Tôi yêu giọng thơ khác lạ của ông như một mùi hoa không thể nào trộn lẫn trong muôn ngàn mùi hoa khác . Không điên cuồng đau đớn như Hàn Mặc Tử , không hoài cổ như Huy Cận , không kỳ dị như Chế Lan Viên cũng không quá lụy tình ái như Xuân Diệu , nhưng thật kỳ lạ , những cái " không " ấy lại hiện hữu trong thơ ông đầy dặn và tinh tế hơn hẳn . Bùi Giáng đi con đường riêng của mình như vị lữ khách chán chê phồn hoa lựa những nẻo đồi nho nhỏ mà phiêu lãng . Tôi yêu thơ ông từ cái tứ :
Em về mấy thế kỷ sau
Xem trăng còn có nguyên màu ấy không ?( BG )
Tuy nhiên , những dòng sau , suy cảm về thân phận và tình yêu của ông đã ám ảnh tôi suốt những năm còn là một cậu bé ê a đọc thơ như một thú vui lạ :
Và nước dưới cầu chảy mãi . Để huê trôi rêu nhạt đá mòn . Thế là người có thể gục đầu xuống khóc và tự hỏi . Ở phương trời nào xa vắng , có bến bờ nào vĩnh viễn hay không
Có một bờ vĩnh viễn nào đó cho mỗi thân phận con người trong bể lớn tình yêu không ? Khó , khó biết bao !
Nữ sĩ Xuân Quỳnh trong bài Sóng nổi tiếng của mình có viết :
Ước gì được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ . ( XQ )
Quỳnh yêu theo một tâm hồn háo hức mong muốn sẽ yêu và mãi yêu như các cô thiếu nữ đang xuân . Bùi Giáng lại yêu âm thầm đến chua xót :
Em thầm lặng nên không bao giờ hỏi
Tôi có chồng sao anh vẫn yêu tôi ? ( BG )
Ông yêu vị tình yêu chân chính , ngay cả khi mối tình của mình đã thuộc về một ai khác vẫn không hề làm suy chuyển được khối tình chung của ông . Đẹp mà chua xót biết bao !
Con người là loài động vật duy nhất trên thế gian này luyến ái không chỉ theo bản năng mà còn theo cảm xúc . Ai trong chúng ta trong đời cũng đều mong muốn có được một tình yêu vĩnh cữu , một bờ vĩnh viễn để làm điểm tựa sau lưng chống chọi bao sóng gió bể trần . Nhưng biết tìm đâu một bờ vĩnh viễn như vậy . "Đá mòn rêu nhạt , nước chảy huê trôi" nghe chừng như sự hờ hững vô tình của thời gian cứ bôi nhòa dần hạnh phúc . Buổi đầu , khoản mặn nồng ngày xưa đã trôi mất trong bao dối dang vôi bạc lòng người . Nàng Thơ của Bùi Giáng đã khóc , " gục đầu xuống khóc " . Tiếng khóc lẻ loi một mình giữa mênh mông giường chiếu đau khổ biết mấy . Những dòng lệ ai oán cho chuyện tình đã thành quá khứ chua xót biết bao .Tôi , tôi như thấy lại được chính cái tôi khờ khạo thuở nào đang khóc cùng nàng Thơ của ông . Tiếng khóc giữa thực và mơ tuy cách biệt không gian nhưng có gì khác cho mấy .
Chúng ta cứ mỏi mê đi tìm hạnh phúc cho mình . Hạnh phúc lại như con ngựa bất kham không bao giờ chịu kìm vó , càng đuổi càng xa , càng kiếm tìm càng mờ mịt . Nàng Thơ của ông hẳn đã thấu được điều đó . Chúng ta hẳn trong đường tình của mình cũng đã vài lần thấu được điều đó .
Tình đã thành mưa bay
Đường nào về nẻo cũ
Lệ rớt ngoài chân mây ..( SP08 )
Rồi trong cơn đau ngỡ là vô tận , bất giác tự hỏi , nơi chân trời mờ mịt nào đấy , có bến bờ để con tim và thân phận mỏng manh trú ngụ hay không ? .Bến bờ vĩnh viễn , nghe như một hy vọng le lói để có cớ níu kéo niềm vui mà sống , để có lý do thêm can đảm đi về phía trước . Lý trí thường dễ dàng tìm ra một lý do để vui trước nghịch cảnh , để mộng mơ và ao ước . Bờ vĩnh viễn ấy nào có xa xôi . Chỉ là vì quá chán chường trước nổi đau mà ta nào nhìn thấy . Con tim vốn nhỏ bé quá không đủ chỗ cho hạnh phúc cùng nổi đau trú ngụ . Tình yêu cũng vậy , đau khổ với người này đôi khi lại là hạnh phúc của kẻ khác . Nàng Thơ của Bùi Giáng không may đã phải là kẻ khóc một mình . Bờ vĩnh viễn nàng sẽ tìm được khi nào vẫn còn một niềm tin mãnh liệt vào ái tình chân thật của con người .
Và dầu có như Đoàn Thị Lam Luyến :
Rồi ra em giống chị mình
Lấy bao nhiêu cái thất tình làm vui ! ( ĐTLL )
nào có hề gì đâu . Vì ít ra trong nỗi đau của dối gian , của lận đận vẫn có riêng một " cõi thất tình " để an ủi con tim trống trãi . Nước mắt nếu được rơi đúng lúc vẫn hơn là cả đời không biết rơi nước mắt lúc nào . Nói như La_Mạc_Tin , thà đau khổ vì tình yêu dễ chịu hơn không có tình yêu để đau khổ .
Bờ vĩnh viễn của Bùi Giáng và Bờ Vĩnh Viễn mà mỗi chúng ta vẫn đang mãi mê kiếm tìm nào có đâu xa . Sẽ có nụ cười xen cùng nước mắt , sẽ có nhiều trắng đêm trăn trở trong chiêm bao , nhưng khi ái tình vẫn dạo khúc hoan ca trầm bỗng muôn đời của mình , chúng ta vẫn luôn tìm ra một Bờ Vĩnh Viễn sau một bờ hư ảo nào đấy .
Hạnh phúc không đâu xa , vẫn hiện hữu quanh ta !
.... Trích dẫn nếu có sai sót mong ban quản lý nhẹ tay nhắc nhở . Khả ái !
Có 2 thành viên đã gửi lời cám ơn đến sao_phu08 vì bài viết hữu ích này: