Quận Chúa Quỳnh Anh
05-05-2006, 10:31
Lúc còn bé ai mà không từng bị người lớn đe rằng :" Chớ có học thói nói dối ,nó là một ác tánh cực kỳ xấu " . Khi trưởng thành , tự bản thân nghiệm ra được một điều :" Sao trên đời nhiều thằng , nhiều con nói dối quá , hồi bé chắc không có ngoan đây " . Còn mấy cụ ông , cụ bà khi về già thì thường tâm niệm :" Gần xuống lổ rồi , gần sắp giã từ vũ khí rồi , thì tu tâm dưỡng tánh chớ có lắt léo nhiều kẻo chết đi xuống âm ty sẽ bị quỷ sứ cắt mất cái lưỡi , muốn hiện hồn về báo mộng cũng không nói được vì đã là một con ma câm " . Không thiếu những người yếu bóng vía , nghe nhắc tới quỷ sứ là sợ muốn tè , cự nự rằng :" Ô hay ! Sao biết tui sẽ xuống âm ty địa tỳ ? Biết đâu tôi sẽ được cấp cho một vé bay vù lên thiên đàng thì sao ? " . Ấy chà , cứ thoải mái nói , Lưỡi vốn không xương , nay vầy mai khác . Thiên đàng , địa ngục hai bên , muốn rớt bên nào được chọn sao ? Để suy nghĩ lại , được không ? Được chứ , lưỡi cứ tự do đưa đi ...
Tình cờ đọc được một truyện ngắn của Từ Nguyên Tĩnh , có một câu thật thú vị :" Thật hay không ở cái lưỡi . Đúng hay không ở cái lưỡi . Tin hay không lại ở cái tâm ... " . Đụng tới cái Lưỡi thì mệt à nha ! Nó được liệt vào danh sách có liên quan tới rất nhiều những rối rắm của ba cái sự đời , mà nói theo ba phương pháp thì ,là , mà " Có nói tới Tết Công - Gô cũng chửa hết , còn nói theo kiểu lẳng nhẳng lằng nhằng thì có thể thoái mái nói tới lúc vào hòm nằm cũng chưa hết chuyện về cái Lưỡi luôn ". Chính vì nó là cái Lưỡi nên đâu ai lường được , tỏ được trước một điều gì cả , nó có thể nay vầy mai khác . Nhưng cuộc đời của Lưỡi lại gặp phải một đối thủ cực kỳ lợi hại , đó là cái Tâm . Hai mặt này chuyên đấu nhau liên miên , bảo đảm sẽ khốc liệt còn hơn cả trận đánh của Sơn Tinh và Thủy Tinh ngày xưa lúc đi giành gái nữa . Thế nào cũng có người hỏi :" Thế giữa Lưỡi và Tâm , ai thắng ai ? " . Trả lời :" Cho đến tận giờ phút này , không có một ai đưa ra được một tỷ số chính xác để phân chia ranh giới thắng hay bại về chúng nó cả . Nếu như , giả sử ...có ai cố tình đâm đầu truy lùng , nếu mà tìm ra đáp số ,thì cứ tìm người viết bài ( là tôi đây ) mà chửi thoải mái .
Đổ tại rồi đổ qua tới đổ thừa bất cứ điều gì cho cái Lưỡi thì cũng nói cho vui chuyện thế thôi , chứ kỳ thật Lưỡi lại bị phụ thuộc rất nhiều vào chính cái Tâm . Một cái Tâm u mê vô minh ngu độn , u ám nặng nghiệp chướng phải khác xa với một cái Tâm sáng trong tựa vầng trăng rằm , Tâm ra sao thì cái Lưỡi sẽ y như thế . Nên tuy Lưỡi lợi hại , mà người đời lại không thấy sợ nó bằng sợ cái Tâm , bởi cái Tâm vô hình không ai có thể thấy được , không lường được trước hành động nào của nó cả . Nói bằng Miệng mà thêm Lưỡi vào thì trở thành Miệng Lưỡi .Khi thành miệng lưỡi thì nó lại quay ra nghĩa khác à nha ! Đó là ám chỉ những người mà miệng lưỡi dẻo quẹo hơn cả kẹo mạch nha , dai nhách hơn kẹo kéo , lanh chanh hơn cả con lật đật , chua chua hơn cả dấm , tung cờ hay cuốn cờ lại đều nhanh cả ...
