Tình yêu của tôi ơi!
Giờ này, em ngồi đây, bên bàn phím máy tính, nhớ đến anh, còn anh, có lẽ đang ở một quán nước nào đó, cùng người đó tâm sự và chia sẻ chuyện vui buồn với nhau. Em buồn.
Từ ngày xưa em đã yêu rồi anh có biết không? Người con trai mà em dành hết tình cảm đầu đời đó lại không bao giờ biết đến em, khi em nhìn người đó, thì cũng là lúc người đó dồn hết tình cảm cho một người khác, em phải làm quen với nó thôi.
Cho đến khi em lớn lên, tình yêu của em với người đó vẫn không thay đổi, thì người đó cũng trải qua 3, 4 mối tình. Nhưng không một lần nhìn thấy em.
Em chợt nhớ đến bài hát " Cây, lá và gió", tình yêu rồi cũng có lúc sẽ bay xa. Có lúc em sẽ quên được người đó, quên được anh, nhưng những gì em nghĩ lại không xảy ra. Trái lại, nhiều chuyện lại xảy ra mà ngay trong giấc mơ, em cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Em đã từng mơ ước được ở bên cạnh anh, được là người anh yêu. Nhưng qua bao năm tháng điều đó vẫn thật xa vời. Em tập quen với một tình yêu đơn phương, rồi bỗng dưng anh lại đến, đứng trước mặt em, không một lời yêu, không một nụ hôn, nhưng anh lại quan tâm đến em nhiều hơn. Tình yêu trong em lại bùng cháy.
Nhưng giờ đây em lại muốn chạy trốn khỏi anh, vì anh không có một mình. Em biết nhưng không thể kiềm chế tình cảm, vì nó âm ỉ quá lâu rồi. Muốn dập tắt nó hoàn toàn thật không đơn giản. Em đến với anh, không cần gì cả, chỉ mong được bên anh, được nói chuyện với anh hàng ngày. Vì em đã quá yêu anh, yêu anh nhiều đến mức có thể hy sinh mạng sống của mình vì anh. Em yêu đến mức chấp nhận tất cả và em thấy nó thật đẹp, thật lung linh. Em hạnh phúc.
Em đã quá mơ màng khi nghĩ rằng có thể vượt qua được tất cả. Nhưng có những điều nhỏ nhoi nhất cũng đã khiến trái tim em xát muối. Em mới nhận ra rằng, tình yêu không thể chia hai, nhưng vì một lúc nào đó, vì quá yêu, vì quá vui, mà em lại gật đầu, kể cả khi anh nói anh không chỉ có một mình, em vẫn chấp nhận. Vì em quá yêu
Mọi thứ đều phải chia đôi, trong tình yêu, nó là điều tối kỵ. Một người đã nhắc nhở em rằng, người đau đớn nhất sẽ là em. Nhưng em lại bỏ ngoài tai. Em nghĩ mình sẽ làm được, mặc dù cảm thấy có lỗi, và cũng thấy tội nghiệp chính em.
|