Dương Nghiệp
06-08-2009, 07:09
Tản mạn chuyện Ếch Ngồi Đáy Giếng
Hẳn ai ai cũng biết đến câu tục ngữ "Ếch ngồi đáy giếng" nổi tiếng này. Cũng xin được nhắc lại rằng, câu tục ngữ lấy từ câu chuyện một con ếch suốt đời ngồi dưới đáy giếng mà nhìn lên trời, thấy trời chỉ nhỏ bằng cái vung và xem vẻ nó to lớn lắm. Có ý răn người ta rằng, chớ nên dương dương tự đắc với hiểu biết nông cạn của mình, chớ nên đắc chí chỉ vì những công lao cỏn con.
Con người ta vốn ngạo, vốn kiêu sẵn. Đơn giản vì mỗi người đều có cái tôi của riêng mình. Chỉ có điều, là nó có bùng phát ra hay không mà thôi. Con ếch ngắm lên trời trong cái tầm nhìn hạn hẹp của nó. Lỗi do ai? Suy đi cũng là do con người đã xây cái giếng bé tẹo, là do tự nhiên đã sinh ra nó ở dưới đáy giếng. Nó có lỗi gì chăng? Tất nhiên là nó không có lỗi trong chuyện này, vì nó đã thấy tất cả nó muốn và có thể thấy. Nếu leo lên được cái giếng cao chót, thì đâu đến nỗi nó phải ngồi suốt trong cái chốn "buồn" ấy, và nó đã có thể nhìn thấy một bầu trời rộng hơn.
Không một ai có thể nhìn thấy toàn vẹn bầu trời, đó là điều hiển nhiên. Dù ta có ở bất kỳ chốn nào đi chăng nữa, thì bầu trời bao la mênh mông ta vẫn chỉ thấy được một phần vỏn vẹn. Tự nhiên đã cho ta được thấy bầu trời, cũng tạo ra những rào cản để khuất bớt tầm nhìn của ta. Thời gian thì không bao giờ ngừng trôi, ngay cả khi ta dừng bước chân cuộc đời. Cứ mỗi giây phút, bầu trời sẽ đổi khác. Cứ cho rằng, ta đi được khắp thế gian, thì ta cũng không thể làm cho trời ngừng đổi thay được. Cứ như, một nhà hiền triết đã từng nói rằng: "Không ai có thể tắm trên cùng một dòng sông" vậy.
Con ếch dưới đáy giếng xem mình là chúa tể của những loài vật bé nhỏ hơn xung quanh nó. Đó là một kỳ tích và nó xứng đáng được quyền hãnh diện về điều đó. Ở quan điểm của tác giả dân gian, đã nhìn nhận sự việc ở khía cạnh "nhìn-lên". Con ếch đã nhìn-lên trên mình, đã nhìn thấy được những điều to lớn hơn nó, và nó lấy làm hổ thẹn với những gì trước đây mình đã suy nghĩ. Con ếch nhìn bầu trời cũng theo hướng nhìn-lên, và tác giả dân gian nhìn theo hướng đó là điều phù hợp và dễ hiểu. Nhưng, ở đây, tôi muốn bạn thử một lần "nhìn-xuống" để hiểu một chút của cái cảm giác mới mẻ. Có thể, người ta cho là ngược đời. Nhưng, cứ thử nghĩ xem, chiếc cầu vồng vắt ngang bầu trời hết vồng lên thì phải vồng xuống mà thôi; hoặc những tia chớp vắt ngang trời cũng xé toạc xuống phía dưới. Khi con ếch nhìn-xuống, nó là một vị vua, một vị chúa tể, một kẻ to lớn.
Đôi khi, trong cuộc sống, ta cũng không nên quá chú trọng vào cái gọi là tương lai và danh vọng bằng cách hướng mắt lên trên; nên thử xem, khi tạm ngừng cái cuộc sống đầy bon chen và chật vật, thử nhìn xuống, ta sẽ thấy những gì mình đạt được và nét hoa mĩ của cuộc sống mà tự nhiên đã ban tặng. Thế, người ta mới nói rằng:
...Nhìn lên thì chẳng bằng ai
Nhìn xuống thì chẳng có ai bằng mình...
