Bạn phu mến, tôi còn nợ bạn một câu trả lời thật sao? Thật ra, những bài viết của tôi đã chứa đựng câu trả lời rồi đó, bạn đọc nhưng ko cảm được ra đó thôi. Một người mà tự biết mình sự hiểu ko bao giờ là đủ (chứ đừng nói chi là mong đạt được sự hiểu hết) thì tự bản thân đã biết là, tôi= khiếm khuyết ... nhiều lắm. Vì vậy, lời tôi nói ra qua sự hiểu biết, đầu tiên, chỉ có giá trị với riêng tôi. Và có nhận được sự đồng tình từ người khác hay ko, thì tôi cần phải đi qua những cây thước đo từ những người khác nữa. Tôi thích dùng ý nghĩa chia sẻ trong tranh luận, và tôi thích khoáy sâu vào sự khác biệt là vậy, tôi chỉ có thể sàng lọc từ sự khác biệt mới có cơ hội (lượm ngọc, lượm vàng, lượm đá
về làm vốn riêng). Đó gọi là sự học hỏi từ người khác qua sự chia sẻ, qua sự khác biệt mà người khác đã trao đổi với tôi, cho tôi cơ hội để giảm bớt những khiếm khuyết của bản thân. Vì sao mà tôi cho rằng, dù đó là niềm tin hay quan điểm đều có thể thay đổi, vì con đường hiểu biết là luôn học hỏi ko ngừng là vậy. Nếu bạn đọc bài của tôi mà có cảm giác khó chịu như nhai cơm đụng phải sạn, cũng xin đừng lấy đó làm điều. Rất mong nhận được nhiều sự chia sẻ từ bạn hơn nữa.
Sẵn đây, tôi muốn chia sẻ với bạn về một vấn đề, đó là hai từ "Tu Thân", tưởng nhẹ là lầm, hóa ra nặng ko thể tưởng, vì nói thì nói đó, toàn hảo đúng ý nghĩa thì giống thiệt là, (nói chơi cho vui hả bồ tèo?). Ko biết năm thầy trò Huyền Trang, sự tu thân của họ được nhìn qua khía cạnh nào nhỉ? Những trường hợp mà phải cần dụng đến Trí và Nhân. Mong nhận được sự chia sẻ của bạn về sự nghĩ này của tôi, cám ơn.
Làm người
Làm người cần phải có hai đức tính căn bản chính là: Trí và Nhân.
Người có Trí là người thiên về lý trí, luôn cầu tiến, chăm học hỏi, hành động dựa trên suy luận hợp lý, cư xử đặt trên căn bản lý trí. Nếu chỉ thuần Trí con người sẽ mất đi nhân tính, nhiều khi hành động cứng nhắc, nguyên tắc, vô tình và dễ trở thành tàn nhẫn, phi nhân, vị kỷ. Vì thế, cần phải lấy Nhân để kìm hãm bớt sự tàn nhẫn, cứng nhắc, vô nhân của người quá thiên về trí. Người Tây phương cũng có câu "Khoa học mà ko có lương tâm thì chỉ là sự hủy hoại của tâm hồn), để chỉ trích người quá thiên về Trí mà coi nhẹ Nhân.
Người có Nhân là người thiên nhiều về tình cảm, nhân hậu, vị tha, hành động thường dựa trên lòng nhân từ, cư xử đặt nặng trên tình nghĩa. Nếu chỉ thuần Nhân, con người sẽ yếu đuối, dễ sa đọa và dễ bị kẻ khác lợi dụng. Cho nên cần phải lấy Trí để hạn chế bớt sự ủy mị và hành động theo tình cảm cá nhân, chứ ko dựa theo luật lệ của kẻ thiên nhiều về Nhân.
Cần cân bằng giữa Trí và Nhân trong việc tu tâm, dưỡng tánh, trau dồi trí tuệ cho mỗi ngày một tinh tiến, hàm dưỡng, lương tâm cho mỗi lúc một nhân hậu. Ở ngoài xã hội, phải biết dung hòa quyền lợi cá nhân (vị kỷ: Trí) với quyền lợi chung của nhân loại (Nhân).
Trong cách cư xử với mọi người, ta phải hết lòng nâng đỡ kẻ nghèo hèn cô thế (Nhân) và cương quyết đối phó với bất công xã hội (Trí). Nếu phải chọn lựa giữa Trí và Nhân, thì ta (phải) sẽ giải quyết mọi việc thiên về Nhân hơn là Trí. Có nghĩa là: với bản thân, ta phải đặt lương tâm lên trước (Nhân). Với xã hội, ta phải biết hy sinh quyền lợi cá nhân (Trí) cho quyền lợi quốc gia dân tộc (Nhân). Trong cách xử thế, ta phải đứng phía kẻ nghèo hèn cô thế (Nhân) để chống lại kẻ quyền thế tàn bạo (Trí). Hiểu rõ được hai yếu tố Nhân + Trí trong cách tu thân, là nắm được bí quyết làm người rồi vậy.
Bạn thấy đó, để suy nghĩ và viết lên những lời đó thì rất dễ dàng, lý thuyết nào nghe cũng lọt tai. Nhưng thực tế, hỏi có mấy ai? Tôi, người viết những lời trên, thuộc loại ủy mị đây, nên thường thấy đời buồn quá trời dzậy đó.