Đọc chơi cho vui về một bài thơ : Nghề tui ( Bán nói lấy ăn của ông Hà Sĩ Phu )
Nghề tui đánh ddĩ bằng ...môi
Cốt dân sướng lỗ ... tai thôi cần gì
Giữa tường treo ảnh A-Quy
Nghề ni phải lấy ông ni làm thầy
Em ơi chị dạy câu này
DDĩ Tàu mao ít , ddĩ Tây mao nhiều
Ông Hà Sĩ Phu nhắc tới môi làm nhớ tới bài viết của ông Song Thao có đề cập tới , đọc thú vị phết . Mà sướng lỗ ... tai là vì đã nghe , mà nghe thì từ đâu ? Thì từ cái Miệng thêm Lưỡi nói chứ từ đâu . Mấy câu thơ của ông H.S.P. " thâm " gớm , từ từ nghiền và ngẫm đi bạn hiền ơi !Đọc qua chơi mấy vần thơ của Nguyễn Tất Nhiên cho nhẹ nhàng lại nè :
gian truân lắm mới hôn người
chiếc hôn tình lớn đem đời theo nhau
hôn em phớt nụ hôn liều
bỗng nghe trật tự khá nhiều đổi thay
Ông Song Thao nói rằng :" Môi dùng để hôn ( hai bờ môi nằm ngay Miệng cộng thêm lưỡi mới được chứ lị ) . Không có môi đố hôn nhau được . Hôn là cánh cửa mở ra nhiều chân trời mới lạ . Môi đụng môi là tình đã chín . Tình đã chín thì nở toét tòe loe . Có người đọc tới đây thế nào cũng nhăn " Sao đang nói tới cái Lưỡi lại nhảy qua môi rồi ? " Ầy , chớ nóng . Có liên quan đấy chứ . Theo thống kê của các nhà khoa học " Nụ hôn có khả năng kích thích nhất là khi hai chiếc lưỡi cùng vào cuộc cơ " . Nhưng ... đây là những chiếc Lưỡi " không lời " nên nó rất cực kỳ đáng yêu và ngoan phải không ? Còn khi nó ở trong tình trạng nói dai , nói dở , , nói dối ... thì ôi thôi ! Đụng tới nhức đầu lắm . Nhất là nói dối nhá , từ nghìn xưa cho đến tận thời nay , nó là câu cửa miệng của mọi người khi nói tới những người mà miệng lưỡi đã quen nói dối , theo lối so sánh " Nói dối như Cuội " , nhớ tới mấy vần thơ dí dỏm cũng của ông H.S.P. :
Nói dối ơi là nói dối ơi,
Nói thật không nghe mới tức cười .
Ông Cuội trên trăng lừ mắt , chỉ :
- Thằng này nói thật , đúng con nuôi !
Đấy , thấy chưa ? chỉ có ông Cuội ở trên trăng mới nhận ra được giọt máu của chính mình thôi và chỉ có người nói dối mới đích thực là con ruột ổng , chứ người trần mắt thịt thì đừng hòng , chỉ có khi nào bị lừa te tua , tả tơi mới biết thằng đó , con đó nói dối gạt mình mà lúc đó thì ôi thôi cũng muộn màng rồi , len lén chỉ dám than thầm " Ai biểu mình ngu tin nó mà chi " . Còn có những trường hợp , nếu có lúc ai nói thật mà người nghe cứ không tin thì cũng tức ói máu chứ chẳng phải giởn đâu . Có người nói văng cả nước bọt , thở hổn hà hổn hển muốn đứt hơi , lật đật bỏ đi cho lẹ với một khuôn mặt đen thui như Bao công , trong lòng thì nóng như ông Trương Phi . Chứ láng cháng làng chàng tức khí lên nhịn không được , không khéo lại có đánh nhau. Nhịn đi thôi .
