qua năm tháng
Một hôm cởi ra
Chân mình cũng mòn
(sp08)

Trả lời kèm theo trích dẫn
15 thành viên đã gửi lời cám ơn đến sao_phu08 vì bài viết hữu ích này:
caykhocanhheo (25-04-2010), Con Hủi (22-04-2010), cong danh (26-04-2010), David Toọc (15-07-2010), Dần Béo (25-04-2010), Dương Nghiệp (22-04-2010), Hương phù sa (27-04-2010), Long Phi Vũ (17-09-2010), Lăng Độ Vũ (28-04-2010), Nam Quyền Lưu (25-04-2010), phieu_dieu_khach (22-04-2010), Sakura (25-04-2010), Tà Đao (02-12-2010), thai_tu_dan (29-04-2010), Truy Vân (30-04-2010)
Cũ 30-04-2010   #2
Ảnh thế thân của LSB-Truy Vân
LSB-Truy Vân
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
..Impossible Leave You..
Gia nhập: 29-07-2009
Bài viết: 587
Điểm: 208
L$B: 192.514
Tâm trạng:
LSB-Truy Vân đang offline
 
Trích dẫn:
Chiếc xe về Trung thắng gấp vì tránh một ai đó băng qua đường trái luật . Vài ba cô cậu sinh viên ngồi ở đằng sau giật mình rồi càu nhàu . Tôi đoán chừng họ về thăm gia đình nhân ngày lễ hòa bình của đất nước . Sẽ là những buổi cơm gia đình đầm ấm , sẽ là những nũng nịu trong tình yêu thương của mẹ cha , sẽ là các cuộc vui gặp lại bạn cũ , bao nhiêu tấm bia mộ trắng được nhắc đến trong mỗi lần như vậy ?
Một chút xuyến xao vì mình cũng là người học sinh xa gia đình....

Trong một cơn mưa cuối hạ. Tôi không về nhà nhân ngày nghỉ lể. Không về bởi nhiều lí do, có lí do tốt và cũng có lí do xấu..

Một trong những lí do đó, Được ngồi đây đọc bài một ai đó. Dạo này không lên chơi LSB cũng thấy nhớ. Đọc bài Saophu cũng muốn có vài lời với mấy anh chị em về nổi lòng con con.
Chiến tranh là mất mát, chúng ta không phủ nhận việc nhiều người lãng quên những chiến sĩ ngả xuống vì hôm nay. Nhưng nhiều lúc tôi cũng đặt ngược lại câu hỏi: "Liệu có ai hy sinh nơi đó, xả thân vì tổ quốc để người sau phải tôn kính? Liệu chúng ta có nên chỉ trích thay những người ngã xuống vì ai đó thờ ơ..?"

Thực ra, SaoPhu cũng như bao người yêu nước khác. Chỉ muốn mọi người biết đến và ghi nhớ có những người đã hy sinh nơi đây, vì hôm nay của tổ quốc mà không hề được biết đến. Nhưng chúng ta không nên miển cưỡng để bức bách ai đó thể hiện lòng biết ơn của họ qua bên ngoài. Phải đi thắm những bia mộ trắng và vân vân các việc khác .

Hãy rộng lượng một chút, những người con xa nhà, những người đả làm lụng vất vả. Đến ngày nghỉ lễ.... điều tất yếu họ phải về nhà, phải xả hơi.
SaoPhu thử nghỉ xem, Tình thương gia đình hiện hữu, tình cảm gia đình có đủ để ta rộng lượng bỏ qua những hành động đó không?

Truy Vân cũng muốn lắm được về nhà, nằm gọn trong chiếc giường chật hẹp của căn nhà ấm áp bởi tình thương của gia đình. Và Truy Vân hiểu một điều chính tình thương gia đình, đến tình thương quê hương mới làm nên bản anh hùng ca chiến thắng của dân tộc ta. Không một ai đả ngả xuống muốn mọi người phải khắc ghi công ơn của họ mà đơn giản họ hy sinh cho chính hạnh phúc của gia đình người thân. Chẳng ai trong những bia mộ trắng kia bắt chúng ta phải nhơ họ để mà quên đi những tình cảm gia đình đơn sơ. Bởi chính từ tình cảm đó họ đã sẳn sằng hi sinh.

Ngày hôm nay, không cần phải bắt lòng mình buộc vào quá khứ mà hảy để tấm lòng giang trải nơi đây. Hiện tại! Hảy chứng minh lòng biết ơn với những người đi trước và ngã xuống bằng cách biến máu và mồ hôi của họ thành ý chí học tập phấn đấu để xây dựng nước nhà. Để thành quả hy sinh của họ xứng đáng. Hảy về nhà với gia đình của bạn bởi chính từ tình yêu gia đình đả làm nên những tượng đài anh hùng muôn nơi trong tổ quốc.... Họ ngã xuống không mong đời sau phải nhớ mà họ mong gia đình, quê hương Việt Nam được độc lập ấm no. Và họ sẽ là những người đầu tiên chỉ trích bạn nếu có thể khi bạn nhớ mãi hình bóng họ mà quên đi truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam: tình yêu gia đình..

