Lạc Long
12-09-2006, 04:45
Duyên Phận
Người xưa có câu "Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau" vậy duyên số là gì?
Tôi không biết cách cắt nghĩa cũng như trình bày cái sự hiểu của mình cho rõ ràng về chữ Duyên, nhưng các vị có thể tham khảo chữ Duyên qua câu sau: "Duyên kỳ ngộ"
hoặc sẽ rõ hơn qua câu :
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng"
Còn chữ "Số" thì sao?..."Số" ở đây theo tôi hiểu là Số Phận. Thời xưa, khoa học không có được tiên tiến như ngày nay. Do vậy họ rất tin vào những điềm báo, và một phần lớn cũng ảnh hưởng bởi tư tưởng Đạo Lão, Đạo Khổng cũng như thuyết Luân Hồi của Nhà Phật.
Có nghĩa là họ tin vào trời phật, tin vào thần thánh, tin vào yêu ma quỷ quái...Xin lạc qua một chút trước khi quay lại chủ đề...Vua ngày xưa được coi là Thiên tử có nghĩa là con của Trời, quyền uy tối thượng, nắm quyền sinh quyền sát trong tay. Và trách nhiệm của Vua phải đem lại sự ấm no cho dân chúng...và để phần nào làm được việc này thì Vua ngoài việc an bang trị quốc còn phải trên thông thiên văn dưới tường địa lý.
Việc này được minh chứng qua các đời Vua của Trung Quốc, và đặc biệt chói sáng ở đời vua Càn Long. Nhờ việc tính toán lịch Mặt trăng (âm lịch) để biết được ngày cấy lúa cho có được vụ mùa bội thu, trị thủy cũng như cứu trợ hạn hán cũng phần nào qua việc xem thiên văn để có thể biết trước các thiên tai cũng như các việc khác trong một năm. Do vậy đã hạn chế được phần nào những khó khăn vất vả cho người dân...và người dân lúc đó chỉ biết có tin vào vua...nếu lòng tin này bị sụp đổ, dân đói lầm than...thì họ chỉ biết đổ cho Trời Đất hay còn gọi là "Ý Trời" mà thôi. Qua đây có thể hiểu phần nào về qua niệm Số phận.
Còn Duyên Số cũng vậy...ngày xưa nếu trai gái cưới nhau hoàn toàn không biết mặt nhau, hoàn toàn do người mai mối (hay còn gọi là bà Mai) vì họ tin rằng có Ông Tơ Bà Nguyệt chuyên chịu trách nhiệm xe duyên (kết đôi) cho những đôi vợ chồng. Ở phương Tây thì có Thần tình yêu (là một đứa trẻ thiên thần cầm cái cung tên và bắn mũi tên tình yêu cho những đôi lứa yêu nhau) Vậy xem ra chữ Duyên Số cả phương Đông lẫn phương Tây đều có chung một quan niệm.
Trở lại chủ đề, tôi chợt có vài dòng suy nghĩ muốn trao đổi cùng các vị. Qua thực tế cũng như qua thi ca sử sách...tôi tự hỏi: phải chăng những đôi sống hạnh phúc là một phần nào nhờ Duyên Số và cũng là một phần nào do cái Đức (âm phần vượng) do ông cha tu nhân tích đức mà được. Vì phương Đông quen sống theo kiểu Tứ Đại Đồng Đường, và cũng thờ ba vị Tam Đa để nói lên sự phồn vinh, con đàn cháu đống mới là nhà có Phúc.
Điều này còn rõ hơn nữa khi nói về Duyên Số hay Duyên Phận, những người có Duyên mà không có Phận thì cực kỳ éo le, trải qua bao gian nan vất vả, bao năm tháng chờ đợi nhau nhưng vì không có Phận nên mãi mãi không bao giờ đến được với nhau. Kể cả trường hợp đã lấy nhau và có con cái với nhau...nhưng do Phận mỏng nên không thể Bách niên Giai lão được.(có thể coi là chưa có Phận trong trường hợp này)
Để minh chứng cho sự có Duyên mà không có Phận chúng ta có thể hiểu được đầy đủ nhất qua Truyện Kiều của Đại thi hào Nguyễn Du. Một người có thể nói tài sắc vẹn toàn như nàng Thúy Kiều mà phải chịu nhiều trái ngang, theo tôi đó là do Số Phận đã an bài. Hồng nhan bạc phận cũng là đây (theo quan niệm ngày xưa) Và còn điển tích Nàng Tô Thị chờ chồng mà hóa đá. Xem ra mấy ai hiểu được hết Thiên Cơ.
Còn ngược lại thì sao? nếu có Phận mà không có Duyên liệu có kết đôi được không? Thực tế tôi biết có rất nhiều đôi chẳng hề có tình cảm với nhau, không hợp nhau, suốt ngày cãi vã nhau...nhưng vẫn sống với nhau đến trọn đời.
Vậy thì giải thích thế nào trong trường hợp này? Duyên ở đâu và Phận ở đâu? Và thế nào là "cái duyên cái số nó vồ lấy nhau"?
Xin được lắng nghe ý kiến của mọi người.
p/s: xin lưu ý mọi người câu Đời là Mâu Thuẫn...sẽ có rất nhiều Mâu Thuẫn trong Topic này. Mong mọi người tham gia đừng post ngắn quá, cảm ơn mọi người đã tham gia chủ đề
Người xưa có câu "Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau" vậy duyên số là gì?
