Xem bài viết
Cũ 07-01-2007   #52
Ảnh thế thân của Con Hủi
Con Hủi
-=[ Tiên Phong Đầu Lĩnh ]=-
Kiếp Nghèo Ôm Hận
Gia nhập: 07-06-2004
Bài viết: 3.009
Điểm: 481
L$B: 7.622.338
Tâm trạng:
Con Hủi đang offline
 
Đã lâu rồi từ ngày em ra đi
Để trai tim anh bao đêm mong chờ
Ôm mối tình về lại nơi chốn cũ
Tìm chút dư âm của cuộc tình xưa


Lâu rồi anh không vào đây viết thư cho em, cũng tại thời gian này anh bận quá. Hôm nay Chủ Nhật anh được nghỉ, không phải đi làm nên anh vào đây nói chuyện cùng em. Anh cũng chẳng biết em có đọc được nó không, nhưng không hiểu sao anh vẫn muốn viết cho em.
Trước đây anh đã từng kể cho em nghe nhiều câu truyện. Mỗi khi anh đọc được trong một quyển truyện, hay một tờ báo, cũng có khi câu truyện đó do anh tự nghĩ ra. Nhưng hôm nay thì khác anh muốn kể cho em nghe một câu truyện mà nhân vật chính ấy lại là anh. Em có nghe không? Anh kể cho em nghe nhé.