Lưỡi còn là vị giác tiếp nhận đủ mùi vị cay , chua , ngọt , đắng ... nó còn là thủ phạm khi ta đi khám bệnh thế nào cũng sẽ bị ông hay bà bác sĩ bắt lè lưỡi thật dài ra và A một tiếng thì ông với bà mới chịu cho . Miệng và Lưỡi cũng dễ bị thương lắm , ăn uống chớ nóng quá hoặc cay quá mà tê tái luôn đó , nhất là chớ có lụp chà lụp chụp cắn phải vào Lưỡi nhá , bảo đảm đau thấy ông bà ông vãi luôn .
Những lúc Lưỡi lắt léo là khi Tâm sinh ra hai ba dạ , nói nôm na là sống không có thật lòng . Lưỡi còn lợi hại nếu đó lại là một cái Lưỡi chuyên sống kiểu hai , ba mang . Dạng này khó nhận ra , bởi vì cho dù bạn hiền bắt họ thề độc cỡ nào , chẳng hạn như " Đứa nào nói láo ra đường xe nhà binh tông , gặp trời mưa sét đánh , trúng gió độc chết nhăn răng ... " . Bạn cứ yên chí rằng , dạng này rất vô tư sẳn sàng thề bán sống bán chết , miễn hai , ba mang đó đều tin sái cổ là ok, để hòng đạt được mục đích riêng .
Không phải cái Lưỡi nào cũng xấu , cũng tệ cả . Nói thế thì sai hoàn toàn và đường trần còn có gì vui nữa , ai mà sống nổi chứ . Có những cái Lưỡi rất lợi hại nhá , tuy không xương nhưng chẳng hề lắt léo bao giờ , cứ thẳng đuột một đường , mỗi khi cất lời thì y như những quả bom nổ tung . Đó là những cái Lưỡi lên tiếng nói chống lại bạo quyền ,chống lại bất công , những cái Lưỡi dám nói lên sự thật , không bao giờ vu oan giá họa hại người ..., những cái Lưỡi xuất phát từ những cái Tâm sáng thật đáng kính trọng thay .
Xin mượn một câu của cố nhạc sĩ T.C.S. " Sống trong đời sống , cần có một tấm lòng ... " , nếu có nhiều cái Tâm lành chừng nào thì sẽ có thêm nhiều tấm lòng tốt chừng đó , và chắc chắn điều này sẽ làm đẹp thêm cho cuộc đời . Lưỡi cứ nhởn nhơ mà chơi bên cạnh Tâm nhá và nhớ là phải ngoan đừng có lắt léo nhiều đường . À há !
Tình cờ đọc được một truyện ngắn của Từ Nguyên Tĩnh , có một câu thật thú vị :" Thật hay không ở cái lưỡi . Đúng hay không ở cái lưỡi . Tin hay không lại ở cái tâm ... " . Đụng tới cái Lưỡi thì mệt à nha ! Nó được liệt vào danh sách có liên quan tới rất nhiều những rối rắm của ba cái sự đời , mà nói theo ba phương pháp thì ,là , mà " Có nói tới Tết Công - Gô cũng chửa hết , còn nói theo kiểu lẳng nhẳng lằng nhằng thì có thể thoái mái nói tới lúc vào hòm nằm cũng chưa hết chuyện về cái Lưỡi luôn ". Chính vì nó là cái Lưỡi nên đâu ai lường được , tỏ được trước một điều gì cả , nó có thể nay vầy mai khác . Nhưng cuộc đời của Lưỡi lại gặp phải một đối thủ cực kỳ lợi hại , đó là cái Tâm . Hai mặt này chuyên đấu nhau liên miên , bảo đảm sẽ khốc liệt còn hơn cả trận đánh của Sơn Tinh và Thủy Tinh ngày xưa lúc đi giành gái nữa . Thế nào cũng có người hỏi :" Thế giữa Lưỡi và Tâm , ai thắng ai ? " . Trả lời :" Cho đến tận giờ phút này , không có một ai đưa ra được một tỷ số chính xác để phân chia ranh giới thắng hay bại về chúng nó cả . Nếu như , giả sử ...có ai cố tình đâm đầu truy lùng , nếu mà tìm ra đáp số ,thì cứ tìm người viết bài ( là tôi đây ) mà chửi thoải mái .
