Dương Nghiệp
16-08-2009, 23:27
Một chút về văn thi sĩ...
Đôi khi, tôi tự đặt ra cho mình một câu hỏi rằng. Tại sao ngày xưa các văn thi sĩ để lại cho nhân loại biết bao nhiêu đa dạng, trù phú là tác phẩm đặc sắc, không tàn phai theo ngày tháng. Ấy vậy, trong thời đại hiện nay, tiện nghi đầy đủ, không phải ngồi dưới ngọn nến yếu ớt và chấm mực để viết, lại hiếm có tác phẩm để đời, tiếng vang cũng chẳng thể bằng, lại càng hiếm có chuyện thoát ra khỏi biên giới Việt Nam để đến với thế giới. Có lẽ, một chút suy nghĩ để tự giải thích về điều đó. Chỉ một chút thôi.
Đầu tiên, có lẽ phải nhắc đến sự yên tịnh. Ngày xưa, không có chuyện xe cộ rồ rồ bên tai như khiêu khích. Ngày xưa, quanh ta là một dải trải dài toàn màu xanh mát dịu, yên bình, chứ không phải là những bức tường trắng tinh hay óng ánh hoa mĩ che khuất dày đặc. Màu sắc, âm thanh đời thường đều là những cảm hứng mà con người có thể thấy được, cảm nhận được, và tiếp thu được như để "sinh tình". Chẳng phải các thi sĩ xưa thường "tả cảnh ngụ tình" là gì. Nhắc đến vấn đề này, là phải nhắc đến Cụ Nguyễn Du. Cách cũng chừng ba thế kỉ, mà tác phẩm Truyện Kiều của cụ vẫn là tâm điểm đấy thôi.
Thứ hai, xã hội ngày nay trở nên nhanh hoá rất nhiều. Hơi thở cuộc sống gấp gáp, bận bịu, bon chen. Đấy, lúc trước thi sĩ ngồi mộng mơ tâm hồn treo ngược cành cây để ra thơ ra văn. Còn bây giờ thì người ta muốn có chút trữ tình thì bị nhiều sự phiền hà phía sau bám riết và cầm roi thúc quật. Học trò ngày nay vào giờ kiểm tra, bị thời gian quất mông, thế này mắm muối thế nào mà văn vẻ được? Phóng viên tờ báo thì lại bị biên tập viên hối thúc cho kịp với thời gian ra số báo mới, nghĩ được gì nhiều thì cứ viết tất cả, hay dở chưa thiết. Người ta vốn thích sống nhanh. Ngày xưa, các vị thi sĩ thường là những người nhàn hạ thanh thản, bỏ chốn quan trường phía sau để trở về lạc thú với tự nhiên, thế mới có tác phẩm để đời. Nay, người ta phải chạy chọt để kịp thời đại, không còn chút thanh tịnh để sáng tác nữa.
Thứ ba. Ngày nay, việc kiếm tiền đã trở thành một việc bắt buộc phải làm, để sống, để sáng tác. Và rồi, dần dần, sáng tác văn thơ trở thành một công việc để mà kinh doanh thu lợi nhận nhuận. Ừ, thì sáng tác gửi lên toà soạn để nhận tiền nhuận bút. Là người thời nay thì phải sống chứ. Đâu phải như ngày xưa, thi văn chỉ là thú tiêu khiển mua vui, làm cũng được, không làm cũng chả sao. Nếu các nhà thơ, nhà văn ngày nay cứ ngồi chập chừng như thế, nhịn đói là điều không thể tránh được.
Thứ tư. Ngày trước, thi sĩ thường phải biết chữ Hán, rành chữ Nôm. Đấy, cái hay của thi nhã cũng bắt nguồn từ chữ Hán mà ra, khuôn phép thơ phú cũng từ Tàu mà ra. Ngày nay, nhà thơ chỉ dùng chữ Quốc Ngữ, hiếm người sành sỏi chữ Hán, hiểu biết điển tích điển cố, lấy đâu ra thơ văn kiệt xuất?
Thứ năm. Giật mình nhìn lại, xã hội đã đổi thay quá nhiều, nhiều đến bất ngờ. Hãy cứ nhìn về quá khứ. Khi các nước phương Tây đang sản xuất thuyền chiến, tạo ra vũ khí, nâng cao trình độ, phát triển công nghệ khoa học, thì nước ta vẫn chỉ là "bước tới đèo Ngang bóng xế tà" mà thôi. Cho đến nay, ta phải đuổi kịp theo cái sự khoa học ấy, nó trở thành vấn đề quan tâm hàng đầu. Vậy nên, chuyện thơ văn sụt giảm là tất yếu. Để bảo vệ cái đời sống tinh thần lành mạnh, phong phú thì phải dựng xây một đời sống vật chất thật đầy đủ.
Đôi lời như vậy, có lẽ chỉ là một chút. Nhưng, đã giải thích được phần nào cái nhiễu sự rằng, cụ Nguyễn Du sao tài thế, khắp dải chữ S nước ta ngày nay chẳng ai sánh ngang bằng được. Thì ra, cụ hơn ta nhiều, rất nhiều là đằng khác. Đến đời con cháu ta sau này, nó lại ca ngợi ta, rằng sao chúng ta giỏi quá. Thực sự, chúng ta hơn chúng nhiều, rất nhiều là đằng khác.