Thì vậy, con người cũng nên có chút hãnh diện trong mình. Đâu phải lúc nào cũng khư khư về những điều mình phải làm, phải đạt được. Sức lực của mỗi con người có hạn, ta nên biết chọn cho mình con đường đúng đắn và phù hợp. Nếu không thể với tới miệng giếng và thoát khỏi cái thế giới bé nhỏ như chú ếch, thì ta cũng không cần phải làm quá sức. Có thể, có người nói rằng ta là người không có chí hướng, nhưng điều đó không phải là hoàn toàn đúng. Ta hiểu những gì mình đang làm, và phấn đấu trong khả năng, thì há chẳng phải là một lòng can đảm hay sao? Là người, ta phải biết im lặng, lắng nghe và chờ đợi. Chờ đợi cái gì? Cơ hội.
Một ngày kia, thiên nhiên đã cho nó một vinh hạnh được ra khỏi cái thế giới bé nhỏ như vung. Một cơn mưa lớn, một trận lụt dài ngày làm nước giếng dâng lên tận miệng. Ếch được mở mang tầm mắt và nó trở thành một kẻ bé nhỏ trong cái thế giới rộng rãi hơn. Nó chậm rãi thưởng thức những gì nó đang có. Tuy phải chịu cảnh khinh thường và lép vế trong xã hội đầy bon chen, nhưng nó không hề lùi bước. Nó khám phá ra những điều mới mẻ.
Con người cũng nên đợi chờ những cơ hội như thế. Vấn đề là phải biết chớp lấy cơ hội cho mình. Nếu con ếch được nước đưa lên, nhưng vẫn thụ động và bé gan bám vào thành giếng, thì xem ra, cơ hội đã lỡ rồi.
Làm vua của những kẻ nhỏ, hay làm tôi tớ cho những kẻ lớn. Sự lựa chọn phụ thuộc vào mỗi người. Một chút duy tâm, người ta đổ mọi lỗi tội lên đầu chúa trời, lên đầu thượng đế. Một chút duy vật, người ta lại nhận phần lỗi thuộc về chính bản thân mình. Con ếch không được trời phú cho cái óc thông minh để nhận biết, nhưng nó có thể lựa chọn. Đâu phải lúc nào cũng phải tiến bước mới là hay? Khá khen cho những người lùi một bước để tiến nhiều bước. Có thể lúc này, ta đang làm tôi tớ cho kẻ lớn, nhưng biết đâu lúc nào đó, ta làm vua của những kẻ lớn. Hoặc vinh hiển, hoặc sa đoạ.
Chuyện tục ngữ nói ra, thú vị lắm thay!
Dương Nghiệp
Hẳn ai ai cũng biết đến câu tục ngữ "Ếch ngồi đáy giếng" nổi tiếng này. Cũng xin được nhắc lại rằng, câu tục ngữ lấy từ câu chuyện một con ếch suốt đời ngồi dưới đáy giếng mà nhìn lên trời, thấy trời chỉ nhỏ bằng cái vung và xem vẻ nó to lớn lắm. Có ý răn người ta rằng, chớ nên dương dương tự đắc với hiểu biết nông cạn của mình, chớ nên đắc chí chỉ vì những công lao cỏn con.
Con người ta vốn ngạo, vốn kiêu sẵn. Đơn giản vì mỗi người đều có cái tôi của riêng mình. Chỉ có điều, là nó có bùng phát ra hay không mà thôi. Con ếch ngắm lên trời trong cái tầm nhìn hạn hẹp của nó. Lỗi do ai? Suy đi cũng là do con người đã xây cái giếng bé tẹo, là do tự nhiên đã sinh ra nó ở dưới đáy giếng. Nó có lỗi gì chăng? Tất nhiên là nó không có lỗi trong chuyện này, vì nó đã thấy tất cả nó muốn và có thể thấy. Nếu leo lên được cái giếng cao chót, thì đâu đến nỗi nó phải ngồi suốt trong cái chốn "buồn" ấy, và nó đã có thể nhìn thấy một bầu trời rộng hơn.
Không một ai có thể nhìn thấy toàn vẹn bầu trời, đó là điều hiển nhiên. Dù ta có ở bất kỳ chốn nào đi chăng nữa, thì bầu trời bao la mênh mông ta vẫn chỉ thấy được một phần vỏn vẹn. Tự nhiên đã cho ta được thấy bầu trời, cũng tạo ra những rào cản để khuất bớt tầm nhìn của ta. Thời gian thì không bao giờ ngừng trôi, ngay cả khi ta dừng bước chân cuộc đời. Cứ mỗi giây phút, bầu trời sẽ đổi khác. Cứ cho rằng, ta đi được khắp thế gian, thì ta cũng không thể làm cho trời ngừng đổi thay được. Cứ như, một nhà hiền triết đã từng nói rằng: "Không ai có thể tắm trên cùng một dòng sông" vậy.