Tôi không biết cách cắt nghĩa cũng như trình bày cái sự hiểu của mình cho rõ ràng về chữ Duyên, nhưng các vị có thể tham khảo chữ Duyên qua câu sau: "Duyên kỳ ngộ"
hoặc sẽ rõ hơn qua câu :
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng"
Còn chữ "Số" thì sao?..."Số" ở đây theo tôi hiểu là Số Phận. Thời xưa, khoa học không có được tiên tiến như ngày nay. Do vậy họ rất tin vào những điềm báo, và một phần lớn cũng ảnh hưởng bởi tư tưởng Đạo Lão, Đạo Khổng cũng như thuyết Luân Hồi của Nhà Phật.
Có nghĩa là họ tin vào trời phật, tin vào thần thánh, tin vào yêu ma quỷ quái...Xin lạc qua một chút trước khi quay lại chủ đề...Vua ngày xưa được coi là Thiên tử có nghĩa là con của Trời, quyền uy tối thượng, nắm quyền sinh quyền sát trong tay. Và trách nhiệm của Vua phải đem lại sự ấm no cho dân chúng...và để phần nào làm được việc này thì Vua ngoài việc an bang trị quốc còn phải trên thông thiên văn dưới tường địa lý.
Việc này được minh chứng qua các đời Vua của Trung Quốc, và đặc biệt chói sáng ở đời vua Càn Long. Nhờ việc tính toán lịch Mặt trăng (âm lịch) để biết được ngày cấy lúa cho có được vụ mùa bội thu, trị thủy cũng như cứu trợ hạn hán cũng phần nào qua việc xem thiên văn để có thể biết trước các thiên tai cũng như các việc khác trong một năm. Do vậy đã hạn chế được phần nào những khó khăn vất vả cho người dân...và người dân lúc đó chỉ biết có tin vào vua...nếu lòng tin này bị sụp đổ, dân đói lầm than...thì họ chỉ biết đổ cho Trời Đất hay còn gọi là "Ý Trời" mà thôi. Qua đây có thể hiểu phần nào về qua niệm Số phận.
Còn Duyên Số cũng vậy...ngày xưa nếu trai gái cưới nhau hoàn toàn không biết mặt nhau, hoàn toàn do người mai mối (hay còn gọi là bà Mai) vì họ tin rằng có Ông Tơ Bà Nguyệt chuyên chịu trách nhiệm xe duyên (kết đôi) cho những đôi vợ chồng. Ở phương Tây thì có Thần tình yêu (là một đứa trẻ thiên thần cầm cái cung tên và bắn mũi tên tình yêu cho những đôi lứa yêu nhau) Vậy xem ra chữ Duyên Số cả phương Đông lẫn phương Tây đều có chung một quan niệm.
Trở lại chủ đề, tôi chợt có vài dòng suy nghĩ muốn trao đổi cùng các vị. Qua thực tế cũng như qua thi ca sử sách...tôi tự hỏi: phải chăng những đôi sống hạnh phúc là một phần nào nhờ Duyên Số và cũng là một phần nào do cái Đức (âm phần vượng) do ông cha tu nhân tích đức mà được. Vì phương Đông quen sống theo kiểu Tứ Đại Đồng Đường, và cũng thờ ba vị Tam Đa để nói lên sự phồn vinh, con đàn cháu đống mới là nhà có Phúc.
Điều này còn rõ hơn nữa khi nói về Duyên Số hay Duyên Phận, những người có Duyên mà không có Phận thì cực kỳ éo le, trải qua bao gian nan vất vả, bao năm tháng chờ đợi nhau nhưng vì không có Phận nên mãi mãi không bao giờ đến được với nhau. Kể cả trường hợp đã lấy nhau và có con cái với nhau...nhưng do Phận mỏng nên không thể Bách niên Giai lão được.(có thể coi là chưa có Phận trong trường hợp này)
Để minh chứng cho sự có Duyên mà không có Phận chúng ta có thể hiểu được đầy đủ nhất qua Truyện Kiều của Đại thi hào Nguyễn Du. Một người có thể nói tài sắc vẹn toàn như nàng Thúy Kiều mà phải chịu nhiều trái ngang, theo tôi đó là do Số Phận đã an bài. Hồng nhan bạc phận cũng là đây (theo quan niệm ngày xưa) Và còn điển tích Nàng Tô Thị chờ chồng mà hóa đá. Xem ra mấy ai hiểu được hết Thiên Cơ.
Còn ngược lại thì sao? nếu có Phận mà không có Duyên liệu có kết đôi được không? Thực tế tôi biết có rất nhiều đôi chẳng hề có tình cảm với nhau, không hợp nhau, suốt ngày cãi vã nhau...nhưng vẫn sống với nhau đến trọn đời.
Vậy thì giải thích thế nào trong trường hợp này? Duyên ở đâu và Phận ở đâu? Và thế nào là "cái duyên cái số nó vồ lấy nhau"?
Xin được lắng nghe ý kiến của mọi người.
p/s: xin lưu ý mọi người câu Đời là Mâu Thuẫn...sẽ có rất nhiều Mâu Thuẫn trong Topic này. Mong mọi người tham gia đừng post ngắn quá, cảm ơn mọi người đã tham gia chủ đề