Dương Nghiệp
Đôi khi, tôi tự đặt ra cho mình một câu hỏi rằng. Tại sao ngày xưa các văn thi sĩ để lại cho nhân loại biết bao nhiêu đa dạng, trù phú là tác phẩm đặc sắc, không tàn phai theo ngày tháng. Ấy vậy, trong thời đại hiện nay, tiện nghi đầy đủ, không phải ngồi dưới ngọn nến yếu ớt và chấm mực để viết, lại hiếm có tác phẩm để đời, tiếng vang cũng chẳng thể bằng, lại càng hiếm có chuyện thoát ra khỏi biên giới Việt Nam để đến với thế giới. Có lẽ, một chút suy nghĩ để tự giải thích về điều đó. Chỉ một chút thôi.
Đầu tiên, có lẽ phải nhắc đến sự yên tịnh. Ngày xưa, không có chuyện xe cộ rồ rồ bên tai như khiêu khích. Ngày xưa, quanh ta là một dải trải dài toàn màu xanh mát dịu, yên bình, chứ không phải là những bức tường trắng tinh hay óng ánh hoa mĩ che khuất dày đặc. Màu sắc, âm thanh đời thường đều là những cảm hứng mà con người có thể thấy được, cảm nhận được, và tiếp thu được như để "sinh tình". Chẳng phải các thi sĩ xưa thường "tả cảnh ngụ tình" là gì. Nhắc đến vấn đề này, là phải nhắc đến Cụ Nguyễn Du. Cách cũng chừng ba thế kỉ, mà tác phẩm Truyện Kiều của cụ vẫn là tâm điểm đấy thôi.
Thứ hai, xã hội ngày nay trở nên nhanh hoá rất nhiều. Hơi thở cuộc sống gấp gáp, bận bịu, bon chen. Đấy, lúc trước thi sĩ ngồi mộng mơ tâm hồn treo ngược cành cây để ra thơ ra văn. Còn bây giờ thì người ta muốn có chút trữ tình thì bị nhiều sự phiền hà phía sau bám riết và cầm roi thúc quật. Học trò ngày nay vào giờ kiểm tra, bị thời gian quất mông, thế này mắm muối thế nào mà văn vẻ được? Phóng viên tờ báo thì lại bị biên tập viên hối thúc cho kịp với thời gian ra số báo mới, nghĩ được gì nhiều thì cứ viết tất cả, hay dở chưa thiết. Người ta vốn thích sống nhanh. Ngày xưa, các vị thi sĩ thường là những người nhàn hạ thanh thản, bỏ chốn quan trường phía sau để trở về lạc thú với tự nhiên, thế mới có tác phẩm để đời. Nay, người ta phải chạy chọt để kịp thời đại, không còn chút thanh tịnh để sáng tác nữa.
Thứ ba. Ngày nay, việc kiếm tiền đã trở thành một việc bắt buộc phải làm, để sống, để sáng tác. Và rồi, dần dần, sáng tác văn thơ trở thành một công việc để mà kinh doanh thu lợi nhận nhuận. Ừ, thì sáng tác gửi lên toà soạn để nhận tiền nhuận bút. Là người thời nay thì phải sống chứ. Đâu phải như ngày xưa, thi văn chỉ là thú tiêu khiển mua vui, làm cũng được, không làm cũng chả sao. Nếu các nhà thơ, nhà văn ngày nay cứ ngồi chập chừng như thế, nhịn đói là điều không thể tránh được.
Thứ tư. Ngày trước, thi sĩ thường phải biết chữ Hán, rành chữ Nôm. Đấy, cái hay của thi nhã cũng bắt nguồn từ chữ Hán mà ra, khuôn phép thơ phú cũng từ Tàu mà ra. Ngày nay, nhà thơ chỉ dùng chữ Quốc Ngữ, hiếm người sành sỏi chữ Hán, hiểu biết điển tích điển cố, lấy đâu ra thơ văn kiệt xuất?
Thứ năm. Giật mình nhìn lại, xã hội đã đổi thay quá nhiều, nhiều đến bất ngờ. Hãy cứ nhìn về quá khứ. Khi các nước phương Tây đang sản xuất thuyền chiến, tạo ra vũ khí, nâng cao trình độ, phát triển công nghệ khoa học, thì nước ta vẫn chỉ là "bước tới đèo Ngang bóng xế tà" mà thôi. Cho đến nay, ta phải đuổi kịp theo cái sự khoa học ấy, nó trở thành vấn đề quan tâm hàng đầu. Vậy nên, chuyện thơ văn sụt giảm là tất yếu. Để bảo vệ cái đời sống tinh thần lành mạnh, phong phú thì phải dựng xây một đời sống vật chất thật đầy đủ.
Đôi lời như vậy, có lẽ chỉ là một chút. Nhưng, đã giải thích được phần nào cái nhiễu sự rằng, cụ Nguyễn Du sao tài thế, khắp dải chữ S nước ta ngày nay chẳng ai sánh ngang bằng được. Thì ra, cụ hơn ta nhiều, rất nhiều là đằng khác. Đến đời con cháu ta sau này, nó lại ca ngợi ta, rằng sao chúng ta giỏi quá. Thực sự, chúng ta hơn chúng nhiều, rất nhiều là đằng khác.
Dương Nghiệp