**Hàn Vân**
07-09-2005, 14:33
Nếu mùa thu là con đường dài hiu hắt , xa vắng thì thơ tựa nhịp bước đầu tiên trên lối mòn. Sắc thu cũng như len lỏi trong hồn thi sĩ , giao mùa khiến cho lòng người thổn thức một nỗi niềm cuối hạ. Cái đẹp của đất trời lúc này là cái đẹp say lòng người. Người đọc ngỡ như từng chấm vàng hư ảo chấp chới rơi trong khoảng không bao la , đậu nhẹ nhàng xuống dòng thơ. Ngỡ như sợi nắng cuối hạ bỏ quên cũng nhạt dần , nhạt dần trong nỗi ngỡ ngàng thi sĩ. Có điều gì như luyến tiếc. Không hẳn là niềm vui đâu ! Có ánh mắt nào thảng thốt kiếm tìm , đưa tiễn thời gian trong âm vang? Bởi khi mùa thu bắt đầu cũng là phút niềm vui , nỗi buồn đều nhân đôi , khoảng lặng tâm hồn dài rộng thêm...Vấn vương lòng thi sĩ.
Nếu như Đoàn Phú Tứ vẽ ra " màu thời gian " , tìm thấy " hương thời gian ". Thì các thi nhân đã nhìn rõ " sắc mùa thu " trong gam màu vàng hư ảo rất đặc trưng ấy . Sắc mùa thu gieo nhẹ vào câu chữ , lời thơ khiến câu thơ buồn và đẹp đến não lòng. Bích Khê xưa đã từng tạo được sắc thu vàng rơi ngập ngừng từng chút ấy :
" Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi ! Vàng rơi : thu mênh mông."
( Tì bà ).
Đến với mùa thu trong thơ Nguyễn Khuyến , Tản Đà . Tưởng như vẻ đẹp của thu đã được chắt lọc , những giọt thơ như đã chảy đến tận cùng. Thế mà Xuân Diệu lại mở ra một phong cách hoàn toàn khác , một cách nhìn độc đáo và lôi cuốn đến lạ kỳ :
"Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng
Đây mùa thu tới , mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng."
( Đây mùa thu tới.)
Thi nhân nào đâu tả mùa thu , ông chỉ như dõi theo , chỉ như hòa vào khoảnh khắc giao mùa kỳ diệu với những bước đi rất đỗi nhẹ nhàng của thời gian. Ngay ở tiêu đề bài thơ đã toát lên bước chuyển đổi không gian thật huyền hồ mà tinh tế : Đây - mùa - thu - tới.
Hiện thực mùa thu khi đi qua tâm hồn Xuân Diệu đã in đậm dấu ấn của một tiếng lòng nồng nhiệt , khao khát ; Tựa như lời tự bạch rất thật của nhà thơ. " Xuân và thu đều là hai bình minh ấm của lòng tôi ". Và rồi từ điểm nhìn ấy , con chim họa mi Xuân Diệu đậu trong bóng tối của vườn tao đàn để "hót ra bằng tiếng hót ngọt ngào "...............
Nếu như Đoàn Phú Tứ vẽ ra " màu thời gian " , tìm thấy " hương thời gian ". Thì các thi nhân đã nhìn rõ " sắc mùa thu " trong gam màu vàng hư ảo rất đặc trưng ấy . Sắc mùa thu gieo nhẹ vào câu chữ , lời thơ khiến câu thơ buồn và đẹp đến não lòng. Bích Khê xưa đã từng tạo được sắc thu vàng rơi ngập ngừng từng chút ấy :
" Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi ! Vàng rơi : thu mênh mông."
( Tì bà ).
Đến với mùa thu trong thơ Nguyễn Khuyến , Tản Đà . Tưởng như vẻ đẹp của thu đã được chắt lọc , những giọt thơ như đã chảy đến tận cùng. Thế mà Xuân Diệu lại mở ra một phong cách hoàn toàn khác , một cách nhìn độc đáo và lôi cuốn đến lạ kỳ :
"Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng
Đây mùa thu tới , mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng."
( Đây mùa thu tới.)
Thi nhân nào đâu tả mùa thu , ông chỉ như dõi theo , chỉ như hòa vào khoảnh khắc giao mùa kỳ diệu với những bước đi rất đỗi nhẹ nhàng của thời gian. Ngay ở tiêu đề bài thơ đã toát lên bước chuyển đổi không gian thật huyền hồ mà tinh tế : Đây - mùa - thu - tới.
Hiện thực mùa thu khi đi qua tâm hồn Xuân Diệu đã in đậm dấu ấn của một tiếng lòng nồng nhiệt , khao khát ; Tựa như lời tự bạch rất thật của nhà thơ. " Xuân và thu đều là hai bình minh ấm của lòng tôi ". Và rồi từ điểm nhìn ấy , con chim họa mi Xuân Diệu đậu trong bóng tối của vườn tao đàn để "hót ra bằng tiếng hót ngọt ngào "...............