Đổ tại rồi đổ qua tới đổ thừa bất cứ điều gì cho cái Lưỡi thì cũng nói cho vui chuyện thế thôi , chứ kỳ thật Lưỡi lại bị phụ thuộc rất nhiều vào chính cái Tâm . Một cái Tâm u mê vô minh ngu độn , u ám nặng nghiệp chướng phải khác xa với một cái Tâm sáng trong tựa vầng trăng rằm , Tâm ra sao thì cái Lưỡi sẽ y như thế . Nên tuy Lưỡi lợi hại , mà người đời lại không thấy sợ nó bằng sợ cái Tâm , bởi cái Tâm vô hình không ai có thể thấy được , không lường được trước hành động nào của nó cả . Nói bằng Miệng mà thêm Lưỡi vào thì trở thành Miệng Lưỡi .Khi thành miệng lưỡi thì nó lại quay ra nghĩa khác à nha ! Đó là ám chỉ những người mà miệng lưỡi dẻo quẹo hơn cả kẹo mạch nha , dai nhách hơn kẹo kéo , lanh chanh hơn cả con lật đật , chua chua hơn cả dấm , tung cờ hay cuốn cờ lại đều nhanh cả ...
Đọc chơi cho vui về một bài thơ : Nghề tui ( Bán nói lấy ăn của ông Hà Sĩ Phu )
Nghề tui đánh ddĩ bằng ...môi
Cốt dân sướng lỗ ... tai thôi cần gì
Giữa tường treo ảnh A-Quy
Nghề ni phải lấy ông ni làm thầy
Em ơi chị dạy câu này
DDĩ Tàu mao ít , ddĩ Tây mao nhiều
Ông Hà Sĩ Phu nhắc tới môi làm nhớ tới bài viết của ông Song Thao có đề cập tới , đọc thú vị phết . Mà sướng lỗ ... tai là vì đã nghe , mà nghe thì từ đâu ? Thì từ cái Miệng thêm Lưỡi nói chứ từ đâu . Mấy câu thơ của ông H.S.P. " thâm " gớm , từ từ nghiền và ngẫm đi bạn hiền ơi !Đọc qua chơi mấy vần thơ của Nguyễn Tất Nhiên cho nhẹ nhàng lại nè :
gian truân lắm mới hôn người
chiếc hôn tình lớn đem đời theo nhau
hôn em phớt nụ hôn liều
bỗng nghe trật tự khá nhiều đổi thay
Ông Song Thao nói rằng :" Môi dùng để hôn ( hai bờ môi nằm ngay Miệng cộng thêm lưỡi mới được chứ lị ) . Không có môi đố hôn nhau được . Hôn là cánh cửa mở ra nhiều chân trời mới lạ . Môi đụng môi là tình đã chín . Tình đã chín thì nở toét tòe loe . Có người đọc tới đây thế nào cũng nhăn " Sao đang nói tới cái Lưỡi lại nhảy qua môi rồi ? " Ầy , chớ nóng . Có liên quan đấy chứ . Theo thống kê của các nhà khoa học " Nụ hôn có khả năng kích thích nhất là khi hai chiếc lưỡi cùng vào cuộc cơ " . Nhưng ... đây là những chiếc Lưỡi " không lời " nên nó rất cực kỳ đáng yêu và ngoan phải không ? Còn khi nó ở trong tình trạng nói dai , nói dở , , nói dối ... thì ôi thôi ! Đụng tới nhức đầu lắm . Nhất là nói dối nhá , từ nghìn xưa cho đến tận thời nay , nó là câu cửa miệng của mọi người khi nói tới những người mà miệng lưỡi đã quen nói dối , theo lối so sánh " Nói dối như Cuội " , nhớ tới mấy vần thơ dí dỏm cũng của ông H.S.P. :
Nói dối ơi là nói dối ơi,
Nói thật không nghe mới tức cười .
