Nk
Làm sao em biết tình là đau thương, sầu trĩu nặng sầu. Em đâu nghĩ rằng ngày mai thay đổi, cũng đâu nghĩ rằng tình ai vong phụ, lối rẽ cuộc đời hai đứa chia phôi. Thương nhớ, âu sầu có lẽ chỉ mình em thôi, anh đã yên rồi tình mới tinh khôi. Giờ đây mới biết rằng yêu là đau khổ, lắm đắng cay. Nhưng thôi chớ trách ai chi khi chính mình sa ngã, điêu ngoa. Tình đã đôi nơi, tim đã rã tan, lời hứa câu thề chỉ riêng mình thương nhớ mà thôi. Trăng kia minh chứng cho tình đầu mơ mộng, ai đi vầng trăng kia tan nát cả trời đêm. Ánh trăng sao buồn tê tái? Ngắm ánh trăng tàn mà lệ tuôn ngâu ướt ánh trăng sầu, ướt giọt bầu con dế mèn rỉ rả cô đơn. Xa cách ai mà không nhớ nhung Trời thu vàng võ bầu không ánh trăng gầy Mimôsa rụng tím suối lệ sầu tê tái Tình người con gái ngan ngát âu sầu Trời thu tan tác rừng thông vắng Tựa lầu cao nắng tắt hoàng hôn Lịm đi trong nỗi buồn man mác cô đơn Phải chăng vì xa ai mà lòng em buồn tê tái, làm cảnh Đà Lạt thơ mộng hờn giận, ghen tuôn. Mimôsa ngắt từng cánh hoa thả xuống hồ Than Thở thả từng nỗi buồn ngấn lệ nhớ nhung. Chiều tan tác nắng rừng thông rơi nhiều quá, tình yêu của đôi ta gió mang vào đất lạnh, phủ vùi lớp lớp lá thông rơi. Trăng vơi trên ngọn gió rớt vào lòng hồ nước trong veo nhòa lên giọt lệ em rơi nhòe dáng hình ai trong ký ức. Tình yêu là gì? Có lẽ vì em yêu quá ai kia! Nên người ta mới rủ bỏ, mặc đi như kẻ lạ người dưng. Hẹn thề trôi theo từng ánh trăng vàng, gió hắt hiu từng nỗi nhớ bới tung từng kỷ niệm, làm lòng em đau tê tái. Xin lần được gọi anh là cố nhân Rồi nếu lỡ mai này tình cờ gặp mặt Đối diện nhau như chưa từng nhung nhớ Xem nhau như kẻ chợ người dưng. |
Sợ lắm buồn ơi! Những lúc một mình, trơ trọi giữa căn phòng trống vắng. Viết cứ mãi viết thôi mà nào biết viết gì đâu? Viết cứ viết cho qua đi cơn đỗ nát buồn ơi! Sầu cứ thế dai dẳng mãi không thôi. Bao lâu rồi nhỉ? Hong biết nỗi nữa là, muộn phiền trôi trên đầu đỉnh điểm đau thương. Giận, nhiều lúc giận ném tung cả đồ đạc rồi òa khóc nức như con điên nghiện thuốc. Rồi chợt lặng đi cái mơ hồ chơ vại lụm lại từng món đồ bể nát mà xót xa lâng lên lai láng. Ôi! 17 rồi! Cái tuổi thần tiên ấy nhở! Ta đã biết yêu rồi đó mờ! Cái yêu hong hiểu nỗi nó là gì? Nhưng cứ hễ là cắt nghĩa cho lai láng, trào tuôn như dòng thác Cam Ly xứ Đà Lạt này bao năm vẫn đỗ. Thông rơi triệu lớp lá buồn Cam Ly thác đỗ tuôn tuôn điệp trùng Bỗng chừng nhớ quá người dưng Bỗng chừng lặng lẽ một mình đứng trông Tình trên những áng mây hồng Như sà xuống đất như lồng lộn bay Tình sâu thăm thẳm suối đầy Bỗng chừng tuôn chảy trào sôi cuộn cuồn Bỗng chừng lơ đãng ti gôn