Chủ đề: Thứ sáu ngày 13
Xem bài viết
Cũ 03-08-2007   #125
Ảnh thế thân của Ghét
Ghét
-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-
Gia nhập: 16-03-2005
Bài viết: 490
Điểm: 373
L$B: 2.278
Ghét đang offline
 
Thursday September 21, 2006 - 06:38pm

Tôi sợ một ánh mắt. Tôi sợ một đôi mắt đẹp, có lẽ đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng gặp. Điều này tôi đã kịp khẳng định vào những năm cấp I. Nó to, đen và đôi khi ướt át lắm. Nhiều khi đôi mắt khiến tôi không chịu nổi nữa. Nhiều lúc nó làm cho người con trai mềm yếu đi bao nhiêu. Có bao giờ người ta lại không yêu một dôi mắt như thế. Nhớ đến một câu nói vui "Đàn ông thật lạ, chỉ vì yêu một đôi mắt mà cưới nguyên một người phụ nữ". Tôi đã từng yêu đôi mắt ấy biết nhường nào.

Tôi thích một tri kỉ hơn một tình yêu tròn đầy. Khi yêu người ta dường như không dành cho nhau cuộc sống thực, mà là những mơ mộng, cuộc sống muôn vàn màu hồng. Tôi cũng đã từng kiếm tìm một tình yêu, một tâm hồn đồng điệu, đôi khi mọi thứ như ở trong tay của mình, nó dễ nắm quá, nhưng đôi khi nó là một món quà mà người đời không nhận được. Giống như định nghĩa từ "lý tưởng". Hoàn hảo nên không bao giờ có trên đời.

Tôi không thích một cuộc sống đơn sơ, một sự nhàm chán phẳng lặng. Người ta nói rằng tôi thích người khác hiểu được và cũng phải làm theo những đòi hỏi cảm xúc của mình. Người ta nói rằng không biết bây giờ tôi và đôi mắt đen ấy đang ở đâu trong chu kì lạ lẫm của cuộc tình. Chỉ có chúng tôi hiểu, một tình bạn xem như là quá mãn nguyện cho một kết thúc đẹp. Tôi cãm ơn trời đất và cuộc sống đã không bỏ rơi tôi, không một lần nữa khiến tôi mất đi người yêu thương nhất.

Tôi thích mọi người viết Blog để tôi đọc, cũng như thích người khác tâm sự cho tôi nghe về cuộc sống, về những điều rất thật của cuộc đời này, thích được nghe những suy nghĩ về tôi. Có lẽ vì thế mà tôi thích uống rượu bên những người bạn. Nhưng nhiều khi cuộc sống này hay vì tính cách mà làm cho sự chờ đợi của tôi trở nên phí hoài và vô vọng. Tôi cũng cứ viết chúng ra đây, dấu diếm những điều thực sự không nên. Còn lại, cuộc sống tôi chỉ đến có vậy, quá bình thường, nên nếu một ai đó chịu đựng được và cố đọc hết thì đấy, tôi đấy.

Một người anh nói chuyện, bâng quơ về một cô bé. Câu cuối cùng: "Cũng được, ở bên em, em chỉ làm nó khổ thôi ". Tôi cảm thấy shock nhẹ, định hỏi tại sao? Nhưng nhiều khi một câu nói như thế giúp tôi nhiều hơn là trả lời cho tôi tại sao lại thế. Tôi từng tưởng chừng chỉ cần một tình yêu là giúp cho một con người hạnh phúc đủ. Kết thúc một bộ phim là cô gái chán chường với yêu đương, tìm một người đàn ông đích thực và đủ tin cậy để được che chở. Phải chăng tôi chưa đáng tin cậy và chưa bao giờ là chỗ dựa, là bờ vai cho ai đó dựa vào.

Tôi thích những dấu lặng. Đó là những đêm dịu dàng, lòng tôi thanh thản, thích nghe một thứ nhạc " ầm ì": Rock Việt. Có lẽ vì ngày xưa tôi và bạn đã nghe nhiều rồi đấy. Tôi thích uống trà, đặc quánh, không thích caffe, nhưng nếu uống thì là đen, ít đường nhé. Tôi thích một nơi rộng rãi với một vài người, nằm ngheu ngao, thích một ngày xa xưa. bây giờ tôi trở nên đơn độc. Tôi lặng lẽ trong những đêm tối tăm. Tôi vẫn nghe ROCK Việt, tôi vẫn uống trà, vẫn nghêu ngao hát. Vẫn thích bóng đêm (có người nói rằng bóng đêm đồng nghĩa với tội ác đấy). "Vó ngựa tôi đơn độc", đúng là đơn độc, đơn độc trong đám đông. Vẫn có người hát với tôi, vẫn có chén thứ 2 cùng uống, nhưng vẫn thấy cô đơn. Tôi thiếu đi người xưa, thiếu một ai đó hiểu cho tôi. Tôi thiếu. Bởi những người tôi cần đang ở một nơi khác, đang bên tình yêu mới, đang khổ sở và chạy đua với cuộc đời này, đang mơ mộng và kiếm tìm như tôi đã từng, đang học tập, đang uống và có lẽ ai đó đang say.