"Như mọi người đã biết trong xã hội ngày này, hình ảnh một người nghiện ma túy không còn là xa lạ nữa. Nhưng cũng thật đau buồn nếu trong gia đình mình, người thân của mình, hoặc chính bản thân mình là người như vậy.
Tôi đã từng rất shock khi nhìn thấy ba minh chơi hàng ngay tại nhà mình, thật sự bây giờ đây khi nghĩ lại tôi không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng tôi lúc đó. Suốt một tuân sau đó tôi chỉ có một ý nghĩ trong đâu là làm sao cho ông tử bỏ được ma túy. Tôi đã làm tất cả mọi thứ để tác động đến ba tôi như tất cả những điều tôi làm đều vô nghĩa.
Một thời gian sau ở trường tôi có những đợt thử Ma Túy cho các học sính, và một ý nghĩ lóe nên trong đâu tôi, suốt đêm đó tôi không ngủ, tôi nghĩ về ý nghĩ đó,về tương lai của tôi, về danh dư, người tôi yêu, mẹ tôi, và cả ba nữa. Tự nhiên tôi thấy sợ và bật khóc trong đêm đó, tôi sơ rằng khi tôi làm việc đó tối xẽ mất tất cả mọi thứ, và cả thứ tối quý giá nhất đó là em người tôi yêu. Và trong một khoảnh khắc đó tôi đã quyết định thực hiện cái ý nghĩ đó. Sáng dậy tôi đi học bình thường, đến tiết học thứ 2 nhà trường gọi tất cả các nam học sinh nên để xét nghiệm mà túy, lúc đó vì chưa chuẩn bị gì tôi đã trốn về và đi tìm T, T la người bạn khá thân của tôi lúc bấy giờ.Sau này T bị bắt với tội danh cướp taxi liên tỉnh. Bạn của T và T đã gây ra nhiều vụ cướp tại Hải Phòng, Hải Dương và Hà Nội. Tôi có nhờ T mua cho tôi một sâu thuốc 20k, khi đó được nó tối lấy 1/4 số thuốc đó để vào trong ví còn lại tôi đưa cho T xài. Hôm sau tôi vẫn đi học bình thường, trong đầu tôi nghĩ vì mình trốn không xét nghiêm nên sớm muộn gì nhà trường cũng gọi mình nên một lần nữa. Và đúng như tôi nghĩ một tuần sau nhà trường gọi tôi nên xét nghiệm mà túy, vì có chuẩn bị tư tưởng từ trước nên khi suống đó tôi đã kẹp số thuốc mà tôi nhờ T mua vào trong kẽ móng tay. và tất nhiên điều gì đến đã đến tối đã có kết quá dương tính. Khi có được kết quả này người tôi đã run nên, nhưng giọt nước trong mắt tôi trào ra khi nghĩ đên H người yêu của tôi và cả mẹ tôi nữa.
Cả trường xôn xao bạn bè bàn tán về tôi rất nhiêu, những lời động viên có, những lời coi thường cũng có, vì tôi khá gầy nên ai cũng nghĩ tôi nghiện. Dĩ nhiên với kết quả đó tôi xẽ bị đuổi học "việc này cũng nằm trong dự tính của tôi" Trong những người thân của tôi em là người biết đâu tiên, lúc đó tôi nghĩ em xẽ đòi chia tay với tôi, vì làm gì có ái giám yêu một người nghiện. Nhưng em không làm thế, em không trách tôi mà luôn ở bên tôi an ủi động viên tôi.
Em biết anh rất buồn, vì không được đến lớp và giân em nữa, nhưng anh đừng giận em nhé em xe buốn lắm đó... Anh hãy cố gắng nên em tin anh mà. Nếu có như vậy anh cũng phải cố gắng vì em, vì tương lại của chúng ta anh nhé
Lúc đó tôi đã định nói cho em tất cả nhưng không hiểu sao tôi lại im lặng. Khi tôi bi đuổi học tất cả mọi người đều biết, mọi người quanh nhà bàn tán rất nhiều về tối. Mẹ tôi là người biết sau cùng bà khóc vì tôi rất nhiều, bà gầy đi chông thấy tối rất thương bà, mấy lần nhìn thấy bà khóc như vậy tôi đã định nói tất cả cho bà hiểu, nhưng vì nghĩ đến ba tôi đã không nói gì. Và điều tôi mong chờ nhất đã đến ba biết chuyện của tôi, lúc đó tôi cứ nghĩ mình xẽ bị ăn đòn rất đau, hoặc bị ca một bài ca không quên. Những ông không làm như vậy ông chỉ nói một câu "lớn rồi làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, đừng có nghĩ gì là làm như vậy" lúc đó thật sự tôi không hiểu ông muốn nói gì. Mãi sau này khi chơi với một số người nghiện, tôi mới biết được sự thật một sự thật quá phũ phàng "nhưng người nghiện họ có thể nhìn vào mắt người khác là có thể biết được người đó có nghiện hay không" Tất nhiên khi đó ông cũng đã biết tôi không phải là người nghiện. Và ông cũng biết tôi làm như thế là vì ông nên ông đã nói như vậy.