Tay cầm bóp nát hong còn tả tơi Bỗng chừng nhung nhớ đầy vơi Lặng tan trong trái tim thời nhói đau. Thế đấy bỏ cả học hành, ăn chơi nữa nhỉ? Hic, ta lại leo lên cái đồi thông hai mộ này ngắm ánh trăng treo lủng lẳng mà thương mà nhớ mà xót xa mà ngưỡng mộ mà buồn mà tủi cho hai nắm xương rã tan kia ... thứ tình yêu bất diệt để đời. 17 rồi ư! Đủ lớn để hiểu rồi! Nhưng ta hong thích thế đâu? Ta chỉ muốn nắm đầu con tạo thời gian lại vò vò cho nó đau điếng đi, rồi quăng nó thật xa, thật xa xăm vào cái gói vũ trụ kia nơi nào đó tối tăm để thời gian, bình yên mãi mãi vẹn nguyên. Thôi tức tói ách cả cổ họng rồi! Đói quá làm bài thơ con cóc ngồi gốc cây thông chờ ánh trăng rụng mà mơ về tình yêu xa lắm... Lắm lúc đâu ngờ thì lại đến Tình như bất chợt bám vếu lòng Ngàn đêm quên ngủ thẩn thơ nhớ Ngàn ngày mơ mộng chuyện yêu đương Trăng kia ai kéo mà nhào nặng Lúc khuyết lúc tròn nghĩ cũng hay Rừng thông vì sao cuối đông còn lá rụng Cho kẻ si tình mãi ngẩn ngơ. |
Tệ thật con mọt lắm lười cảm xúc của ta đã xổng chuồng trốn chui trốn nhủi xóa chợ đầu đường nào rồi! Tại hắn đấy, khi không lại bảo rằng: tình yêu là con chanh con dấm trong cái nhìn thơ ngây đầy giả tạo của ta. Hứ! ta ngốc thật nhưng ta cũng đâu đến nỗi là một đứa hư thân mất nết chứ! Hắn nói thế dẫu cho là ý gì đi nữa, thì ta cũng đã rất buồn, một nỗi buồn man mác vu vơ. Thôi bỏ, xí xóa cho qua đi. Nhưng lần sau đừng hòng mà con nhỏ ngốc này bỏ qua cho dễ đâu nhé! Có câu nhi nữ trả thù từ từ cũng chết. Hí hí Sao nỡ nói nặng lời nhau Đùa vui cho đấy chứ đâu nghĩ gì Ấy mà ấy đã khắc ghi Châm nhau câu chữ nặng tì thâm tâm Nhói đau một tấm lòng thành Từ nay thôi nhé cam đành ngó lơ. Giận rồi thì phải? Cố trải hết cõi lòng ra phơi nắng cho thiêu cho cháy đi cái cục hờn mác vu vơ kia. Nhưng không thể nó vẫn cứ cù lì bám vếu, thóa mạ, hành hạ tâm can ta rát buốt. Ôi có lẽ, mà không ta biết là mình đã yêu, yêu nhiều lắm, yêu cuồng si, mê dại. Để giờ .... tan nát cả... buồn chưa??? Xin lỗi anh Xin lỗi anh vì em khờ khạo Yêu lỡ lầm ngây dại cuồng si Đến nỗi ngu si tình ý Làm người bỏ mặc khinh khi Xin lỗi anh những gì em nợ Cũng không bằng lời lẽ anh mua Bờ môi chót lưỡi đâu vừa Mắng vào tâm khảm chát chua nghĩa tình Xin lỗi anh lần yêu dở Vì thèm khát quá đỗi cuồng mê Nên em nặng lòng đã nhớ Để phiền anh mưa nắng hao gầy Xin lỗi anh tình đầy ý nguyện Em nguyện làm kẻ đứng mong duyên Chứ hong cần tình đầy phiền muộn Bám víu anh mưa nắng bao ngày Xin lỗi anh vì em là phận yếu Có lỡ lời mong hãy thứ tha Trải lòng mà bao dung tất cả Để mai này có lẽ đỡ bâng quơ Xin lỗi anh cho em rút lại Những tháng ngày đậm nhạt đơn phương Em nguyện để tình theo gió cuốn Về phương trời trơ trọi cô đơn Chứ hong để dỗi hờn trách móc Khinh khi thái độ hộc hằn Chà đạp nhau những lời mai mỉa Sướng ích gì anh nhỉ những buồn vui. |