Ngày hôm nay tôi tự nhiên cực kì mới mẻ trong mắt mọi người. Họ thích một tôi như thế. Vô cùng hoạt bát và vui vẻ, hóm hỉnh và hay ho. Tôi cho rằng hôm nay tôi đã làm được như thế. Ngày hôm nay tôi giận giữ một cách vô cùng trẻ con và vớ vẩn. Có phải tôi đang cố cân bằng cuộc sống? Hay là cuộc sống đang cân bằng tôi lại.

Thêm một tuần mới, 2 ngày nghỉ ngơi có lẽ là quá nhiều.

******

đêm...

Về đến nhà, cũng chẳng có gì mới mẻ cả, lại chán, lại cuồng chân, ôi, lại đi đâu đó. Ta đi hơi xa, đòi hỏi hơi nhiều, à ko, quá nhiều rồi đó. Đến một lúc nào đó trong đời, sẽ thật lâu mới có người để trò chuyện, sẽ thật lâu và lâu lắm mới gặp những người bạn cũ, cầm những chén rượu cũ nói về những cái đã qua. Sẽ thật lâu mới có một người thích ta thổi Kèn đến thế, thích nghe cả những note sai, nghe hết những âm thanh sai của đời này, như một thứ tình cảm lạ lùng và mãnh liệt nhất dành cho ta. Có những người thích nghe ta thổi, đòi ta thổi những bài hay nhất, ta thổi trôi nhất, cứ thổi đi thổi lại cũng được. Nhưng có một người có thể nghe ta thử bài này đến bài khác, sai note này đến note khác, vẫn mỉm cười. Đòi ta thổi bài này, rồi thử bài này nữa, bài này nữa đi. làm như tất cả những gì từ chiếc kèn phát ra đều khiến người say đắm. Đó là tri kỉ. Tri kỉ là gần với những note sai nhất của cuộc sống này, cùng ta bước và cùng ta đi, sửa sai cho đến lúc hoàn hảo. Đến một lúc ta đem bài hát hay và tiếng kèn cho người ta nghe, người ta thích, bỏ rơi một tâm hồn một thời bên ta. Ta tệ. Một người nghe ta thổi nhiều nhất, bắt ta kí âm, ghi lại để nghe. Như một người thầy, nhưng không phải, có điều gì mà người say mê tiếng kèn ta đến thế... Đấy, một ngày người xa ta, một ngày ta xa người, ta xa tất cả, người lớn sẽ phải học chia xa, người lớn rồi sẽ học cách cô đơn. "Trẻ con đi từng nhóm, người trẻ từng đôi, người gia đơn côi một mình" (dn). Người trẻ rồi cũng sẽ đơn côi với những nhớ nhung mà thôi.



Tự nhiên hết cảm hứng với mùa thu, hết cả nhớ mùa đông, hết cả nóng hè, và mùa xuân là gì, cũng ko thèm định nghĩa. Tự nhiên như không, mọi thứ trở nên buồn cười, cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhỏ bé, buồn cười. Không mộng mơ, không hoang tưởng. không đợi chờ, không ngủ, không say, không vui, không buồn, không không và không. Chẳng lẽ cần một cái say để nhớ, để sống. Hết cảm xúc với rất nhiều người, lại thèm một người bạn, thèm quá đi, tự nhiên lo, tự nhiên sợ, cảm giác như đang lạc bầy, cảm thây cô đơn rồi. Đến cảm xúc cũng lạc điệu nữa. Đến ý nghĩ cũng lạ lẫm, đến nỗi đau và niềm vui cũng khác. Đến cả ánh mắt cũng không còn nhận ra. Cái gì cũng khác, cái gì cũng khác, khác đến cùng cực lắm. Mấy hôm nay cứ nghĩ đến một điều mất mát, một sự mất mát, đến một sự im lặng vô tình, ừ, thì im lặng là vô tình, thì có những cái không nói ra thì tốt hơn, có những ảo tưởng chấm dứt càng sớm càng tốt, có những cái tưởng chừng đau thấu xương gan, cũng có những điều ta quên như gió thoảng mây trôi, nhẹ nhàng đến hoảng hốt. Con người đâu có lỗi trong những vô tình, đó là xúc cảm, người ta đâu có dạy cho ta được cách níu kéo xúc cảm, nhưng mà làm sao có những điều người đời quên nhanh như vậy, đông lạnh một ca nước cũng cần thời gian, cớ sao một tâm hồn đông cứng nói đông là đông thật, nói điên là điên thật, nói vô cảm là vô cảm thật. Rõ buồn cười.

