Xem bài viết
Cũ 08-01-2009   #450
Ảnh thế thân của MXN
MXN
Chưa kích hoạt
Gia nhập: 28-10-2003
Bài viết: 925
Điểm: 111
L$B: 46.332
MXN đang offline
 
Mình nghĩ trường ở VN không thoáng, thoải mái và tôn trọng học sinh như mấy trường ở nước ngoài. Trường VN chỉ muốn học sinh ngồi ngoan ngoãn chép bài, phát biểu đúng thì điểm tốt, phát biểu sai thì điểm kém rồi im lặng ra về.

Xem phim nước ngoài (hay chỉ có trên phim mới thế ta ) giáo viên lắng nghe từng lời góp ý, thích, tìm hiểu những cái lạ, cá tính của học sinh.

Thật sự là mình không ưa thầy Lý của mình mấy. Ông ta có cách dạy rất kì. Giảng bài xong, kêu học sinh lên bảng làm bài tập, ai làm bài hay chẳng đúng ý ông là điểm kém. Rất khó!

Đến giờ làm bài tập của ông này mình run sắp chết >.< muốn đứng lên thẳng thắn, từ tốn nói rằng: "Thầy ơi, tụi em mới nghe giảng xong, có những bài tập chưa hiểu cần thầy hướng dẫn. Thầy cứ cho 0 điểm vậy tụi em khó gỡ lắm"

Nếu nói được thì mình chẳng còn là Tâm nữa rồi.

May hôm nay nhờ có Loan chỉ nên mình trả lời được, chẳng bị 0 điểm, chỉ bị nợ thôi, khốn kiếp.

Mà khốn một nỗi học kì 1, ổng cũng kêu tên mình. Sang học kì 2 cũng nhè tên mình mà kêu nốt, một đống học sinh cả trăm đứa sao cứ nhắm mấy đứa cũ mà kêu hoài. Hâm thế! Mình trùng tên với kẻ thù của thầy à! Đì mình à! Đi chết đi!

****

Quá khứ của em, có lẽ chị cũng biết một phần nào....không hiểu sao có nhiều khi em chẳng nói lên những gì mình nghĩ với chị được. Em cứ vào blog chị, muốn viết một cái gì đó để chia sẻ, nhưng rồi lại im lặng tắt đi.

Giờ em sống mà không muốn để ai trở thành một người quan trọng hay cần đến họ, em ghét cái cảm giác làm phiền người khác.

Một mình, mình vẫn phải vui.

Thời gian này, em hiểu được những gì chị nói, "không thể yêu được nữa" là như thế nào.

Cô Văn em nói người suy nghĩ nhiều quá, họ càng cảm thấy mình nhiều đau đớn, người vô tâm thì ngược lại. Những ngày yên lành, chị mạnh mẽ

****

Trích dẫn:
Nguyên văn gởi bởi ღ QuỳnhThư ღ
....
....tình yêu càng nồng sâu thì khi lụi tàn sẽ càng đau đớn, càng xót xa...càng yêu nồng nhiệt bao nhiêu thì sẽ càng lạnh lùng bấy nhiêu...


Bầu trời thì vẫn xanh thế. Người thì vẫn cô đơn đến đáng thương.

Ai biết ? Ai nghe ? Ai hiểu ? Ai đến bên cạnh ? Ai thương hại ? Ai thực sự quan tâm ? Ai chế giễu ? Ai cười cợt ? Ai cảm thông ? Ai đồng cảm ? Ai chia sẽ ? Ai khinh bỉ ? Ai chê cười ? Ai buông một tiếng thở dài ? Ai..? Ai...?

Chẳng ai cả...


....Rồi mai đây ai sẽ ôm tôi vào lòng mỗi khi trời trở lạnh ?
Mình đã không muốn copy câu cuối.

****

Tắt máy, đi xem phim. Đừng dành nhiều thời gian viết lảm nhảm hay coi blog nữa, chẳng thiết thực lắm, phí tiền!

Không khá khẩm nữa rồi nên ráng tiết kiệm lại.


Chữ ký của MXN

Tài sản của MXN
Trả lời kèm theo trích dẫn
 
Page generated in 0,03165 seconds with 15 queries