........... Và cũng ngờ được đâu? Những gì em ước nguyện cứ trôi theo nguyện ước vô hình vô cảm. Có lúc em cảm thấy mình dường như lạc lõng giữa mọi người trong gia đình thân thương của chính mình. Em ... em chỉ là một đứa con hoang. Tại sao? Tại sao? Ông trời lại đối xử như thế với em chứ! Có tàn nhẫn quá không? Sao không bóp mũi cho em chết lúc mới được sinh ra? Sao mọi người cứ thích làm em đau khổ? Sao không lấy dao đâm một nhát vào tim em ... thế là xong Có ai? Có ai? Có ai giúp em không? Em phải làm gì đây? Những ngày vui của em nó đâu rồi? Còn thật nhiều những điều giả dối quanh em. Nên em rất cần Một chút nắng trong những ngày bão giông. Một chút mưa trong những lần nắng nóng cháy da. Một bờ vai cho những lần khóc ngất. Một chút gió xua tan những muộn phiền chất chứa trong tim. Một vòng tay yêu thương thật sự không mang mùi hôi tanh của lòng ích kỉ của sự lọc lừa lợi dụng nhau. Em thích đi trong mưa những lúc em buồn. Em rất thích mưa & em rất sợ...!.... Em sợ rồi đây! Môt ngày nào đó em thay đổi và em không còn là em nữa. Em sợ em sẽ biến thành một con người hoàn toàn khác. Một đứa con gái ích kỉ, lạnh lùng & tàn nhẫn. Em sợ ..... em rất sợ....!..... |
Yêu thơ nên khổ cùng thơ Ngâm thơ thành rượu chẻ thơ thành vần Ngậm đành trăm nỗi phong vân Vẹn nguyên một kiếp cơ bần cùng thơ Thơ ơi! Có bao giờ mi hiểu đâu? Mà sao mi cố khóc mướt như thế kia! Ướt cả trần gian, ướt cả tình. Phong trần ngấn lệ riêng mang Tình trên nhân thế lỡ làng đắng cay Cam đành ôm phận nợ vay Sầu riêng một mảnh thơ đầy tương tư Vẽ lên những áng mây mù Vành trăng le lói trời thu diệu huyền Khắc trên đỉnh điểm can thường Vài lời tuyệt mệnh tuyết sương bạc màu Rớt trong chén ngọc rượu đào Ngàn câu thương nhớ nhạt nhòa cô đơn Ngấn trong giọt lệ cung đờn Rêu phong tình khúc giận hờn thiên thu. Đó cái buồn riêng dai dẳng đa mang, bao nhiêu là cội rễ nguồn cơn. Sao nhỉ! Sao mãi mà ta không thể nào đặt nỗi chiếc gánh phong trần xuống đất. Sao ta cứ mãi vấn vương, cứ mãi nhớ thương, để rồi từng đêm mưa trên ngọn gió đoạn trường thắt se, vò võ lòng ta những nỗi buồn man mác, sân si. ................ |
