26-03-2010
|
#49
|
|
Nhạt dần những giọt cafe
Cứ rơi tí tách đầy vơi mắt nhìn
Thả hồn theo cafe fin
Nghe lòng lặng đắng muôn nghìn tâm tư
Nỗi buồn nếu có giá như
Than ôi! có lẽ đâu như thể này!...
Cafe tươm đọng vành ly
Trầm tư mắt thẩm những gì nghĩ suy
Còn gì, mất mát những chi
Mà đôi mắt ấy nhòe đi lệ tràn?...
Giá mà có thể nếu như
Có người ngồi cạnh ủi an giờ này?...
Cafe một mình
|
|
|
|