PDA

View Full Version : THƯƠNG HẠI


LsB-a LiTtLe GeCkO
18-09-2003, 15:41
THƯƠNG HẠI - đó là hai từ mà tôi rất ghét . Tôi ghét ai đó nhìn tôi bằng anh mắt thương hại , tôi cũng ghét ai đó cố tỏ ra khổ sở để cho tôi thương hại , tôi ghét tất cả mọi điều liên quan đến từ đó .
Khi tôi nói rằng tôi một lần nữa tôi lại gặp thất bại , mọi người nhìn tôi bằng anh mắt thương hại . Tôi càng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ , cố gắng đứng dậy bao nhiêu thì chính ánh mắt thương hại , sự thương xót của mọi người đã làm cho tôi như cảm thấy nỗi đau trong lòng bị cứa sâu thêm , và tôi đã không thể vượt qua được sự thật ấy . Tôi đã nói với mọi người hãy coi như không có chuyện gì xảy ra , hãy luôn coi tôi là một con bé bướng bỉnh đi thì mọi người lại làm khác . Ừ , có lẽ con người ta là vậy . Họ nghĩ rằng họ thánh thiện lắm sao trong khi chính cái sự thương hại ấy của họ càng làm cho ta càng thêm gục ngã , họ chẳng làm được cái gì ngoài những câu nói vô nghĩa , thà im lặng ta còn thấy nhẹ nhõm hơn .
Mới đây thôi , khi con bé D.A nói với tôi rằng gia đình nó bị phá sản , tôi thực sự không biết mình phải làm gì để có thể giúp nó vì tôi cũng chỉ là một con bé mới chập chững vào đời mà thôi . Gạt sang một bên mọi lời bàn tán , mọi chỉ chỏ nọ kia , những sự quan tâm " giả tạo " nó bước đi , nó còn mạnh mẽ hơn cả tôi . Một tuần ở bên nó là một tuần tôi thấu hiểu ý nghĩa của cuộc sống này : Đừng quan tâm đến mọi lời nói vô nghĩa , hãy suy nghĩ với những gì mà mình đã và đang cho là đúng . Cuộc đời này còn rất nhiều sóng gió , mới chỉ là con sóng đầu tiên mà ta đã gục ngã thì sẽ mãi mãi ta không thể tự mình đứng dậy được .
Tôi cũng đã nói tôi ghét ai làm cho tôi phải thương hại họ . Bạn nghĩ sao nếu như một ngày kia ,một người bạn của mình đến gặp mình và tỏ ra " hoàn cảnh " và mong được bạn giúp đỡ . Chắc hẳn bạn sẽ giúp đỡ nếu như nó nằm trong điều kiện cho phép . Nhưng bạn nghĩ sao cứ mỗi khi gặp khó khăn thì người đầu tiên được " nghĩ " đến là bạn . Nghe qua thì thật sự sung sướng vì mình được người ta tin tưởng . Nhưng nghĩ lại , bạn không thấy khó chịu sao ? Có nhiều việc người ta có thể tự làm được nhưng chính mình đã làm cho họ ỉ lại quá nhiều . Tại sao lại có nhiều người cứ thích " làm khổ mình " để rồi làm cho mọi người phải nghĩ và hao tốn quá nhiều công sức và sức lực cho mình đến vậy . Bạn tôi - một người đã từng được tôi coi trọng vì cái tính cứng cỏi và từ lập của nó đến một ngày kia lại làm cho tôi phải thất vọng . Đành rằng cuộc sống của nó là khó khăn nhưng nó biết rằng nếu như nó an phận với cuộc sống nó đang có thì nó sẽ không phải gặp quá nhiều sóng gió như bây giờ . Cuộc sống mà nó đã có đó là một gia đình với công việc ổn định thế nhưng không hiểu nó nghĩ gì khi quyết định bươn chải nơi phố phường đất chật người đông này . Không người quen , không ai thân thích ... đúng hơn cũng chỉ có những đứa bạn quen " ăn bám gia đình " như tôi . Thân mình còn chưa lo nổi thì làm sao có thể giúp cho nó được đây , mà có thể thì cũng chỉ giúp nó được 1-2 ngày chứ làm sao giúp mãi được . Nó kiếm việc , những công việc với đồng lương thấp kém , làm sao có thể đủ cho một đứa quen " chơi " như nó . Nó bắt đầu sống vật vờ và bắt đầu không còn là đứa như tôi từng nghĩ nữa . Tôi bắt đầu thấy ghét nó . Tôi không muốn nhìn nó bằng ánh mắt thương hại một chút nào nhưng thực sự cứ mỗi lần tôi và nó gặp nhau là lòng tôi không khỏi cảm thấy nhói đau . Tại sao nó lại như vậy cơ chứ . Ngay đến tôi tôi còn biết nó có thể sống tốt hơn nếu như nó quay lại với cuộc sống của nó trước kia : cứng cỏi , mạnh mẽ . Tôi không dám nói suy nghĩ của mình ra chỉ bởi vì tôi sợ nó sẽ tự ái và rồi tôi sẽ mất đi một người bạn ...

Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn , tôi nhận ra rằng mình cần phải vượt qua tất cả mọi khó khăn , thử thách trong cuộc sống . Mặc kệ nhưng ánh mắt thương hại , nhưng câu nói xót xa , tôi vẫn sẽ sống và bước tiếp con đường mà mình đang đi . Cuối cùng tôi cũng đã đạt được điều mà mình mong muốn , đó là được tiếp tục theo đuổi những kiến thức của cuộc sống . Còn D.A , vẫn biết có cố gắng cũng không thể nào trở lại ngày xưa ấy nhưng nó vẫn can đảm đối diện với thực tại . Nó may mắn hơn tôi khi vượt qua bao sóng gió vẫn có một người luôn bên cạnh nó để giúp nó đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã và đớn đau . Tuần trước nó báo cho tôi hay rằng nó và bạn trai sẽ qua Pháp để học và sẽ là một kết thúc có hậu . Còn đứa bạn của tôi , nó vẫn cứ vậy , vẫn làm cho tôi phải lo lắng nhưng tôi mong giá như một ngày , có ai đó sẽ nói với nó rằng nó đang sai lầm trong suy nghĩ của mình . Và tôi vẫn hi vọng sẽ có một ngày , tôi tìm thấy người bạn xưa kia của tôi : Mạnh mẽ , yêu đời và bước đi bằng chính đôi chân của mình