Ông Cuội trên trăng lừ mắt , chỉ :
- Thằng này nói thật , đúng con nuôi !
Đấy , thấy chưa ? chỉ có ông Cuội ở trên trăng mới nhận ra được giọt máu của chính mình thôi và chỉ có người nói dối mới đích thực là con ruột ổng , chứ người trần mắt thịt thì đừng hòng , chỉ có khi nào bị lừa te tua , tả tơi mới biết thằng đó , con đó nói dối gạt mình mà lúc đó thì ôi thôi cũng muộn màng rồi , len lén chỉ dám than thầm " Ai biểu mình ngu tin nó mà chi " . Còn có những trường hợp , nếu có lúc ai nói thật mà người nghe cứ không tin thì cũng tức ói máu chứ chẳng phải giởn đâu . Có người nói văng cả nước bọt , thở hổn hà hổn hển muốn đứt hơi , lật đật bỏ đi cho lẹ với một khuôn mặt đen thui như Bao công , trong lòng thì nóng như ông Trương Phi . Chứ láng cháng làng chàng tức khí lên nhịn không được , không khéo lại có đánh nhau. Nhịn đi thôi .
Lưỡi còn là vị giác tiếp nhận đủ mùi vị cay , chua , ngọt , đắng ... nó còn là thủ phạm khi ta đi khám bệnh thế nào cũng sẽ bị ông hay bà bác sĩ bắt lè lưỡi thật dài ra và A một tiếng thì ông với bà mới chịu cho . Miệng và Lưỡi cũng dễ bị thương lắm , ăn uống chớ nóng quá hoặc cay quá mà tê tái luôn đó , nhất là chớ có lụp chà lụp chụp cắn phải vào Lưỡi nhá , bảo đảm đau thấy ông bà ông vãi luôn .
Những lúc Lưỡi lắt léo là khi Tâm sinh ra hai ba dạ , nói nôm na là sống không có thật lòng . Lưỡi còn lợi hại nếu đó lại là một cái Lưỡi chuyên sống kiểu hai , ba mang . Dạng này khó nhận ra , bởi vì cho dù bạn hiền bắt họ thề độc cỡ nào , chẳng hạn như " Đứa nào nói láo ra đường xe nhà binh tông , gặp trời mưa sét đánh , trúng gió độc chết nhăn răng ... " . Bạn cứ yên chí rằng , dạng này rất vô tư sẳn sàng thề bán sống bán chết , miễn hai , ba mang đó đều tin sái cổ là ok, để hòng đạt được mục đích riêng .
Không phải cái Lưỡi nào cũng xấu , cũng tệ cả . Nói thế thì sai hoàn toàn và đường trần còn có gì vui nữa , ai mà sống nổi chứ . Có những cái Lưỡi rất lợi hại nhá , tuy không xương nhưng chẳng hề lắt léo bao giờ , cứ thẳng đuột một đường , mỗi khi cất lời thì y như những quả bom nổ tung . Đó là những cái Lưỡi lên tiếng nói chống lại bạo quyền ,chống lại bất công , những cái Lưỡi dám nói lên sự thật , không bao giờ vu oan giá họa hại người ..., những cái Lưỡi xuất phát từ những cái Tâm sáng thật đáng kính trọng thay .
Xin mượn một câu của cố nhạc sĩ T.C.S. " Sống trong đời sống , cần có một tấm lòng ... " , nếu có nhiều cái Tâm lành chừng nào thì sẽ có thêm nhiều tấm lòng tốt chừng đó , và chắc chắn điều này sẽ làm đẹp thêm cho cuộc đời . Lưỡi cứ nhởn nhơ mà chơi bên cạnh Tâm nhá và nhớ là phải ngoan đừng có lắt léo nhiều đường . À há !