Sự im lặng của anh và sự im lặng của ấy làm cho tớ fát điên, nếu đêm nay cả 2 người ko nói j với tớ, tớ sẽ fát điên lên mất, vá chắc chắn tớ sẽ lại làm cái j đấy ko đúng cho mà xem.
Năm mới, tớ muốn mọi thứ thay đổi, ko muốn cái kiểu ẩm ương chẳng ra ngô ra khoai j ráo thế này của mấy người.
Cứ bắt tớ fải thế nọ, muốn tớ fải thế kia mà chẳng ai chịu hiểu cho tớ cả, không chịu nghe tớ nói và giúp tớ, không muốn tớ lãng phí thời gian vô ích, nhưng có ai chịu cùng tớ giải quyết mọi vấn đề đâu? Không muốn tớ buồn, muốn tớ đi đâu đấy xa xa để lấy lại bình tĩnh, nhưng lại bắt tớ fải học tốt, khỉ, tớ có fải là thánh đâu?
Tớ cáu, cáu thật sự đấy , mấy hôm nay, không, rất lâu nay ở nhà, tớ chán lắm tồi, đừng bắt tớ fải ở nhà nữa, ở nhà buồn lắm , ấy có biết không?
Tớ biết ấy vẫn theo dõi những j tớ làm, sao không ra đay đi chứ? Tớ fát điên lên mất, lắm chuyện quá, đau đầu.
Đi ngủ!
|