Khi biết chuyện đó tôi đã điên nên và nghĩ mình thật ngu ngốc tôi đã đánh đổi mọi thư danh dự của tôi, tương lai của tôi. Nhưng đổi lại tôi được gì nào, chẳng được gì cả ông vẫn thể chẳng có gì thay đổi. Khi không được đến lớp tôi đã rất chán nản, ko biết mình nên làm gì, tôi chỉ có em là niềm an ủi duy nhất cho tôi lúc đó. Một thời gian sau vì nhà tôi quen biết với hiệu trưởng trường tôi nên mẹ tôi cũng xin cho tôi đi học lại.
Ba tôi thì vẫn như thế, sáng ông đi và đến chiều muộn mới về. Tuy ông như vậy nhưng ông rất it khi lấy tiền của mẹ tôi. Ông tự kiếm ra tiền chỉ thi thoảng ông mới lấy tiền của mẹ. Cứ trung bình khoảng một tháng có khi là 2 thánh ông lại ngừng chơi vì hết tiền. Nhưng chỉ được một thời gian sau ông lại tiếp tục như vậy. Lúc đó tôi cũng ko hiểu tại sao ông có thể kiếm ra được nhiều tiền để chơi đến vậy. Tối rất muốn làm điều gì đó để giúp ông nhưng không thể. Lúc này ở cạnh nhà tôi có mấy người chết vì nghiện. Tôi rất no cho ông tôi sợ một ngày nào đó ông cũng xẽ như vậy. Trong lúc tôi vô vọng nhật thì tôi lại nghĩ được ra một cách, lúc đó tôi ngây thơ nghĩ rằng nếu cách của tôi được thực hiện thì 100% ông xẽ bỏ được ma túy.
Còn nếu tôi có một sai lầm nào đó tôi xẽ phải trả giá bằng 10 đến 15 năm vào kho bóc lịch. Nhưng lần này cũng như lần trước tôi xẵn sàng đánh đổi cả tự do của mình để cho ông từ bỏ được nó. Tôi lại di tìm T và kể cho T nghe suy nghĩ của mình T có nói với tôi rằng "những người nghiện họ đáng thương hơn đáng trách đó là số mệnh họ phải ngánh chịu, có làm gì đi nữa họ cũng không tư bỏ được đâu" Tôi có nhờ T mua cho tôi 10 sâu thuốc nhưng T không đông ý vì ý nghĩ đó quá nguy hiểm mà theo T nghĩ nó cũng chẳng đem lại tác dụng gì.
- Tao không muốn mày làm như vậy. Nếu tao bi bắt vì tao nghiên nên có thể bị 10 năm. Nhưng mày không nghiên nên mày có thể bị từ 20 đến dựa cột vì điều ngu ngốc đó.
- Thế có nghĩa là mày ko giúp tao, mày sơ thì tao xẽ nên đường tàu mua một mình, tao ko tin là tao lại không thể mua được cai đó khi có tiền trong tay
-Con lậy bố, bố chưa ra khỏi đường tau thì đã bị bọ chó nó ngô cổ vào rồi
Sau một hồi nói chuyện với T, T cũng chịu đi mua hộ tôi. Tôi đưa cho T 300k để mua thuốc. Sau ngần 2h T trở về với 8 sâu trong tay (30k/sâu). Khi có được thuốc tôi tìm cách bán chúng với giá 20k/sâu với hi vọng ba tôi xe biết chuyện đó. Tôi bán 2 sâu đầu cho 2 người bạn ngần nhà tôi, và 2 sâu cho 2 người tầm tuổi ba tôi cũng ở ngần nhà. Ngay ngày hôm sau T nên nhà tôi bắt tôi đưa số thuốc còn lại cho T, với lý do là tất cả mọi người đã biết. Nếu tôi còn cầm số thuốc đó xẽ rất nguy hiểm.với lý do là tất cả mọi người đã biết. Nếu tôi còn cầm số thuốc đó xẽ rất nguy hiểm. Chiều hôm ấy chú tôi cũng đến tìm tôi, chú cũng là người nghiện vì chưa có gia đình và chú cũng kiếm ra tiên nên chú nghiên nặng hơn ba tôi nhiêu. Trong những lời nói của chú tôi hiểu ra rằng chú biết những điều tôi làm la vì ba tôi. Tôi và chú đã nói chuyện với nhau cả buổi chiều hôm đó. Chú bảo tôi nên nghĩ tới mẹ tôi hơn là nghĩ đến ba vì me tôi đã khổ nhiều vì gia đinh tôi rồi. Chú bảo tôi nếu còn nghĩ đến me đến gia đình thì hãy cố sông tốt hơn.
Tối hôm đó ba tôi về nhà rất muộn, ông không ăn cơm mà nên rường đi ngủ ngay. Đêm hôm đó tôi đã thức trắng, và tối biết ba cũng không ngủ tôi thấy có mấy lần ông dậy hút thuốc lào. Đến khoảng 4h sáng thì dậy hẳn và đối nhang ở ban thờ. Ông ngồi đó cứ thế nhìn que nhang cháy cho đến sáng. Cả đêm đó tôi không ngủ, nên tôi dậy hơi muộn, khi dậy tôi vẫn thấy ba ở nhà, ông không đi như những lần trước. Trứa hôm đó ăn cơm song ông có nói với cả gia đình rằng từ bây giờ ông xẽ ở nhà và ko đi làm nữa. Tôi đã rất hạnh phúc vì điều đó, tôi nghĩ giấc mơ của mình đã thành hiện thực tuy có hơi muộn màng. Nhưng tôi lại nhầm, nhầm thêm một lần nữa. Ông chỉ ở nhà được 3 tháng sang đến tháng thứ 4 thì ông lại bắt đầu chơi lại. Đến lúc này thì tôi hoàn toàn bất lực và buông suôi mọi thứ.
Đến tận bây giờ ba tôi vẫn vậy tôi rất muôn giúp ông nhưng không thể, bây giờ tôi đã ra trường đang chờ việc làm. Tôi đã phải chịu đựng suốt 2 năm qua, và đến bây giờ tôi muốn nói cho ai đó cùng cảnh với tôi, hoặc chỉ là viết được ra những dòng chữ này để cho tôi cảm thấy rễ chịu hợn

