PDA

View Full Version : VỌng HẢi ĐÀi ( Phạm Hầu )


Quận Chúa Quỳnh Anh
23-09-2005, 10:59
Cảm xúc khi thật tình cờ đọc được những bài thơ của một tác giả đối với riêng tôi là lần đầu tiên biết đến. Một nhà thơ mang một căn bịnh điên và qua đời khi mới vừa tròn 24 tuổi. Đó là nhà thơ Phạm Hầu ,ông để lại rất nhiều bài thơ với tâm trạng của một người luôn khao khát với chân _thiện _ mỹ ,ông còn có tài vẽ tranh theo lối lập thể rất giỏi và chơi đàn tranh rất hay. Tiếc thay cho một người tài hoa nhưng bạc mệnh. Bài thơ Vọng Hải Đài :

Chẳng biết trong lòng ghi những ai?
Thềm son từng dội gót vân hài
Hỡi ôi ! Người chỉ là du khách
Giây phút dừng chân Vọng hải đài

Vọng hải đài là có thật hay là một Vọng hải đài trong tâm tưởng của riêng ông mà thôi? Là nơi ông tìm đến khi đầy ấp tâm sự ,là nơi gởi gấm bao khát vọng bay cao hay khi mỏi mệt chân đời. Tự ví mình chỉ là một khách qua đường , dừng chân bên Vọng hải đài mà lòng vương hoài nỗi hoài nghi phân vân.
Chẳng biết trong lòng ghi những ai?
Hỏi ai đây? Hỏi trời? Hỏi đất? Khi trái tim còn phát sinh bao câu hỏi.

Cơn gió nào lên có một chiều
Ai dè thổi tạt mối tình kiêu
Tháng ngày đi rước tương tư lại
Làm rã chân thành sắp sửa xiêu

Với sức tàn phá của thời gian nghiệt ngã , có thể xoáy mòn mọi vật. Vọng hải đài của ông cũng không ngoại lệ. Lời ta thán của một trái tim đi tìm lý tưởng của cuộc đời , mà do chứng bịnh khiến ông khi tỉnh khi ngây , tâm hồn và thể xác của ông cũng bị xoáy mòn theo.

Trống trải trên đài du khách qua
Mây ngày vơ vẩn , gió đêm là
Muôn đời e hãy còn vương vấn
Một sắc không bờ trên biển xa

Ôm cô đơn với tâm trạng người lữ khách , ngày đêm bầu bạn cùng với mây với gió. Hỏi có ai ngăn được dòng cô đơn chảy mà không nỗi dạ xót hoài
Muôn đời e hãy còn vương vấn
Ông muốn nói đến dòng sông ký ức chăng? Nhưng cho dù biển vẫn ngàn năm réo gọi , một ngày con sông cạn kiệt cũng không thể nào xuôi về biển khơi. Sắc màu nào ở tầm nhìn xa? Có phải đó là sắc màu nơi chốn vĩnh hằng? Tuy ở xa lắm nhưng đối với riêng ông lại như rất gần rồi.

Lòng liêu xiêu , hồn nức hương mai
Rạng đông về thức giấc hoa nhài
Đưa tay ta vẫy ngoài vô tận
Chẳng biết xa lòng có những ai?

Trong những giờ phút tâm hồn mê mẩn , lang thang bên Vọng hải đài hết ngày tới đêm. Cho đến khi bình minh thức , mùi hoa nhài thơm trong gió mới khiến cho ông sực tỉnh với đời thực.
Đưa tay ta vẫy ngoài vô tận
Bên Vọng hải đài , ông đã nhìn thấy gì và nghĩ gì? Vô tận , một điểm cuối cùng mà ông sẽ đi tới.
Chẳng biết xa lòng có những ai?
Sao trong lòng ông mãi hoài là câu hỏi? Mối day dứt sầu buồn của thi nhân đến bao giờ mới thôi không còn? Khi ông chết những câu hỏi đó không biết ông đã tỏ được hay chưa? Còn lại được mấy ai sẽ còn nhớ tới ông?

Đọc thêm bài Vọng Lâu sẽ rõ hơn một tâm hồn tài hoa :

Mắt theo lầu vọng buồn bên trúc
Trúc rũ buồn trên mái vọng lâu
Tuổi tôi , màu lá : Ai sinh trước?
Hiu hắt đôi bên lúc đọ màu

Lầu đứng bơ vơ lầu vắng vẻ
Lầu mơ đàn địch tiếng lầu xưa
Thẫn thờ lá trúc rưng rưng lệ
Như mắt đa tình lúc tiễn đưa

Quanh tôi là mộng hay bươm bướm?
Lầu dựng buồn cao ngập giấc mơ
Quanh tôi là mộng hay mây sớm?
Lầu dựng buồn cao ngập ý thơ

Tôi buồn cô độc , ôi lầu vọng !
Ai biết cho lòng như thế đâu
Buồn đưa hương lúa , buồn đưa võng
Những cảm tình tôi tựa bóng lầu

Xưa tiếng người bay rực rỡ lầu
Ngày nay lầu quạnh ngắm biển dâu
Tôi buồn rưng rức bên lầu vọng
Ai dựng trong lòng cảnh vọng lâu

Dù là thực hay tưởng tượng cũng thấy rõ bao nỗi day dứt , sự buồn rầu đau thương , của một kẻ tài hoa nhưng mắc chứng bịnh hiểm nghèo , sống trong thất vọng não lòng.

Tôi lại ra đi tìm tuyệt đích đời tôi
Tuyệt đích đâu? Tôi hóa điên rồi
Điên thấm vào tôi như dòng nhựa độc
Người yêu tôi chỉ còn ôm đàn khóc
Nhưng khóc , em ơi ! Không cứu được đời anh