Ta lại viết ngây ngô, viết như một thằng điên, chẳng biết làm gì, chẳng biết được gì, để làm gì, cho ai nữa, cho ai nhỉ. Giờ thì biết những dòng này dành cho ai, dành cho ai nhỉ, ai ơi, trả lời đi nào, tôi chẳng muốn đón nhận tôi đâu, tôi muốn quăng cả tâm hồn này xuống vực sâu quá, vứt vào một xó xỉnh nào của bóng tối quá, dằn cái tâm can này vào một thế giới vô hình nào quá, cho nó một cái đau đớn đến cùng cực đi, để trái tim này, thân xác này nếm chịu tất cả khổ đau đi, một ngày nào đó chẳng có nỗi đau nào đáng kể, ta thành kẻ tuyệt tình tuyệt tâm tuyệt gia tuyệt hữu,làm một kẻ tuyệt nhân, nhất đao đơn độc. Có được tất thảy khổ đau của loài người, ta mạnh nhất, lớn nhất. Không cứ phải long đong với những điều tầm thường của cuộc đời này.

Có ai hiểu tôi đang nói gì không, đang nghĩ gì không? Đến bản thân cũng không hiểu nổi mình. Mà hiểu chẳng để làm gì, cứ xa lánh tôi đi, cứ mặc tôi kêu gào, mặc cho ta đơn độc. Ta tìm thấy nỗi đau, ta thích đón nhận. Ta thích có thêm xúc cảm, đừng để ta sống qua ngày với những vô cảm. Đừng đem đến niềm vui ban ngày, để đêm đến không tìm thấy cô đơn. Ta muốn gặm nhấm và nhâm nhi đến những chén trà của bóng tối. Ta bước đi lặng lẽ, lầm lũi qua tất cả. Lo sợ một ngày trái tim không viết được gì cả, cứ mặc ta đi, mặc ta say, mặc ta yếu, mặc ta lụi tàn, ta đi, bước và lê, liêu xiêu trong bóng nhập nhoạng của cơn say.



Nghĩ đến những điều không bao giờ thay đổi. Đó là bạn bè, đó là gia đình, đó là mùa đông, là mùa thu, là hương thơm của gió. mà gió có trước hay mùi thơm có trước. Con người có trước hay nỗi buồn có trước. Tình yêu có trước hay sự phản bội có trước. Vô tình có trước hay trái tim có trước. Cái tốt có trước hay cái xấu có trước, sự phản bội có trước hay chung thuỷ có trước. mặc kệ, cái gì có trước cũng được. Nhỉ bạn. Chén rượu thì bao giờ cũng đi với chai rượu. bạn thì sẽ đi với tôi chứ. Một ngày không như thế bạn có buồn không? Một ngày vắng tôi thì mâm rượu cay bạn có vui không? một ngày bạn vui bên ai có thấy xót xa cho một kẻ si không? Một ngày người bước bên hoa hồng có nhớ đến gió xa xôi không? Một ngày giấc mơ về một cánh chim tự do với bầu trời xanh có nhớ đến một mùa thu chưa kịp đến đã chợt ra đi không? người có nhớ đến một đôi mắt nâu đen, có nhớ những note sai và ngập ngừng, có nhớ đến bài hát xa xưa và hơi thở buồn buồn không? Có nhớ gì không nhỉ. Tôi dễ quên lắm, tôi sẽ quên hết, quên mọi thứ, vì tôi thích những điều mới lắm, tôi thích ảo tưởng lắm, tôi thích mộng mơ và ảo vọng, về những điều không thể có bao giờ. Tôi thích sở hữu một điều gì đó không thuộc về mình, may mà chỉ trong giấc mơ thôi. Quá nhiều...

Nhấc ống nghe, số này không tồn tại

Nhấc ống nghe, số này không tồn tại

Nhấc ống nghe, số này không tồn tại

....

Lo lắng, lo sợ, hi vọng mình nhớ nhầm, không phải vậy chứ! Ta hãy nhầm đi. Không thể, không thể nhầm mà. Đây là số của bạn tôi, đây là số thân thuộc của tôi, đây là số yêu thương của tôi, đây, đây nữa, đâu cả rồi, sao lại thế này?????????

Tôi nhìn quanh, không một bóng người

Tôi nhìn quanh, không một bóng người

Tôi nhìn quanh, không một bóng người

Tôi tìm kiếm, không một sinh vật tồn tại, ngoại trừ cái bóng và tôi .

Tôi đi tìm mùa xuân, xuân đã héo mòn.

Tôi đi tìm mùa thu, thu đã qua lâu.

Đến với màu hè, với mùa đông

tất cả đã qua đi, không còn giấu hiệu của sự tồn tại của mùa. Tôi lủi thủi nhìn những hàng cây. Cố tìm ra một chiếc lá. Tôi tìm đến chiếc lá cuối cùng. Tôi nghĩ rằng chính là tôi. Chiếc lá cuối cùng. Tôi đang tự tô vẽ chiếc lá đó, không bao giờ rụng. Không bao giừo động đậy, và không bao giờ có sức sống. Chiếc lá sặc sỡ và cô đơn.

Tôi tìm đến tôi. Còn gì đâu ngoài linh hồn rách tả tơi này ...


Chữ ký của Ghét
Thời đại anh hùng

Tài sản của Ghét
Trả lời kèm theo trích dẫn
 
Page generated in 0,04831 seconds with 14 queries