p/s: Bây giờ nếu có một điều ước tối xẽ ước cho ba tôi từ bỏ được ma túy, nụ cười xẽ lại hiện hữu trên khuôn mắt của mẹ tôi, và cả em nữa em xẽ luôn thành công trên mọi bước đi của mình. Có lẽ tôi đã quá tham lam khi ước nhiều đến vây."

Đây là câu truyện mà anh đã từng kể cho các bạn ở Lương Sơn này nghe. Anh đã nhận được rất nhiều lời khuyên. Và đây là một trong những lời khuyên ấy .
Trích dẫn:
Cuộc sông luôn luôn là vậy đó bạn. Nó không êm ả như mặt hồ mà lại ồn ào và dữ dội như những con sóng lớn ngoài Đại Dương. Đọc bài viết của bạn mình thật sự không biết nói gì, chỉ mong bạn hãy cố gắng sống tốt hơn, vì bạn còn có nhiều người thân nữa không phải chỉ có Ba của bạn. Tôi không hiểu tại sao bạn luôn nghĩ cho ông mà lại không nghĩ cho Mẹ của bạn. Tôi nghĩ Bà mới chính là người bạn nên quan tâm và phải cố gắng sông tốt để bà được vui. Và cả cô bạn gái của bạn nữa chứ, bạn có thấy là bạn đã không công bằng khi để cô ấy như vậy không. Tôi nghĩ chuyện này người đâu tiên bạn nên kể là cho cô ấy, và đến Mẹ của bạn, chứ không phải cho chung tôi, vì chúng tôi trong lúc này đây không thể giúp gì được cho bạn. Chỉ có nhưng người thân của bạn mới có thể giúp bạn mà thôi.
Tôi rất mong rằng khi đọc được nhưng dòng chữ này bạn sẽ suy nghĩ kỹ hơn, và đừng bao giơ làm nhưng việc ngốc như vậy nữa. Nó chẳng giúp gì được cho Ba bạn đâu. Mà có khi bạn phải trả một giá rất đắt vì điều đó.
"ông trời không bao giờ tạo ra những khó khăn mà con người không thể vượt qua được" Rồi bạn sẽ ra trường và bạn sẽ có việc làm, bạn sẽ có cuộc sông tốt hơn. Nếu khi nào bạn thấy có quá nhiều khó khăn thì hãy nhớ đến câu chuyện "tái ông mất ngựa" bạn của tôi nhé.
Anh cũng biết trước đây khi anh bị đuổi học em đã từng suy nghĩ rất nhiều. Nhưng đã bao giờ em nghĩ anh bị đuổi học vì lý do này không. Chắc là không đâu nhỉ. Anh cũng chẳng biết tại sao hôm nay anh lại muốn kể cho em nghe. Anh viết ra những dòng chữ này Không phải anh muốn một lời động viên, càng không phải muốn em hiểu những gì anh đã làm. Mà đó chỉ là những cảm súc đã đầy ắp thành lời.


Chữ ký của Con Hủi
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
Em có chồng rồi, anh tiếc lắm thay...

Tài sản của Con Hủi
Trả lời kèm theo trích dẫn
 
Page generated in 0,05030 seconds with 15 queries