Cứ tưởng đã qua rồi cái giai đoạn nhẹ dạ cả tin của một thời con gái ngây ngô. Cứ tưởng liều thuốc đắng trị lành vết yêu thương vấp ngã trầy xước kia nhắm mắt, nhắm mũi uống xong thì mọi việc sẽ khác đi. Cứ tin chắc như đinh đóng cột là sẽ chui lọt qua cái mớ bồng bông như mạng nhện chằng chịt của tình yêu. Vậy mà năm cũ sắp đi tuổi mới sắp về, mình lại muốn tìm một người nào đó có thể cùng mình vu vơ nhìn thủng thời gian và lén đọc trang vở lam nham cuộc đời với những áng thơ mơ mộng, diệu kỳ. Nhìn những đám mây xốp nhẹ hơn bông mà muốn mọc một lúc bốn năm đôi cánh lòng chộn rộn chấp chới chực bay lên trên thiên đường mơ mộng của tình yêu màu đá rubi. Bởi cũng là con gái sống dưới gầm trời này... Dù có nhan sắc ngời ngời như Thuý Kiều hay dung nhan mờ tịt như Thị Nở. Tất tần tật vẫn mơ ước chờ đợi được tựa vào một đôi vai nếu không rộng không vững như vai Từ Hải thì cũng là đôi vai thấp cao xịu xọ của Chí Phèo. Hãy tin vào chính mình dù chuyện đó có như mớ củi lửa âm ỉ nhưng biết đâu gặp cơn gió giật cấp 9, cấp 10 & bùng cháy thì sao. Tình yêu thật sự quá ngọt ngào. Dẫu ngàn năm có là dông bão Thì tình yêu vẫn mãi dâng cao Theo ngọn sóng dập dìu mơ mộng Trong tim người mãi mãi xanh tươi. |
Buồn quá! Hôm nay trời trong veo, nắng bình yên ru mình êm ả, hông nỗi buồn tan rã triền miên mà cắc cớ vô vàng… Bình yên thế lắng dịu lòng em bao nỗi tơ lòng vấn vương. Nhớ rồi thương, em gom cả vào thơ vào những giấc mơ giữa chiều nắng gắt. Ôi! có những cảm nhận mà nhất thời em không thể nào chịu đựng. Ức lắm nhưng cũng đành vì có biết nó từ đâu và có hiểu được đâu......?....... Cách yêu Bởi không ai giải nghĩa được tình yêu Nên mỗi người yêu riêng một cách Cách em yêu chân thành sâu sắc Rất mặn mà rất thật bao dung Nhưng bởi vậy lòng anh chán nản Vì anh cần tình cảm phong ba Chuyện lứa đôi xem như trò tiêu khiển Rất thật thà và cũng rất điêu ngoa Nên đôi ta hoá ra thành xa lạ Tháng năm gần cũng chỉ có phôi pha Trong lòng em nỗi buồn đau nhói Còn anh thì gấp vội đùa vui Bởi tình yêu không là trói buột Nên người yêu thường hứa hẹn Rồi đổ cho tháng ngày thay đổi Biện hộ là nông nỗi tình yêu Thế chia tay người sau tình mới Mặc tình đầu đuối rã thương đau Anh chọn cách yêu rất lạ Yêu đậm đà chốc lát rồi quên Em nguyện mãi tình đầu hứa hẹn Cứ ngóng chờ cứ mãi đợi mong Em chọn lựa cách yêu rất lạ Gom vào lòng tất cả buồn đau Em cứ chọn nỗi buồn lặng lẽ Mặc tình đời lắm nẻo mộng mơ Cách yêu dúi cả vào thơ Chảy tràn trang vở để mà tương tư. |