Con ếch dưới đáy giếng xem mình là chúa tể của những loài vật bé nhỏ hơn xung quanh nó. Đó là một kỳ tích và nó xứng đáng được quyền hãnh diện về điều đó. Ở quan điểm của tác giả dân gian, đã nhìn nhận sự việc ở khía cạnh "nhìn-lên". Con ếch đã nhìn-lên trên mình, đã nhìn thấy được những điều to lớn hơn nó, và nó lấy làm hổ thẹn với những gì trước đây mình đã suy nghĩ. Con ếch nhìn bầu trời cũng theo hướng nhìn-lên, và tác giả dân gian nhìn theo hướng đó là điều phù hợp và dễ hiểu. Nhưng, ở đây, tôi muốn bạn thử một lần "nhìn-xuống" để hiểu một chút của cái cảm giác mới mẻ. Có thể, người ta cho là ngược đời. Nhưng, cứ thử nghĩ xem, chiếc cầu vồng vắt ngang bầu trời hết vồng lên thì phải vồng xuống mà thôi; hoặc những tia chớp vắt ngang trời cũng xé toạc xuống phía dưới. Khi con ếch nhìn-xuống, nó là một vị vua, một vị chúa tể, một kẻ to lớn.
Đôi khi, trong cuộc sống, ta cũng không nên quá chú trọng vào cái gọi là tương lai và danh vọng bằng cách hướng mắt lên trên; nên thử xem, khi tạm ngừng cái cuộc sống đầy bon chen và chật vật, thử nhìn xuống, ta sẽ thấy những gì mình đạt được và nét hoa mĩ của cuộc sống mà tự nhiên đã ban tặng. Thế, người ta mới nói rằng:
...Nhìn lên thì chẳng bằng ai
Nhìn xuống thì chẳng có ai bằng mình...
Thì vậy, con người cũng nên có chút hãnh diện trong mình. Đâu phải lúc nào cũng khư khư về những điều mình phải làm, phải đạt được. Sức lực của mỗi con người có hạn, ta nên biết chọn cho mình con đường đúng đắn và phù hợp. Nếu không thể với tới miệng giếng và thoát khỏi cái thế giới bé nhỏ như chú ếch, thì ta cũng không cần phải làm quá sức. Có thể, có người nói rằng ta là người không có chí hướng, nhưng điều đó không phải là hoàn toàn đúng. Ta hiểu những gì mình đang làm, và phấn đấu trong khả năng, thì há chẳng phải là một lòng can đảm hay sao? Là người, ta phải biết im lặng, lắng nghe và chờ đợi. Chờ đợi cái gì? Cơ hội.
Một ngày kia, thiên nhiên đã cho nó một vinh hạnh được ra khỏi cái thế giới bé nhỏ như vung. Một cơn mưa lớn, một trận lụt dài ngày làm nước giếng dâng lên tận miệng. Ếch được mở mang tầm mắt và nó trở thành một kẻ bé nhỏ trong cái thế giới rộng rãi hơn. Nó chậm rãi thưởng thức những gì nó đang có. Tuy phải chịu cảnh khinh thường và lép vế trong xã hội đầy bon chen, nhưng nó không hề lùi bước. Nó khám phá ra những điều mới mẻ.
Con người cũng nên đợi chờ những cơ hội như thế. Vấn đề là phải biết chớp lấy cơ hội cho mình. Nếu con ếch được nước đưa lên, nhưng vẫn thụ động và bé gan bám vào thành giếng, thì xem ra, cơ hội đã lỡ rồi.
Làm vua của những kẻ nhỏ, hay làm tôi tớ cho những kẻ lớn. Sự lựa chọn phụ thuộc vào mỗi người. Một chút duy tâm, người ta đổ mọi lỗi tội lên đầu chúa trời, lên đầu thượng đế. Một chút duy vật, người ta lại nhận phần lỗi thuộc về chính bản thân mình. Con ếch không được trời phú cho cái óc thông minh để nhận biết, nhưng nó có thể lựa chọn. Đâu phải lúc nào cũng phải tiến bước mới là hay? Khá khen cho những người lùi một bước để tiến nhiều bước. Có thể lúc này, ta đang làm tôi tớ cho kẻ lớn, nhưng biết đâu lúc nào đó, ta làm vua của những kẻ lớn. Hoặc vinh hiển, hoặc sa đoạ.
Chuyện tục ngữ nói ra, thú vị lắm thay!
Dương Nghiệp