Mấy lời nhằm nhận được sự cảm thông từ mọi người, hiểu cho cái tình cảm con con mà quên đi giá trị của quá khứ.


Chữ ký của LSB-Truy Vân
Sống là phải có phong cách...

Trả lời kèm theo trích dẫn
Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến LSB-Truy Vân vì bài viết hữu ích này:
sao_phu08 (30-04-2010)
Cũ 30-04-2010   #3
Ảnh thế thân của sao_phu08
sao_phu08
-=[ Huyền Vũ Bộ Binh ]=-
Gia nhập: 31-01-2010
Bài viết: 539
Điểm: 461
L$B: 35.799
sao_phu08 đang offline
 
Thêm Vài Dòng Nhỏ

Hình như Truy Vân đã hơi hiểu lầm ý của Phủ , có lẻ là do lối viết cẩu thả chung chung không rõ ràng của Phủ chăng ?

Phủ không hề dám bức bách ai phải làm gì hay là làm như thế nào . Phủ đang viết về chính bản thân mình đấy . Phủ cũng là người trẻ , rất trẻ . Có nhiều người sẽ giật mình và không tin khi biết Phủ nhỏ tuổi thế nào . Bia Mộ Trắng cũng chính là tấm bia mộ trong lòng Phủ , tấm bia mộ trong lòng của riêng mỗi người . Phủ tin ai trong chúng ta cũng phải có một tấm bia mộ như vậy

Phủ không có được cái may mắn sống cùng những chiến sĩ " vô danh " thời chiến . Nhân mấy ngày lễ được xem nhiều tư liệu bất chợt lại giật mình nhìn thấy sự hờ hững thờ ơ của bản thân . Con người Phủ ưa ngẫm nghĩ xa vời . Chiến tranh chỉ là một sự tượng hình cho nỗi thống khổ một ai đó không may gánh phải . Có hàng ngàn những Tấm Bia Mộ Trắng được hiện hữu rõ ràng trong các nghĩa trang vậy thì còn có bao nhiêu tấm bia mộ như vậy còn chưa được hiện hữu ?

Những tấm bia mộ còn nằm sâu trong lòng đất và nằm sâu trong lòng mọi người !

Mỗi người đọc qua bài nhỏ của Phủ chắc rằng sẽ có nhiều sự suy ngẫm khác nhau . Mong sẽ giúp ích được điều gì đó . Có gì không phải mong bỏ qua !

Khả ái !


Chữ ký của sao_phu08
Đôi giầy tôi mang
Cũ qua năm tháng
Một hôm cởi ra
Chân mình cũng mòn
(sp08)

Trả lời kèm theo trích dẫn
Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến sao_phu08 vì bài viết hữu ích này:
Truy Vân (01-05-2010)
Cũ 11-05-2010   #4
Ảnh thế thân của Vương Công Tử
Vương Công Tử
-=[ Lương Sơn Hảo Hán ]=-
Gia nhập: 19-05-2005
Bài viết: 147
Điểm: 169
L$B: 8.183
Vương Công Tử đang offline
 
Những tấm bia mộ còn nằm sâu trong lòng đất và nằm sâu trong lòng mọi người !


tuyệt vời! tôi tâm đắc câu nói này của huynh đệ. mong sao cuộc sống này có nhiều người như huynh đệ. những anh người nằm xuống sẽ ngủ an giấc hơn, sẽ không bao giờ thấy hình ảnh bảo vệ tổ quốc là vô nghĩa vì còn có nhiều người vẫn nhớ về họ.


Chữ ký của Vương Công Tử
Cuộc sống và tình yêu
hai chữ đều im lặng
tôi vẫn chưa tìm được
có lẽ là ngày mai

Tài sản của Vương Công Tử
Trả lời kèm theo trích dẫn
Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến Vương Công Tử vì bài viết hữu ích này:
sao_phu08 (13-05-2010)
Trả lời


Quyền sử dụng
Huynh đệ không được phép tạo chủ đề mới
Huynh đệ không có quyền gửi bài trả lời
Huynh đệ không được phép gửi file-gửi-kèm
Huynh đệ không được phép sửa bài của mình

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển nhanh đến:

 
Copyright © 2002 - 2010 Luongsonbac.club
Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung
Loading

Múi giờ tính theo GMT +7. Hiện giờ là 12:42
vBCredits v1.4 Copyright ©2007 - 2008, PixelFX Studios
Liên hệ - Lương Sơn Bạc - Lưu trữ  
Page generated in 0,06187 seconds with 17 queries