Đêm buồn Sài Gòn giá lạnh, ánh đèn đường thấm ướt sương khuya, vầng trăng mùng 7 mờ hư ảo, lạnh gót chân trần bước ngẩn ngơ. Cố xóa mờ ký ức tuổi thơ Bằng dục vọng thờ ơ cuộc sống Nhưng không thể một góc lòng Vẫn ngày đêm nhớ vọng về tim Tuổi thơ ấm áp êm đềm Trôi theo ánh điện hư huyền bao năm Sài Thành phố thị thăng trằm Giật mình đã muộn những vần thơ côi Bây giờ chỉ khóc mà thôi Lòng hoang lạnh quá quãng đời cô đơn. Cuộc sống SG vẫn trằn trọc thăng hoa bao đêm không ngủ. Thành phố thức về đêm mang hơi thở ấm áp vội vã ngông cuồng. Chỉ riêng mình ta góc nào đó một mình thao thức. Mặc trái của SG không như tưởng tượng cũng lắm phong ba, cũng lắm cơ cầu và đâu đó vẫn nảy lên bản tình ca êm đềm dầm dã yêu thương, dẫu chỉ là thoảng chốc hơi say. Đêm nào ta cũng là con mọt đón giây phút đầu tiên của ngày mới, và cũng là kẻ gục lên những sáng bình minh yên ả dịu dàng giấc mơ dài ngao ngán. "Có khoảng không gian nào mênh mông hơn chiều dài nỗi nhớ... " Thơ ơi yêu quá cuồng si Yêu buồn yêu tủi nhu mì tin yêu Vậy mà lòng cứ buồn thiu Mỗi lần chạm mặt ít nhiều nhói đau Vì ta phận bạc duyên nhàu Lỡ lầm kiếp sống trần ai chịu đài Khổ sai trên những sầu cay Vần thơ tan nát đọa đài tấm thân. 23 ngày vỏn vẹn nữa là con lên 17, cũng là 14 năm dài xa cách tình thân. Ôi! cái lạnh cuối đông thi vị quá! Với bao người sao dễ chịu thay. Còn con áo ấm bao ngày vẫn không dứt được hao gầy con tim. Quê Hương là nỗi buồn nhung nhớ Nhớ mẹ cô đơn xứ sở anh đào Nhớ cha Cali bộn bề sự nghiệp Nhớ chị hay khóc một mình đất lạ Maxcơva Em cũng khóc quê nhà mong nhớ Gió bấc xua về hơi lạnh trẫy mùa hoa Thèm giấc ngủ lành mơ mộng Gia đình xum họp ngày Xuân Vui cười tay bắt mặt mừng Trao nhau ấm áp ân tình thân thương. |
Chuyện tình buồn xin để gió trôi đi theo con nước không tên về miền hoang lạnh. Nhớ nhung xin chép lại vào thơ vài dòng lệ ứa long lanh sầu lên điệp khúc. Nước chảy hoa trôi tình hữu ý Trăng tàn man mác nỗi cô đơn Rớt xuống nhân gian sầu lệ úa Ướt đẫm thu tàn những lá bay Tình thôi tan nát mộng lành Phong trần nuối tiếc ngọn ngành chia ly Vì ai đoạn tuyệt tình si Vì ai ngây dại khắc ghi hững hờ Để tình đứt đoạn cung tơ Phủ phàng giăng kín lòng ngơ ngẩn sầu. Sống mấy ai không một lần chạm mặt tình yêu. Dẫu chỉ là mong manh đơn phương quạnh vắng góc tim gầy. Hay cuồng si ngây dại thác loạn trên vô vàng ái ân. Tình yêu vẫn chỉ là một điều hư ảo phù vân. Có lần hữu ý chạm nhau Mắt nhìn như đã tình trao kiếp nào Có lần vô ý làm sao Gặp nhau hờ hững dường bao hững hờ Tình ơi chép lại thành thơ Vùi trong lưu bút bơ vơ ngấn vần Tình ơi huyền diệu lâng lâng Tương tư ái ngộ phong trần xuyến xao Còn đây thì hãy cứ trao Tình yêu trong trắng dường bao diệu kỳ Dẫu mai này có phân ly Còn trang nhật ký cuồng si ngọn ngành. |
Múi giờ tính theo GMT +7. Hiện giờ là 08:20 |
Powered by vBulletin® Version 3.7.2
Copyright ©2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.
Copyright © 2002 - 2010 Luongsonbac.club
Thiết kế bởi LSB-TongGiang & LSB-NgoDung